DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 50: Chích hổ


- Tiểu tử đáng trách kia, dĩ nhiên không ăn chiêu này của lão nương, hừ…

Vạn Nhân Kỳ liếc mắt nhìn Cổ Thần trừng trừng, giọng nói đầy vẻ căm giận.

Vạn Nhân Kiếm nói:

- Bạch hồ bên người hắn có chút đặc biệt, mị thuật của ngươi không có hiệu lực với tiểu tử kia, hẳn là do bạch hồ này.

- Bạch hồ đáng chết…

Vạn Nhân Kỳ thấp giọng mắng:

- Cũng không biết tiểu tử kia nói thật hay giả? Chích hổ nào có dễ dàng dẫn dụ như vậy?

Vạn Nhân Kiếm nhìn thoáng qua chỗ Cổ Thần, thấp giọng nói:

- Ta thấy không phải giả, hắn ngược lại đang muốn bế quan, hơn nữa còn là bế quan dài, chúng ta không có việc gì làm, đi Hỏa Diệm Sơn một chuyến không tới hai tháng thời gian, dẫn hắn đi theo cũng được… Đợi tới được Hỏa Diệm Sơn, có thể dẫn dụ chích hổ ra ngoài càng tốt, nếu không thể thì con bạch hồ kia cũng thuộc về tay chúng ta, chúng ta không thiệt…

- Nếu có thể dẫn dụ được chích hổ, lấy được nội đan của nó vậy là quá tốt, luyện hóa được nội đan chích hổ, tu vi của phụ thân nói không chừng còn có thể đột phá Thần Hải cảnh!

Vạn Nhân Kỳ hưng phấn nói.



Ban ngày phi độn, buổi tối nghỉ ngơi, mỗi ngày đi được một ngàn sáu, một ngàn bảy trăm dặm, qua sáu ngày sau đã tiến vào trong Đông Hoang hơn vạn dặm.

Bất quá, mấy người Cổ Thần cũng không phải phi độn theo hướng chính đông mà hơi chếch về phía đông nam, bởi vậy mới chỉ thâm nhập vào trong Đông Hoang chừng ba bốn ngàn dặm mà thôi.

Mỗi buổi tối, Cổ Thần đều nắm chắc thời gian tu luyện, sau gần hai canh giờ đả tọa nghỉ ngơi, sau cùng lúc hấp thu nguyên linh đan trung phẩm và linh thạch, chân khí Tiên Thiên đều tăng trưởng nhanh chóng mỗi ngày.

Đối với Cổ Thần cứ dừng chân là tu luyện, đám người Vạn Nhân Kiếm chỉ cười nhạt, chuyến đi Hỏa Diệm Sơn lần này, mặc kệ Cổ Thần có dẫn dụ được chích hổ hay không, kết quả đối với hắn không có gì khác nhau.

Một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm, bốn người khác đều là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bốn, đội ngũ cường đại như vậy, muốn giết một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một, chẳng khác nào giết một con kiến.

Vì vậy, Cổ Thần trong mắt năm người Vạn gia chẳng khác nào một người đã chết, cũng chính vì vậy dọc đường đi cả năm người đối với Cổ Thần khách khí vô cùng, ngay cả Vạn Tứ kia cũng không hề nói nửa lời chọc giận đối với Cổ Thần.

Năm người Vạn gia thế nào, Cổ Thần căn bản không thèm để ý, nếu đối phương cũng muốn bắt chích hổ, vậy trước khi bắt được chích hổ, tuyệt đối sẽ không có động tác nào với hắn.

Cổ Thần lưu ý chỉ có một, đó là mỗi ngày nắm chắc tu luyện, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể ngày càng tăng nhanh, tốc độ phi thương, không bao lâu nữa, hẳn là sẽ bước vào Tiên Thiên cảnh tầng bốn.

Dọc theo đường đi, Cổ Thần cũng không quên tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp, tại ngày thứ sáu sau khi tiến nhập Đông Hoang, Cổ Thần đã luyện thành trọng thứ ba Thiên Cương Thối Thể đại pháp, việc này khiến hắn vui mừng không ngớt, dù sao Thiên Cương Thối Thể đại pháp là một trong những quân bài ẩn quan trọng của hắn, tu luyện càng cao, tác dụng càng lớn.

Ban ngày phi độn, buổi tối nghỉ ngơi…

Cứ như vậy ngày qua ngày, đoàn người Cổ Thần đã rời khỏi Thành Thái Dương được hai mươi chín ngày, khoảng rừng rậm phía trước đột nhiên thưa thớt dần, cây cối ngày càng ít đi, không bao lâu sau, phía trước liền xuất hiện một tòa núi trọc, trên núi chỉ có cỏ dại, càng đi về phía trước ngay cả những cỏ dại có sinh mệnh ngoan cường cũng không thấy, cả tòa núi chỉ còn lại đá sỏi trụi lủi.

Phía trước hơn trăm dặm có một tòa núi lớn cao hơn nghìn trượng, so với Thai Sơn không hề thua kém chút nào, cỏa tòa núi hiện lên một màu quang mang hỏa hồng, nếu có người ở gần quan sát đúng là có một ít hỏa diễm không bao giờ tàn.

Một trận khí tức cực nóng phả tới trước mặt.

Vạn Nhân Kiếm chỉ vào ngọn hỏa sơn trước mắt, nói:

- Đó chính là Hỏa Diệm Sơn rồi, Dong Viêm Động nằm ở sườn núi, Dong Viêm Động nối thông xuống nền đất có dong hỏa, chích hổ đang ẩn mình sâu trong đó, đi vào hơn trăm trượng liền gặp phải dòng dong hỏa lưu động, phải dẫn dụ chích hổ ra ngoài dong viêm động mới có thể băt được nó.

Cổ Thần ngưng mắt nhìn, trên đỉnh ngọn núi này có một áng mây đỏ, dong hỏa phun ra từ đỉnh núi rơi xuống bốn phía, còn cháy thật lâu không tắt.

Dong hỏa trên Hỏa Diệm Sơn không bao giờ tắt chính là kiệt tác từ miệng núi liên tục phun trào kia.

Khoảng cách trăm dặm, đối với mấy người Cổ Thần mà nói rất ngắn, chừng nửa canh giờ sau, mấy người đã độn tới trước mặt Hỏa Diệm Sơn, lúc này mới dừng lại.

Không khí nơi này tương đối nóng bức, đoàn người Cổ Thần đều dùng chân khí Tiên Thiên hình thành cương tráo hộ thể, chặn sóng nhiệt lại bên ngoài.

Sườn núi Hỏa Diệm Sơn có một cửa động lớn phát ra quang mang màu hỏa hồng, cửa động rộng mười trượng, cao mười trượng, so với một tòa nhà còn lớn hơn.

Cổ Thần nhìn thoáng qua Hỏa Diệm Sơn, ánh mắt dừng lại nơi sườn núi, sơn động thật lớn kia hẳn chính là Dong Viêm Động như lời Vạn Nhân Kiếm nói.

Nhìn Dong Viêm Động, Vạn Nhân Kiếm nói:

- Chich hổ ẩn mình trong động, một năm khó thấy nó đi ra một lần, ta từng tiến nhập bên trong, gặp qua yêu thú này một lần, nó ở trong dong hỏa thực lực tăng lên rất nhiều, đồng thời còn có thể đi lại như thường, cho dù tu sĩ Thần Hải cảnh cũng không thể bắt nó ngay trong Dong Viêm Động.

Hai mắt Vạn Nhân Kỳ lộ vẻ hưng phấn, nói:

- Ngươi có biện pháp nào có thể dẫn dụ yêu thú kia ra khỏi Dong Viêm Động? Đã tới nơi này, không thể hiện một chút đi sao.

Cổ Thần nhìn thoáng qua địa thế xung quanh, chỉ bên sườn một tòa núi nhỏ, nói:

- Các ngươi mai phục phía sau sườn núi, ta phụ tránh dẫn dụ yêu thú kia đến, yêu thú này có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng năm, vậy nhường các vị nhiệm vị đánh chết nó.

Vạn Nhân Kiếm vui vẻ nói:

- Chỉ cần ngươi có thể dẫn dụ nó ra ngoài, chính là lập công lớn, ngươi cần vật gì trên người nó? Đến lúc đo cho ngươi lựa chọn.

- Ha ha… Ngươi nghĩ muốn cái gì, liền lấy cái đó.

Ba gã gia nô cũng nở nụ cười.

Vạn Nhân Kỳ liếc mắt giận nhìn Cổ Thần, tựa hồ trách cứ hắn không trả lời câu hỏi của mình.

- Trên người ta có một thứ cực kỳ hấp dẫn đối với yêu thú, sau khi lấy ra yêu thú trong vòng trăm dặm cơ hồ đều kéo tới, khi ta bước vào trong Dong Viêm Động, mặc kệ chích hổ kia ẩn thân sâu bao nhiêu cũng phải hăng hái bừng bừng lao ra ngoài.

Trong lòng Cổ Thần cũng hạ quyết định, tới nơi này rồi, quyết không cho một người Vạn gia nào rời khỏi đây, vì vậy liền nói ra phương pháp dẫn dụ chích hổ.

- Lại có bảo bối thần kỳ như vậy? Có thể khiến yêu thú trong phạm vi trăm dặm đều kéo tới? Rốt cuộc là vật gì đây?

Vạn Nhân Kiếm mừng rỡ hỏi thăm, trong mắt ẩn hiện một tia dục vọng.

Cổ Thần nó:

- Vật ấy một khi lấy ra sẽ kinh động tới yêu thú, các vị trước hãy đi tới sườn núi bên kia mai phục cho tốt, đến lúc đó các ngươi sẽ biết vật này ra sao, tuy nói trong phạm vi trăm dặm này ngoài chích hổ không còn sinh linh nào khác, nhưng phòng ngừa vạn nhất có yêu thú nào đi qua bị dẫn tới, các vị cũng nên làm tốt công tác nghênh địch.

Vạn Nhân Kiếm gật đầu:

- Không thành vấn đề, yêu thú nơi này đại đa phần đều là Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, cho dù tới cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, chúng ta hiện tại đi tới sườn núi bên kia chuẩn bị, ngươi phụ trách dẫn dụ chích hổ ra ngoài.

Nói xong, năm người Vạn Nhân Kiếm ngự khí tới sau sườn núi, Cổ Thần cũng đi về phía Dong Viêm Động.

- Thiếu chủ, lúc nào chúng ta động thủ?

Đến sườn núi phía sau, thấy Cổ Thần đi vào trong Dong Viêm Động, Vạn Tứ lập tức hỏi.

Vạn Nhân Kiếm nhìn Cổ Thần đi vào trong động, nói:

- Không vội, trước giết chêt chích hổ rồi tính, hắc hắc…

- Được, giết chết chích hổ, sau đó ta chém một đao chặt đầu tiểu tử kia, cặp mắt chó của hắn dám bỏ qua vẻ mỹ lệ của tiểu thư, để ta khoét đi.

Vạn Tứ ngoan độc nói, ánh mắt liên tục lướt trên thân thể mê người của Vạn Nhân Kỳ.

- Lạc lạc lạc lạc…

Vạn Nhân Kỳ cười lên một tiếng, nói:

- Không cần vội như vậy, lẽ nào các ngươi không muốn chơi trò mèo vờn chuột sao? Suốt một tháng trời chỉ có phi độn, rất không thú vị.

- Không sai… Sau khi giết chết chích hổ, chúng ta lại chơi trò mèo vờn chuột tìm thú vui, ha ha…

Vạn Nhân Kiếm cười nói.

- Chúng ta sẽ khiến thiếu chủ và tiểu thư được vui vẻ.

Ba người Vạn Tứ đồng thanh nói.

Đi vào bên trong Dong Viêm Động, không khí trở nên vô cùng nóng bức.

Bất quá, có chân khí Tiên Thiên biến thành cương tráo hộ thể chống lại, không khí cực nóng không hề tạo được mấy ảnh hưởng với Cổ Thần.

Đi vào hơn mười trượng trong Dong Viêm Động, Cổ Thần liền dừng bước, linh tinh có thể hấp dẫn yêu thú trong vòng hơn trăm dặm, tuy rằng Dong Viêm Động này quanh co khúc khuỷu, nhưng sâu đến mấy cũng không thể quá trăm dặm được.

Khoát tay, một hạt châu màu xanh lục lập tức xuất hiện trong tay Cổ Thần, đây chính là linh tinh thu thập được từ phệ linh thú cỡ lớn tại quáng động Bắc Thai Sơn.

Linh tinh là do cự hình phệ linh thú sau khi hấp thụ linh thạch sản sinh ra tinh hoa linh khí, không phải phệ linh thú có tu vi Tiên Thiên cảnh, trong cơ thể không thể kết xuất ra được linh tinh.

Linh tinh là yêu đan được kết thành trong cơ thể phệ linh thú, đối với yêu thú có tác dụng cực lớn, vì vậy mỗi loại yêu thú đều có ham muốn mạnh mẽ với linh tinh.

- Chi chi…

Cổ Thần lấy ra linh tinh, Tiểu Bạch lập tức kêu lên hai tiếng.

Lắc lắc đầu Cổ Thần, Tiểu Bạch tựa hồ đang hỏi Cổ Thần xem hắn có còn nhớ lời từng nói tại trong quáng động Bắc Thai Sơn hay không.

Cổ Thần cười, nói:

- Đừng có gấp, chờ đạt được nội đan chích hổ, linh tinh này sẽ là của ngươi.

- Chi chi chi chi…

Tiểu Bạch nhất thời vui vẻ kêu lên, thân thiết dúi đầu vào bên tai Cổ Thần.

Bị chọc ngứa, Cổ Thần cười ha ha, ôm Tiểu Bạch vào ngực, nói:

- Thôi nào… An tĩnh, chú ý lắng nghe.

Tiểu Bạch lập tức an tĩnh lại, ngồi yên trong lòng Cổ Thần, đầu hơi nghiêng, vểnh tai chăm chú lắng nghe.

Toàn bộ Dong Viêm Động yên ắng, không có bất luận thanh âm nào, trong sơn động cực nóng này, đến cả gió cũng phải ngưng lại.

Nắm linh tinh trong tay, Cổ Thần cũng không cử động, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, không bỏ qua bất luận một chút thanh âm nào trong động.

Chích hổ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng năm, tuy nói Cổ Thần không sợ hãi, nhưng muốn đánh chết chích hổ cần phải cố gắng rất nhiều, bên ngoài còn có năm người Vạn gia cũng muốn tiêu diệt chích hổ, vậy dành cho bọn họ giải quyết là tốt nhất.

Cổ Thần chỉ cần dẫn dụ chích hổ tới chỗ năm người bọn họ mai phục, sau đó đứng một bên quan sát là được.

Không có tiếng gió thổi, không chút động tĩnh, toàn bộ Dong Viêm Động chìm trong yên tĩnh.

Cổ Thần không hề động, Dong Viêm Động này nếu nối thông với nền đất có dong hỏa, vậy khẳng định là sâu vô cùng, chích hổ ở chỗ dong hỏa cũng không phải bất động, nó cũng đi lại như nhân loại sinh hoạt trên mặt đất vậy.

Có lẽ lúc này chích hổ cách quá xa động khẩu, nhưng Cổ Thần vẫn tin tưởng nó nhất định sẽ cảm thụ được linh tinh rồi liều lĩnh lao tới, linh tinh đối với yêu thú có tác dụng quá lớn, linh tinh do phệ linh thú Tiên Thiên cảnh kết xuất ra, đối với yêu thú Tiên Thiên cảnh càng có hiệu quả lớn nhất.

Dùng một khối linh tinh, yêu thú Tiên Thiên cảnh có thể lập tức đề cao một hoặc hai cấp độ.

Mê hoặc lớn như vậy, không có yêu thú nào chống lại được, nếu chích hổ đã có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng năm, như vậy nó nhất định sẽ chạy tới chỗ linh tinh.

Đột nhiên…

Một trận chấn động nhẹ truyền tới dưới chân, tuy rằng một tia chấn động này rất nhỏ nhưng Cổ Thần đang tập trung chú ý mọi biến hóa trong động, tia rung động này không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Trong lòng Cổ Thần vui vẻ, tới rồi…

Âm thanh truyền trong thể rắn so với không khí sẽ nhanh hơn, tuy rằng chưa nghe được âm thanh, nhưng Cổ Thàn đã biết, chích hổ đã xuất động.

- Chi…

Tiểu Bạch kêu khẽ một tiếng, hai tai dựng thẳng lên, thính giác của yêu thú cực kỳ linh mẫn, hiển nhiên Tiểu Bạch cũng đã phát hiện ra.

Khóe miệng Cổ Thần khẽ nhếch lên, trong lòng vui vẻ vạn phần, nếu như lấy được nội đan chích hổ, như vậy cả ba nguyên liệu cấu thành Tam Tuyệt đại trận đều thu thập xong, phá Tu Di Kim Cương đại trận chỉ còn là thời gian.

Rung động liên tiếp truyền tới, chậm rãi chuyển từ yếu sang mạnh, chứng minh chích hổ đang chạy nhanh về phía Cổ Thần.

Thịnh thịch thịch thịch thịch thịch thịch…

Địa chấn dưới chân càng lúc càng mạnh, nói rõ chích hổ đang tới gần, nửa khắc sau, Cổ Thần đã nghe được tiếng bước chân.

Điều này chứng minh, chích hổ còn cách Cổ Thần không xa nữa.

Cổ Thần lập tức xoay người,chạy ra phía ngoài động, khoảng cách mười trượng chỉ thoáng qua, rất nhanh Cổ Thần đã chạy ra ngoài động, chạy vội qua tới chỗ nhóm người Vạn Nhân Kiếm.

Mấy người Vạn Nhâm Kiếm vẫn một mực âm thần quan sát động tĩnh nơi này, thấy Cổ Thần xuất động, lập tức ẩn mình trên sườn núi.

Tốc độ Cổ Thần rất nhanh, chỉ mười mấy lần hô hấp đã chạy xa trăm trượng, rất nhanh chạy đến trên sườn núi phía sau.

- Rống…

Một tiếng rống như sấm vang vọng khắp trời, Cổ Thần quay mặt nhìn, chỉ thấy một đầu yêu thú hình hổ, toàn thân lửa cháy hừng hực xuất hiện tại cửa động.

Thân hổ cao ba trượng, dài hơn mười trượng, hai mắt màu máu, răng nanh sắc nhọn, hổ trảo vỗ nhẹ lên mặt đất, lập tức đất đá bị đánh thành những mảnh nhỏ, văng tung tóe.

Chính là yêu thú chích hổ. Nguồn truyện:

Hai mắt màu máu của chích hổ nhìn Cổ Thần chằm chằm, chính xác hơn là hạt châu màu xanh lục trong tay Cổ Thần.

- Rống…

Chích hổ thèm muốn rống lên một tiếng, lập tức vồ tới Cổ Thần, chỉ một cái nhún người đã nhảy qua hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ chạy trốn của Cổ Thần nhanh hơn mấy lần.

Cổ Thần lập tức phóng ra phi kiếm, tốc độ tăng mạnh, chích hổ rống giận liên tục, điên cuồng đuổi theo.

Rất nhanh Cổ Thần liền tới sườn núi bên kia, lập tức dừng lại thân thể, xoay người mỉm cười nhìn chích hổ đang lao tới.

Thấy con mồi phía trước đột nhiên ngừng lại, chích hổ hào hứng rống lên, bốn chân vỗ mạnh xuống đất, bắn lên cao hơn mười trượng, đánh tới Cổ Thàn.

Chính vào lúc này, hai bên trái phải đột nhiên xuất hiện mấy đạo kiếm cương đồng loạt chém xuống người chích hổ, nhất thời chích hổ thất kinh, thân hình đang giữa không trung, không có chỗ mượn lực để đổi phương hướng, bốn chiếc thiết trảo liền khua loạn, đánh về mấy đạo kiếm cương đang bay tới.

Đinh đinh đinh đinh…

Bốn tiếng bạo hưởng, thiết trảo của chích hổ dĩ nhiên chặn đứng mấy pháp khí công kích tới, bốn trảo hổ kia quả nhiên cứng rắn đến cực điểm, tuyệt đối là tài liệu luyện khí cực tốt.

Tổng cộng có năm đạo kiếm cương đánh tới, chích hổ chặn được bốn đạo, còn một đạo kiếm cương vượt qua hổ trảo của nó, một kiếm đâm lên trên người chích hổ.

- Gào…

Một dòng máu tươi phun ra ngoài, chích hổ gào lên một tiếng thảm thiết.

Trúng mai phục…

Chích hổ nhất thời tỉnh ngộ, giận dữ nhìn gã nhân loại đang cười kia, thế nhưng năm đạo kiếm cương vừa rồi cho nó biết, lúc này nó đang trong hiểm cảnh.

Đa phần những hành động của yêu thú đều theo bản năng, dục vọng so với con người nhỏ hơn rất nhiều, trong lòng chích hổ mặc dù giận dữ, lại thêm sức hấp dẫn từ linh tinh trong tay người kia, nhưng một mình trong hiểm cảnh, lập tức nó làm ra quyết định… Chạy!

Tất cả so ra đều kém hơn với tính mệnh.

Chích hổ rơi xuống đất, nhất thời xoay người, chuẩn bị bỏ chạy về phía Dong Viêm Động, chỉ cần chạy vào trong động, nó không còn phải sợ gì nữa.

Thế nhưng, thân thể chích hổ phải ngưng lại, đã muộn rồi, đường rút lui về Dong Viêm Động đã bị ba tên nhân loại chặn đứng.

Đọc truyện chữ Full