DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 36: Đến tận cửa


Cổ Thần cũng bị tâm tình phụ thân nhiễm vui, cười nói:

- Sinh nhật của hài nhicũng qua ở trong động rồi!

Cổ Thương Khung cười nói:

- Qua rồi thì làm một lần nữa, ngày hôm nay phụ thân con tự mình xuống bếp, hảo hảo ăn mừng một trận, ha ha… Nhi tử của ta mới là đệ nhất, đáng ăn mừng, đáng ăn mừng…

Tâm tình Cổ Thương Khung cực tốt, Cổ Thần chỉ có thể theo hắn, Cổ Thương Khung tự mình làm ra một bàn đầy những món ngon, Cổ Thần liên tục sử dụng tụ nguyên linh dịch thay thức ăn suốt bốn tháng ở trọng động, tuy rằng tụ nguyên linh dịch cũng không khó ăn, nhưng một người phải ăn dịch thể thay cơm suốt bốn tháng liên tục, sợ rằng cũng chẳng còn thấy ngon được nữa.

Nhìn đầy bàn mỹ vị, Cổ Thần không nhịn được, trực tiếp lấy tay cầm thức ăn, gặm lấy gặm để, ngày hôm nay tâm tình hắn cũng rất vui vẻ, ăn vào trong miệng càng thấy ngon hơn.

Tiểu Bạch thật tế không mấy hứng thú với mỹ vị, vẫn cảm thấy ưu ái không rời với tụ nguyên linh dịch.

Cổ Thần biến mất bốn tháng, sau đột nhiên trở về Nhạc Thủy Thành, tu vi đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín, tin tức này rất nhanh truyền khắp ba đại gia tộc.

Thành nam, Vân gia.

- Việc này là thực? Tiểu phế vật Cổ Thần kia… Hắn dĩ nhiên đạt được tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín?

Vân Kinh Hồng kinh ngạc nói.

Vân Siêu và Vân Tuyết đồng loạt đật đầu.

Vân Hiên đứng ở một bên, thấy hai người khẳng định như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, bảy tháng trước, khi Cổ Thần thua dưới tay hắn mới chỉ có Hậu Thiên cảnh tầng hai, qua bảy tháng, hôm nay hắn đã có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín?

"Vân Hiên, đừng khinh thiếu niên kém, ngươi cũng từng là thiếu niên…"

Lời nói của Cổ Thần nháy mắt liền xuất hiện trong đầu Vân Hiên.

- Hắn còn là thiếu niên mười tuổi sao?

Trong lòng Vân Hiên sợ hãi than, nói.

- Mười tuổi, ha ha… Mười tuổi liền đạt được tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín, tất cả mọi người đã lầm, ngay cả ta… Cả ta cũng lầm rồi, ha ha…

Miệng Vân Kinh Hồng tuy cười, nhưng biểu tình trên mặt lại buồn khổ, cả hai trạng thái kết hợp lại, nhìn qua biểu tình rất có phong vị.

Thành bắc, Liễu gia.

- Tiểu tử phế vật của Cổ gia, sau khi thất tung bốn tháng, khi trở về dĩ nhiên đạt được tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín? Không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng được!

Tộc trưởng Liễu Hóa Nguyên một bên lắc đầu, một bên than thở nói.

Liễu Hóa Nguyên đã ngoài năm mươi, nhưng trên đầu không một sợi tóc bạc, thân mặc cẩm y tú bào, không có nửa điểm già nua.

- Việc này vô cùng chính xác, ấu tử Cổ Tung của Cổ Thương Nhạc trước đó vài ngày mới đột phá cảnh giới Hậu Thiên tầng bảy, nhưng bị Cổ Thần một cước đá bay, một điểm năng lực phản kháng cũng không có, tuyệt đối là Hậu Thiên cảnh tầng chín.

Một người ở bên cạnh nói.

Người này chừng bốn mươi tuổi, hai mắt như mắt ưng, lấp lánh hữu thần.

Liễu Hóa Nguyên nói:

- Rất có ý tứ, không biết có nguyên nhân nào có thể biến một tên phế vật chỉ trong thời gian mấy tháng trở thành một tu sĩ Hậu Thiên cảnh tầng chín đâu? Hắn thất tung ở địa phương nào?

- Quáng động Bắc Thai Sơn của Cổ gia, là sản nghiệp do Cổ Thương Khung cũng là lão tử của hắn chưởng quản.

Người nọ nói.

Thoáng trầm tư, Liễu Nhất Nguyên nói:

- Phái người âm thầm lẻn vào quáng động Bắc Thai Sơn, đi điều tra một chút.

- Rõ, tộc trưởng.

Người nọ cung kích nói.

- Nguyên nhân gì, lại có thể giúp hắn nhanh tiến vào Hậu Thiên cảnh tầng chín như vậy?

Liễu Hóa Nguyên lẩm bẩm, phất tay với người nọ.

Người nọ vừa xoay người đi được mấy bước, Liễu Nhất Nguyên đột nhiên nói:

- Chờ một chút…

- Tộc trưởng, còn có gì phân phó?

Ngươi kia hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Liễu Xuyên, ngươi cho hai người Liễu Kiệt, Liễu Khánh đi Đông thành, chú ý động tĩnh của tiểu tử kia, chỉ cần hắn ra khỏi Cổ gia, mặc kệ thế nào cũng phải đuổi kịp bắt lấy, tra hỏi bằng được mới thả trở về.

Liễu Hóa Nguyên trầm giọng nói.

Liễu Xuyên hỏi:

- Chỉ là một tiểu tử Hậu Thiên cảnh tầng chín mà thôi, đâu cần xuất động hai Tiên Thiên cảnh tầng một?

- Liễu Xuyên, ngươi phải nhớ kỹ, không nên coi khinh bất luận địch nhân nào, cái chết của Hóa Hàn tới nay còn không rõ, nhưng nhìn biểu tình của hắn nhất định chết vì khinh địch, ngươi cần phải nhìn giáo huấn của người khác làm kinh nghiệm cho mình, như vậy bản thân mới không phải chịu giáo huấn.

Liễu Hóa Nguyên khiển trách.

Liễu Xuyên cung kính nói:

- Lời tộc trưởng, Liễu Xuyên xin khắc ghi, ta lập tức đi an bài, Liễu Kiệt và Liễu Khánh xuất mã, chỉ cần tiểu tử kia rời khỏi thành Nhạc Thủy, hắn chắp cánh cũng khó thoát được.

- Đi đi…

Liễu Hóa Nguyên lắc đầu, phất phất tay.



Buổi chiều, Cổ Thần đi cửa hàng Vạn Thông Linh Thảo mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm, vừa mới đi ra khỏi cửa lớn Cổ gia, liềm cảm giác có hai đạo nhãn thần nhìn chằm chằm trên người.

Cổ Thần hiện đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, cho dù Liễu Hóa Hàn có sống lại cũng đừng mơ tưởng thần không biết quỷ không hay theo dõi hắn, kỹ sảo hai người này so với Liễu Hóa Hàn vẫn còn kém hơn, Cổ Thần tự nhiên dễ dàng cảm nhận được.

Bị người giám thị, xem ra chuyện Cổ Thần trở về Cổ gia đã khiến rất nhiều người chú ý, muốn thay đổi hình dạng đi Vạn Thông Linh Thảo điếm mua tử nguyên thảo và hoàng tinh chi sợ rằng không được nữa rồi.

Trở về nhà, Cổ Thần nhờ phụ thân tự mình đi Vạn Thông Linh Thảo điếm mua hàng, lần trước luyện ra ba viên nguyên linh đan trung phẩm, Cổ Thương Khung đã dùng hết hai khỏa, sau đó Cổ Thần thất tung khiến Cổ Thương Khung xuất quan ngay tại thời điểm mấu chốt, thế nên tu vi cũng không có đột phá, chỉ còn lại một viên nguyên linh đan trung phẩm, hi vọng đột phá cũng không lớn, vì vậy phải tiếp tục luyện chế thêm một lò.

Cổ Thương Khung mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm, tự nhiên không có ai chú ý tới, Cổ Thần có rất nhiều linh thạch, đưa ra cho phụ thân hơn một ngàn linh thạch, chỉ nói là đoạt được ở bên trong Hạo Thiên Động Phủ.

Cổ Thương Khung đi rồi, Cổ Thần liền đả tọa tu luyện chân khí Tiên Thiên, mới được một lát, nghe người hầu bên ngoài hô to một tiếng:

- Cổ đại gia… Cổ Tung thiếu gia.

Cổ Thần cau mày, tại Cổ gia, Cổ đại gia trong miệng hạ nhân chỉ có một người, đó chính là Cổ Thương Nhạc.

Dẫn theo Cổ Tung tới cửa, chẳng lẽ muốn hỏi tội sao?

Cổ Thần lập tức đứng dậy, đi ra sân ngoài, chỉ thấy Cổ Thương Nhạc dẫn theo Cổ Tung đang nổi giận đùng đùng đi tới.

Tay Cổ Tung vẫn còn xoa bụng, trên mặt còn hiện rõ vẻ đau đớn, có thể thấy được một cước kia của Cổ Thần không nhẹ chút nào.

Cổ Thần ôm quyền nói:

- Đây không phải Thương Nhạc thúc sao? Thế nào ngày hôm nay lại hăng hái, đến chỗ sơ sài này của tiểu chất?

Cổ Tung thấy Cổ Thần, lập tức chỉ tay kêu lên:

- Phụ thân, chính là hắn, chính hắn đánh hài nhi, ôi… Bụng hài nhi đau quá, hắn đánh hỏng bụng hài nhi rồi…

Dứt lời, Cổ Tung liền ôm bụng giãy dụa đau đớn.

Trong lòng Cổ Thần tức giận mắng: tiểu tử ngươi làm bộ thật hay, một cước của lão tử tuy rằng đá bay ngươi nhưng vẫn giữ đúng mực, chỉ đau nhức không lâu liền bình thường, thế nào lại đau đến trình độ này được?

Lửa giận trên mặt Cổ Thương Nhạc chợt lóe, trầm giọng nói:

- Lão tử nhà ngươi đâu, gọi hắn đi ra nói chuyện với ta.

Cổ Thần nói:

- Cha ta đi ra ngoài có chuyện, có gì cứ nói với tiểu chất đi!

- Hỗn trướng, ngươi tính là gì? Cũng dám nói chuyện với ta? Không biết lớn nhỏ, quả nhiên là tiểu tạp chủng, không được nuôi dạy tốt.

Cổ Thương Nhạc tức giận quát một tiếng.

Cổ Thần giận giữ, chỉ là Cổ Thương Nhạc có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, là cường giả Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, cho dù Cổ Thần sử dụng hàng linh phù, cũng chỉ có thể đạt được cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ mà thôi, vẫn còn kém một đẳng cấp.

Cắn chặt răng, Cổ Thần cố nuốt cơn giận này xuống, không thèm nói thêm.

Đọc truyện chữ Full