DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Đỉnh Ký
Chương 610: Đột phá trong chiến đấu

Mùa đông này cực kỳ lạnh lẽo, nhưng chung quanh Thanh Long sơn lại như một cái bếp lò. Ngàn vạn võ giả cùng rất nhiều người thường đều tụ tập ở đây, chờ đợi để chiêm ngưỡng một trận chiến kinh thiên động địa.

- Có người tới.

- Là kiếm quang, hẳn là là Kiếm Thần Tần Thập Thất rồi.

Kiếm Thần là danh hiệu của khi Tần Thập Thất còn trẻ, vào mấy trăm năm trước khi hắn danh chấn thiên hạ.

Nếu không nhờ lần này Vạn Tượng môn xuất bản quyển Trận Chiến Đỉnh Cao, trên Cửu Châu đại địa e rằng cũng không có bao nhiêu người biết được danh hiệu của Tần Thập Thất lúc trước.

"Vù!"

Một luồng kiếm quang cực nhanh bắn về đỉnh Thanh Long sơn, kiếm quang tiêu tán, hóa thành một cường giả mặc áo vải cao ngạo lạnh buốt, cần một thanh tử kiếm, chính là Tần Thập Thất tuyệt thế kiếm đạo. Lúc này trên đỉnh Thanh Long sơn cũng chỉ có một mình hắn, đối thủ Bùi Tam vẫn chưa tới.

Tần Thập Thất nhắm mắt lại, như một tảng đá trên đỉnh núi, lặng yên đứng đó.

Gió núi thổi vù vù, nhưng không thể thổi được áo và tóc hắn.

- Bùi Tam tới rồi.

Trên đám mây xa xa, Đằng Thanh Sơn sáng mắt lên. Chỉ thấy từ phía xa, một luồng lưu quang màu xám đục xé gió bay đến. Phía trên đó, Lý Triều, Thú Vương Ô Hầu và Bùi Tuyết Liên của Thiên Thần cung đều đứng giữa không trung. Còn Bùi Tam lại không hề ngừng lại, đáp thẳng xuống đỉnh Thanh Long sơn.

Trên những đỉnh núi và hẻm núi khác chung quanh nhất thời vang lên thanh âm như thủy triều. Vô số dân chúng trên Cửu Châu đều vô cùng kích động.

"Phốc!"

Tần Thập Thất mở to mắt, như trong thiên địa trăm tối chợt lóe lên một luồng sáng rực, nhìn thẳng vào Bùi Tam.

Bùi Tam chỉ mỉm cười từ từ nhắm hai mắt lại, bước từng bước từ xa xa tiến đến gần Tần Thập Thất. Bước chân nhìn có vẻ như đơn giản, nhưng lại có một tiết tấu kỳ dị, mỗi một bước đều khiến cho đỉnh núi khẽ rung động. Loại tiết tấu này càng lúc càng rõ ràng, cả đỉnh núi bắt đầu rung động ầm ầm.

Kịch liệt như động đất, làm rất nhiều đá trên Thanh Long sơn lăn xuống.

Bùi Tam vẫn đi tới như vậy, mỗi một bước làm đất rung núi chuyển.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên hiên ngang, cắt đứt tiết tấu kỳ dị này.

Tần Thập Thất ánh mắt lạnh buốt, nhìn chằm chằm vào Bùi Tam.

Bùi Tam rốt cuộc mỉm cười mở mắt, nhìn đối thủ trước mắt. Khi thấy ánh mắt Tần Thập Thất lạnh buốt kiên định, nụ cười của hắn càng thêm tươi rói, rốt cuộc mở lời:

- Tần Thập Thất! Trong ba người ta ước chiến, ta biết khi ngươi đánh với ta một trận, nhất định sẽ không như tên Hoàng Thiên Cần, sợ tới mức không dám giao thủ.

- Ngươi còn chưa đủ tư cách làm cho ta sợ.

Tần Thập Thất lạnh lùng nói.

- Tốt lắm!

Bùi Tam vặn người, nụ cười tươi như hoa:

- Kỳ thật ta luôn chờ mong có thể gặp được một đối thủ chính thức để chiến đấu sinh tử một trận. Ngươi chính là một người như thế. Chỉ có đối thủ như vậy mới có thể làm cho ta đạt đến cực hạn, trong cực hạn mới có thể đột phá bước cuối cùng, đạt đến cảnh giới chí cường giả.

- Kết quả.

Tần Thập Thất lạnh lùng nói:

- Người đạt tới chí cường giả sẽ là ta.

- Ngươi càng tự tin thì càng tốt.

Bùi Tam mỉm cười nói:

- Kỳ thật, có thể ngươi sẽ là bệ đỡ cho ta đạt tới chí cường giả, khi đó ta cũng không cần phải giao thủ với Đằng Thanh Sơn nữa. Nếu đến cả ngươi cũng không làm được, ta chỉ có thể tìm Đằng Thanh Sơn thôi.

Nói xong, Bùi Tam liền nhìn về phía Đằng Thanh Sơn ở trên đám mây xa xa.

Bùi Tam không kìm được phải cảm khái:

- Đằng Thanh Sơn này thật ra là đối thủ đáng sợ nhất mà ta từng gặp, so với lần trước hắn lại có tiến bộ.

Tần Thập Thất cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn xa xa.

Đằng Thanh Sơn nhìn hai người sắp đối chiến.

Lúc này trên Cửu Châu đại địa, tam đại cường giả động hư đều cảm thấy chiến ý của nhau. Tam đại cường giả, cho dù người trẻ nhất là Đằng Thanh Sơn cũng đã là động hư đại thành, chênh lệch giữa ba người không lớn lắm.

Bùi Tam và Tần Thập Thất chuyển ánh mắt về phía đối phương.

Ánh mắt Bùi Tam từ từ biến hóa, trở nên lạnh buốt.

Chiến ý của hai người giả cũng không ngừng tăng lên. "Thần" cường đại của hai người làm cho lực thiên địa chung quanh bay tung tóe. Nhất thời không khí chung quanh chấn động, cuồng phong gầm thét, đá núi lăn xuống. Ở xa xa, vô số võ giả đang quan sát đều yên lặng, không một người nào nguyện ý bỏ qua thời khắc quan trọng nhất này.

"Ầm!"

Lực thiên địa chấn động dữ dội, một hư ảnh Long Quy khổng lồ xuất hiện phía sau Bùi Tam, trên tay hắn cũng đã đeo cặp bao tay lóe ra kim quang màu trắng.

"Choang!"

Trên bầu trời lôi điện lóe lên, tử kiếm rơi vào tay Tần Thập Thất.

Trong nháy mắt, hai đại cường giả đồng thời vạch nên hai tàn ảnh lưu quang.

- Quác!

Tiếng gầm quái dị giống như muốn chọc vỡ màng nhĩ chợt vang lên. Những người bình thường, thậm chí ngay cả tiên thiên cường giả cũng không thấy rõ. Chỉ có Đằng Thanh Sơn ở xa xa nhìn thấy rõ ràng, Bùi Tam hai mắt đỏ như máu phát ra một tiếng gầm quái dị, hai cánh tay khẽ uốn lượn giống như hai càng cua, còn hai bàn tay thì trở thành móng vuốt.

Cả người hắn dùng bộ dáng ghê sợ này phóng mạnh về phía Tần Thập Thất.

Khí lưu đen trắng vờn quanh thân Tần Thập Thất. Hào quang trên tử kiếm như hai con giao long, ánh sáng đen trắng quấn quanh ngưng tụ trên thân kiếm. Trên mũi kiếm, hai luồng ánh sáng đen trắng không ngừng hòa quyện vào nhau, không gian chung quanh cũng không ngừng chấn động phát ra từng làn sóng gợn.

"Thủ đoạn tinh diệu thật, có thể khống chế âm dương lực." - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

"Con đường của Tần Thập Thất chính là âm dương chi đạo, còn đường của ta lại là sinh tử chi đạo. Hiển nhiên hắn cũng chưa dung hợp âm dương, nhưng lại có thể vận dụng tinh xảo như thế." - Đằng Thanh Sơn phán đoán.

Trải qua lần tìm hiểu đột phá ở Thần Tiên Ngọc Bích, thực lực của hắn và Tần Thập Thất cũng đã rất gần nhau.

"Xoảng..."

Một cú va chạm làm đất rung núi chuyển. Khi một kiếm sắc bén va chạm với thân thể của Bùi Tam, hai cánh tay Bùi Tam vốn như hai cái càng cua chợt khép mạnh lại, cặp vuốt móng trên tay lại dùng một tư thế quái dị chộp lấy một kiếm vô cùng đáng sợ này. Bùi Tam lập tức gầm lên một tiếng điên cuồng, giật mạnh lấy tử kiếm của Tần Thập Thất.

- Buông tay!

Sắc mặt Tần Thập Thất tím đi, quát lớn.

"Xoẹt xoẹt..."

Chiêu thứ nhất của Bùi Tam là đoạt kiếm, nhưng khi không đoạt được kiếm, cả người hắn trong nháy mắt giống như một con rùa thật to quất mạnh một cái, tay phải khẽ uốn cùi chỏ đập mạnh về phía Tần Thập Thất.

Tần Thập Thất chỉ kịp dùng tay trái cố gắng ngăn cản.

Chỉ nghe những tiếng xương vỡ răng rắc vang lên.

"Bùng..."

Cả người Tần Thập Thất bị đánh bay đi, xương tay trái bị gãy vụn, đồng thời thần giáp trước ngực cũng vỡ ra. Hắn phun ra một vòi máu.

"Vù!"

Khí thế của Bùi Tam đột nhiên biến đổi. Hư ảnh Long Quy phía sau chợt tiêu tán, lại xuất hiện một hư ảnh yêu hồ. Con yêu hồ kiều mị này vừa xuất hiện, thân ảnh Bùi Tam dường như trở nên mờ đi, cả người lắc lư rất quỷ dị đuổi theo Tần Thập Thất. Chiêu thức công kích của hắn cũng trở nên âm lãnh sắc bén.

- Ha ha!

Tiếng cười điên cuồng vang lên.

Tần Thập Thất vốn bị đánh bay đi, lúc này liền đạp mạnh vào vách núi Thanh Long sơn làm đá núi nứt rạn, cả người hòa với kiếm thành một đạo kiếm quang. Lúc này bản thân hắn giống như đã hóa thành một thanh kiếm, trong mắt cũng mờ ảo có một luồng khí thế điên cuồng, không tiếc tất cả.

- Hả?

Thân hình Bùi Tam lắc lư rất xảo diệu, vuốt sắc khẽ gõ vào tử kiếm, lập tức mượn lực tránh xa lưỡi kiếm bén nhọn.

Đằng Thanh Sơn ở xa xa đang xem cuộc chiến chợt nhíu mày: "Việc xê dịch trong phạm vi nhỏ của Bùi Tam mạnh hơn ta không ít. Vạn thú đạo của Bùi Tam rốt cuộc là thứ gì, sao bây giờ lại linh động hơn so với lúc trước nhiều như thế?

Đằng Thanh Sơn căn bản không hiểu rõ về "
đạo" của Bùi Tam.

"
Tần Thập Thất gay go rồi." - Đằng Thanh Sơn nhìn thấy rất rõ ràng.

Quả nhiên, Bùi Tam vừa tránh được một kiếm liều chết của Tần Thập Thất, thân thể lại lắc lư áp tới.

"
Ầm ầm..."

Trong mắt ngàn vạn dân chúng Cửu Châu đại địa, chỉ thấy trên Thanh Long sơn lóe ra du quang, thế giới lực lan ra khắp nơi, đánh tan tất cả. Những đá núi chung quanh không ngừng bị chấn vỡ, hoặc đổ xuống, hoặc hóa thành bột phấn. Thiên địa giống như sắp sụp đổ, làm cho không ít người kích động sáng mắt lên.

- Mạnh như vậy à? Con người mà có thể mạnh như vậy sao?

Đằng Vĩnh Phàm ngồi giữa đám mây, vừa nhìn đã hết hồn, không dám tin con trai Đằng Thanh Sơn của mình có thể đánh một trận với đối thủ như thế.

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nhìn Thanh Long sơn.

- Tần Thập Thất, vẫn yếu hơn so với Bùi Tam.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

- Mặc dù có thể kiên trì một lúc khá lâu, nhưng kết quả thì nhiều nhất chỉ có thể làm cho Bùi Tam bị thương mà thôi.

Đằng Thanh Sơn thầm thở dài, Tần Thập Thất kia hiển nhiên là không muốn lùi bước.

Trên Thanh Long sơn, hai đại cường giả động hư chỉ mới hơn mười hơi thở đã làm cho ngàn vạn người chung quanh nín thở. Lúc này không ai dám lên tiếng, đều nhìn chăm chú lên núi. Đây chính là trận quyết đấu đỉnh cao nhất trên Cửu Châu đại địa, cuộc đời này có thể thấy một lần cũng không có gì hối hận nữa rồi.

- Tần Thập Thất, ngươi thật làm ta thất vọng.

Giọng nói của Bùi Tam vang lên bên tai Tần Thập Thất.

Chỉ thấy đôi mắt Bùi Tam đỏ như máu, hư ảnh Long Quy sau lưng trôi nổi, hai tay hóa thành vuốt sắc muốn xông tới xé xác Tần Thập Thất.

- Hừ...

Đôi mắt Tần Thập Thất đỏ lên, thần giáp trên người vỡ vụn, bên trong máu chảy đầm đìa. Cánh tay trái gần như đã bị phế, nhưng tay phải vẫn còn tốt; đây là tay hắn sử dụng kiếm, do đó hắn vẫn còn nhiều chiến lực.

"
Không đột phá sẽ là chết!" - Trong lòng Tần Thập Thất gầm lên.

"
Xoảng!"

Bùi Tam cuồng bạo và Tần Thập Thất lại lần nữa chính diện giao phong.

"Xoẹt xoẹt..."

Lần này kiếm phong do thế giới lực đen trắng trên tử kiếm của Tần Thập Thất hóa thành lại giống như quấn quanh xoay tròn, thậm chí còn có một bộ phận lực đen trắng dung hợp, hình thành sức mạnh màu xám đục.

Lần này Bùi Tam không thể bắt được kiếm phong của Tần Thập Thất.

Theo tiếng đất rung núi chuyển dần dần nhỏ đi, bụi mù cũng lắng xuống, Thanh Long lại sơn khôi phục an tĩnh. Ngàn vạn người đều thấy rõ hai đại cường giả được thế giới lực vờn quanh.

Chung quanh thân thể Bùi Tam có sức mạnh màu xám đục vờn quanh, mờ ảo còn có điện quang lóe ra. Còn Tần Thập Thất cũng có sức mạnh xám đục vờn quanh, hòa lẫn với hai màu đen trắng, lặng lẽ nhìn đối thủ.

- Ha ha...

Bùi Tam ngẩng đầu phát ra tiếng cười kích động:

- Thống khoái, thống khoái! Tần Thập Thất, ngươi thật không làm cho ta thất vọng. Như vậy mới thú vị, mới có thể làm cho ta cảm thấy uy hiếp, làm cho ta tiếp cận tử vong, làm cho ta tiếp cận với cảnh giới Chí cường giả. Ha ha!

Bùi Tam kích động như điên.

- Ta nói rồi, người đạt tới chí cường giả sẽ là ta.

Giọng nói của Tần Thập Thất lạnh buốt, nhưng ẩn ước lại có chút kích động.

Hắn đã cảm giác được chỉ thiếu một chút, chỉ một chút nữa chính là cảnh giới chí cường giả, thậm chí còn cảm nhận được khí tức của chí cường giả một cách mờ hồ. Bây giờ hắn đã cùng một cấp bậc với Bùi Tam rồi, đều đã đến rất gần với Chí cường giả.

"Đột phá sao?" - Đằng Thanh Sơn ở trên đám mây xa xa, cẩn thận quan sát.

"
Thực lực của Tần Thập Thất bây giờ mạnh hơn ta rồi, chênh lệch không đáng kể so với Bùi Tam, rốt cuộc là ai sẽ thắng đây?"

Đây là một trận chiến sinh tử.

Mục đích chỉ có một: trong chém giết sinh tử, trong chiến đấu cực hạn, đạt tới Chí Cường. Không thành công chỉ có chết.

Đọc truyện chữ Full