DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 151: Nụ hôn trong động phủ


Cổ Thần và Hư Tử Uyên đi theo Hoàng Dược Tiên vào trong Bách Thảo Điện.

Bên trong Bách Thảo Điện chỉ có ba người bọn họ.

- Tiểu Uyên, con cũng biết giấu ta thật đó.

Hoàng Dược Tiên ngồi xuống ghế chủ tọa, nhất thời lên tiếng trách.

Hư Tử Uyên lộ vẻ sợ hãi, nói:

- Sư phụ, đệ tử... đệ tử nghĩ...

Không nói với Hoàng Dược Tiên là ý của Cổ Thần, nhưng Hư Tử Uyên sao có thể nói ra điều đó, nên cứ ấp úng mãi mà chưa nói hết một câu.

Cổ Thần tiến lên trước một bước, nói:

- Khởi bẩm sư bá, là đệ tử thỉnh câu sư tỷ tạm thời đứng nói cho sư bá biết.

- Tại sao?

Hoàng Dược Tiên hỏi.

Cổ Thần nói:

- Từ lúc sư tỷ phát hiện luyện đan thiên phân của đệ tử, trong lòng đệ tử đã có ý muốn được khiêu chiến với Văn trưởng lão, cho nên mới thỉnh cầu sư tỷ giấu, không để cho sư bá biết, lại có đãi ngộ đặc biệt gì, như vậy việc khiêu chiến trưởng lão, sẽ bị người khác coi là đệ tử mượn uy sư bá hiếp đáp trưởng lão.

- Lần này ngươi dựa vào thực lực bản thân, thắng Văn trưởng lão, trong lòng chắc vui lắm nhỉ?

Hoàng Dược Tiên nhìn Cổ Thần nói.

Thấy Hoàng Dược Tiên hình như có chút không vui, Cổ Thần nói:

- Đệ tử cũng muốn làm sư bá kinh hỉ với những biểu hiện của mình ở đại hội luyện đan.

- Kinh hỉ? Đúng vậy... Ngươi làm ta muốn hết hồn luôn.

Hoàng Dược Tiên nói:

- Nhưng Cổ Thần, làm người không được quá vênh váo, hôm nay ngươi khiến Văn trưởng lão mất mặt, trong lòng hắn nhất định sẽ ghi hận, hơn nữa, có mấy vị trưởng lão tương giao rất tốt với hắn, họ đều là trưởng lão Bách Thảo Phong, đắc tội với họ không tốt cho ngươi.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Tạ sư bá chỉ dạy.

Đến đây, Hoàng Dược Tiên đột nhiên ha ha cười nói:

- Tiểu Uyên, sư phụ nuôi còn từ nhỏ đến giờ, Bách Thảo Phong xuất một thiên tài đệ tử yêu nghiệt đến cực điểm mà con lại nghe lời Cổ Thần, giấu sư phụ, thảo nào người ta đều nói con gái hướng ngoại, con cũng hướng ngoại quá rồi đấy.

Hử Tử Uyên đỏ mặt, thấy Hoàng Dược Tiên không giống như đang giận, dậm dậm chân nói:

- Sư phụ... Người không giận nữa à?

- Hắc hắc... Con lớn rồi, sư phụ không quản con được nữa.

Hoàng Dược Tiên nói xong câu này, quay sang nhìn Cổ Thần, cười nói:

- Ha ha... Bách Thảo Phong xuất một đệ tử thiên tài yêu nghiệt, ta giận sao được? Bây giờ mới biết, cũng không muộn, chậc chậc, thời gian một năm, không chỉ luyện ra đan dược thất phẩm, ngay cả loại đan dược khó như Trúc thai đan cũng luyện ra được, thiên tài kiểu này, từ thủ tọa đời thứ nhất Đan Tử tông sư đến nay chưa từng xuất hiện qua, ha ha...

Thấy Hoàng Dược Tiên tươi cười vui vẻ, Hư Tử Uyên cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Cổ Thần khom người nói:

- Đa tạ sư bá khoang hồng đại lượng.

- Cổ Thần.

Hoàng Dược Tiên đột nhiên ngừng cười, nhìn Cổ Thần nói:

- Từ bây giờ, ngươi không cần gọi ta sư bá nữa.

Hoàng Dược Tiên nói vậy, Cổ Thần lập tức hiểu ra, đương nhiên là muốn thu hắn làm đồ, trong lòng nhất thời kinh hỉ, kiếp trước bái Hoàng Dược Tiên làm sư, Cổ Thần học được luyên đơn chi thuật xuất thần nhập hóa, như vậy mới khiến con đường tu chân của hắn càng đi càng dài.

Kiếp này Hoàng Dược Tiên lại một lần nữa thu hắn làm đồ, Cổ Thần không mừng sao được?

Thấy Cổ Thần vẫn đứng ngây tại chỗ, Hư Tử Uyên đẩy đẩy cánh tay Cổ Thần:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, sư phụ đã muốn thu đệ làm đồ còn không mau tạ ơn sư phụ.

Cổ Thần nhìn Hoàng Dược Tiên, kích động nói:

- Thật sao?

Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:

- Ta nhận người làm đệ tử chân truyền thứ hai, ý ngươi thế nào?

Cổ Thần là đệ tử chân truyền thứ hai của Hoàng Dược Tiên, đệ tử chân truyền thứ nhất, đương nhiên là Hư Tử Uyên.

Cổ Thần quỳ mọp xuống đất, nói lớn:

- Đệ tử Cổ Thần, bái kiến sư phụ.

Nói đoạn, Cổ Thần lạy Hoàng Dược Tiên ba cái.

Hoàng Dược Tiên mừng rỡ, đứng lên đỡ Cổ Thần dậy nói:

- Từ hôm nay, ngươi là đệ tử chân truyền của ta, ở Bách Thảo Phong có quyền lực tương đương trưởng lão, cũng như tài nguyên phân phối.

- Tạ sư phụ.

Cổ Thần nói.

Hoàng Dược Tiên nhìn hai người, nói:

- Tiểu Uyên, Cổ Thần, dưới tay ta chỉ có hai ngươi là đệ tử chân truyền, các ngươi phải coi nhau như ruột thịt, sau này quan tâm chăm sóc nhau như người thân một nhà.

Cổ Thần và Hư Tử Uyên đồng thanh nói:

- Vâng, sư phụ.

Hoàng Dược Tiên nói:

- Cổ Thần, Tiểu Uyên nhập môn sớm hơn ngươi, nên làm sư tỷ, sau này dù thành tích luyện đan của ngươi có cao hơn thì Tiểu Uyên vẫn là sư tỷ, ngươi phải nghe lời sư tỷ, không được cãi lại.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Vâng, những lời sư tỷ nói, đệ tử đều ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên không bao giờ cãi lại...

- Ừm...

Hoàng Dược Tiên mỉm cười, gật đầu nói:

- Vì ngươi đã trở thành đệ tử chân truyền của ta, sau này sẽ giống như các trưởng lão, không cần làm nhiệm vụ gì nữa, cách nơi Tiểu Uyên sống năm dặm về phía Đông có một tòa động phủ mà sư phụ đã sống hồi trẻ, tên gọi động phủ Dược Tiên, bên trong có đủ linh khí, sư phụ trồng trong đó một số linh thảo, sau này ngươi có thể ở trong động phủ Dược Tiên.

Cổ Thần gật gật đầu, mừng thầm trong bụng, sau này hắn sẽ được đối đãi như một trưởng lão, không phải làm bất cứ công việc gì nữa, như vậy sẽ có nhiều thời gian tu luyện hơn.

Hoàng Dược Tiên nói tiếp:

- Mấy ngày đầu tháng, ngươi đến Bách Thảo Điện tìm ta, sư phụ dạy ngươi luyện đan dược bát phẩm, đan dược từ lục phẩm trở đi, độ khó tăng lên rất nhiều lần, đan dược bát phẩm, so với đan dược thất phẩm khó hơn không chỉ mười lần, thiên phân luyện đan của ngươi cao, sau này nhất định vượt qua sư phụ, nhưng, trước khi vượt qua sư phụ, sư phụ vẫn có thể dạy ngươi luyện đan dược từ thập phẩm đổ xuống.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Đa tạ sư phụ.

Hoàng Dược Tiên phẩy tay, nói:

- Tiểu Uyên, đưa sư đệ đến động phủ, bên ngoài động phủ có một số chấm chế, để sư tỷ dạy ngươi linh dược trong động phủ, có thời gian thì chăm sóc qua một chút, đừng để hoang phế.

- Vâng, sư phụ, đệ tử đi.

Hư Tử Uyên và Cổ Thần đồng thanh đáp lời.

Hai người rời khỏi Bách Thảo Điện, luyện đan đại hội sớm đã giải tán, trên quảng trường chẳng còn một ai.

- Sự tỷ, có lẽ nên đi chào Tôn trưởng lão trước, nói cho trưởng lão biết đệ sẽ không sống ở vườn thuốc nữa, rồi sau đó đi Động phủ Dược tiên.

Cổ Thần đề nghị.

Hư Tử Uyên gật gật đầu, hai người tung pháp khí, hóa thành hai đường hào mang, đến Thanh Hoa Cốc tìm Tôn Thường, nói với Tôn Thường việc hắn đến Động phủ Dược tiên sống, sau đó, hai người bay thẳng vế hướng Bắc.

Động phủ Dược tiên chỉ cách Tử Tâm Tiểu Trúc nơi Hư Tử Uyên sống chừng năm dặm, khoảng cách tương đối gần.

Nghĩ đến việc được sống gần sư tỷ, Cổ Thần mừng đến phát điên, tốc độ hai người đều không chậm nên chỉ một lúc đã qua Tử Tâm Tiểu Trúc, đến Động phủ Dược tiên.

Cổ Thần biết rất rõ nơi này, kiếp trước, hắn cũng từng sống ở Động phủ Dược tiên, cho nên hiểu rất rõ về cấm chế nơi này.

Hai người dừng lại bên ngoài động, Hư Tử Uyên giảng cho Cổ Thần nghe về cấm chế bên ngoài, đây là một tòa mê trận, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một bức tường đá, căn bản không có động phủ, trên thực tế, đi qua mê trận, trong tường có một lối vào hình tròn rộng chừng hai trượng, diện tích bên trong động phủ so với Hạo Thiên động phủ nhỏ hơn một chút, nhưng cũng rất rộng rãi.

Giảng giải về cấm chế xong, hai người bước vào bên trong động phủ, Hư Tử Uyên nói:

- Sư đệ, sau này đây sẽ là nơi đệ sống, ta sống ở Tử Tâm Trúc năm dặm về phía Tây, có chuyện gì cần, đệ có thể đến tìm ta.

Cổ Thần gật gật đầu, nói:

- Sư tỷ, bao giờ thì sư tỷ Trúc Thai?

Hư Tử Uyên ngẫm nghĩ một lúc, nói:

- Bây giờ đệ đã học xong toàn bộ rồi, ta cũng không còn gì để dạy, cho nên mấy ngày nữa ta sẽ bế quan Trúc Thai.

- Sư tỷ, nghĩa là phải một thời gian nữa ta mới gặp được sư tỷ.

Cổ Thần có chút lưu luyến nói.

- Ngốc quá... Ta chỉ là bế quan mà thôi, đâu có phải là không gặp nữa. Chắc chỉ cần một năm là ta Trúc Thai thành công, đến lúc đó, không phải chúng ta sẽ gặp lại nhau sao?

Hư Tử Uyên nói.

- Sư tỷ ở ngay bên cạnh mà đệ không gặp được, cảm thấy ngày tháng thật là dài.

Cổ Thần nhìn vào mắt Hư Tử Uyên, ánh mắt gửi gắm bao nhiêu nhớ nhung trong đó.

Ánh mắt Hư Tử Uyên cũng có chút lưu luyến, đi đến bên Cổ Thần, nói:

- Nhớ ta thì hãy học luyện đan thuật chăm chỉ, đợi khi chúng ta gặp lại, có thể nhìn thấy đệ trở thành đan dược sư bát phẩm, sư tỷ cũng sẽ rất nhớ đệ.

Nói đoạn, Hư Tử Uyên nâng mặt Cổ Thần, cúi đầu đặt đôi môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.

Một cảm giác như điện xẹt qua.

Môi hai người chỉ lướt qua nhau trong tích tắc rồi lập tức rời ra. Hư Tử Uyên ngẩng đầu, nói:

- Sư đệ, đệ nhớ học hành chăm chỉ, hẹn một năm sau gặp lại...

Mặc dù môi đã rời nhau, nhưng cảm giác mỹ diệu ấy vẫn còn lưu lại trên môi Cổ Thần, sư tỷ trước mắt hắn, lúc này còn đẹp hơn cả tiên nữ trong truyền thuyết.

Cảm giác mỹ diệu từ môi truyền xuống tim, làm trái tim hắn cũng run rẩy, Cổ Thần gật gật đầu, nói:

- Sư tỷ, đệ biết rồi.

Hư Tử Uyên gật gật đầu, sau đó quay người, đi ra khỏi động phủ. Cổ Thần định đi theo nhưng Hư Tử Uyên đã biến thành một đường hào mang biến mất nơi chân trời.

Hư Tử Uyên đi rồi, Cổ Thần lại hồi tưởng cảm giác mỹ diệu lúc nãy, một lúc lâu sau mới bước vào trong.

Bên trong động phủ, linh khí tương đối đầy đủ, bên phải có một vườn thuốc nhỏ, trồng một số linh dược, những linh dược này đều là loại không cần ánh sáng mặt trời, trồng xuống cũng không cần hàng ngày chăm sóc, tưới nước bón phân, chỉ cần đợi đủ năm đủ tháng là có thể thu hoạch.

Chỗ này lúc không có ai sống, cứ nửa năm Hoàng Dược Tiên mới đến một lần, cho nên việc chăm sóc coi như không có.

Sống trong Động phủ Dược tiên, so với sống trong vườn linh dược của Tôn Thường tốt hơn nhiều, Cổ Thần luyện công cũng an toàn hơn, có người muốn vào trong động phủ, chí ít cũng phải đứng bên ngoài gọi một tiếng, nếu như trực tiếp bước vào sẽ chạm phải cấm chế và Cổ thần lập tức biết ngay.

Tiểu Bạch cũng khá hài lòng với nhà mới, nó là yêu thú, sống trong sơn động thích hơn sống trong nhà nhiều, hơn nữa, sơn động này có nhiều linh khí, Tiểu Bạch rất thích.

Dọn dẹp qua loa một chút, Cổ Thần bắt đầu tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, tu luyện trong sơn động đầy đủ linh khí, tốc độ so với ở vườn linh dược nhanh hơn rất nhiều.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Trời đã về khuya, Tiểu Bạch nằm dài trên giường ngủ say như chết. Cổ Thần ngồi bên cạnh, luyện tập Linh Kình Thuấn Tức quyết. Hắn không hít thở lấy một lần, mỗi một hơi là nhịn sáu bảy canh giờ, một hơi có thể qua cả một đêm.

Hơn nữa, tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, thân thể còn dễ chịu hơn là được ngủ một giấc.

Chân khí tiên thiên trong người Cổ Thần đang len lỏi qua mười hai chính kinh, hội tụ nơi tim, thông qua mười hai chính kinh, lưu động đến khắp mọi nơi trong cơ thể. Mỗi lần giao dung nơi tim, Chân khí tiên thiên trong người lại cường đại thêm một phần.

Đêm, không gian yên tĩnh...

Cho dù là một chiếc kim rơi, trong hoàn cảnh đó, cũng có thể dễ dàng nghe thấy.

Hai con mắt vốn đang nhắm chặt của Cổ Thần đột nhiên mở trừng, ánh mắt hướng ra ngoài động phủ, chân mày hơi nhíu.

Hắn đập đập Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức bừng tỉnh, Cổ Thần ôm Tiểu Bạch vào lòng, biến mất trên chiếc giường đá. Một lúc sau, một người mặc áo đen đột nhiên lẻn vào trong động, tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, Cổ Thần nhìn qua, là một món pháp khí cực phẩm.

Nhân vật áo đen vừa vào trong động, lập tức nhìn lên giường, nhưng chỉ thấy trống hoác, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Nhân vật áo đen nhìn quét qua các góc động phủ, thấy Cổ Thần không có trong động, vô cùng ngạc nhiên, cẩn thận quan sát thêm một lần nữa, vẫn không tìm thấy Cổ Thần, đang định rút lui ra ngoài.

Đúng lúc này, giọng nói Cổ Thần đột nhiên vang lên:

- Đạo hữu đã đến đây rồi, sao không ở lại chơi thêm một lát?

Cổ Thần bước ra từ mê sương của Tiểu Bạch, nếu như người này tu vi quá mạnh thì để cho hắn đi, nhưng, người này chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín nên Cổ Thần quyết định lên tiếng.

Việc Cổ Thần bất ngờ lên tiếng rõ ràng khiến nhân vật áo đen giật mình, hoảng hốt nhìn ngó khắp nơi, nhưng vẫn không thấy nửa bóng người, giọng nói vừa rồi, nhân vật áo đen nhớ rõ là giọng nói của Cổ Thần.

Nhân vật áo đen cảm thấy không ổn, thân thể nhoáng một cái, lao nhanh về phía cửa động, ai ngờ, một đương kiếm cương đột nhiên xuất hiện, chém thẳng vào mặt hắn.

Đường kiếm cương này đến quá nhanh, nhân vật áo đen không kịp tránh né, trong lúc vội vã, hắn đành phải rút kiếm ra chặn, keng... một tiếng, thân thể nhân vật áo đen bị bật ngược lại phía sau mười bước, hai tay tê rần, pháp khí cực phẩm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Nếu như là pháp khí thượng phẩm, nói không chừng một kiếm của Cổ Thần đã khiến nó bay khỏi tay rồi.

Kiếm cương tiêu tán, một thiếu niên đứng giữa cửa động, trên vai là một con hồ ly màu trắng, chính là Cổ Thần.

Cổ Thần hắc hắc cười, nói:

- Đạo hữu nửa đêm đến thăm, không biết có việc gì?

Nhân vật áo đen tròn mắt nhìn Cổ Thần, lúc này hắn không ẩn giấu tu vi, biểu hiện trạng thái bình thường, Tiên Thiên cảnh tầng chín, tu vi không hề thua kém nhân vật áo đen.

Hơn nữa, chỉ một kiếm mà nhân vật áo đen đã bị đánh lùi mười bước, chứng tỏ sức mạnh của Cổ Thần còn vượt xa hắn.

Không thể nghi ngờ, dù là tu sĩ Thần Hải cảnh, Cổ Thần cũng dám đọ sức mạnh, huống hồ nhân vật áo đen chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín mà thôi.

Nhân vật áo đen mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Cổ Thần, sợ hãi.

Cổ Thần thấy vậy, cười nói:

- Đạo hữu cũng là người của bổn tông, đâu cần phải giấu đầu giấu đuôi? Tự bỏ khăn bịt mặt đi, đừng để ta phải đích thân động thủ.

- Hừ...

Hai mắt nhân vật áo đen ngùn ngụt lửa giận, hừ lạnh một tiếng, giơ cao trường kiếm trong tay, một đường lôi kiếm xông thẳng lên trời, ầm, lôi kiếm đột nhiên phân thành nhiều đường, lao về phía Cổ Thần.

Cổ Thần quắc mắt, là bí pháp Ẩn Kiếm Phong: Thần Kiếm Ngự Lôi chân quyết.

Cổ Thần vung tay, tung ra một tấm khiên màu đen, Chân khí tiên thiên truyền nhập, tấm khiên bạo trướng khoảng chừng một trượng lớn nhỏ, dựng đứng trước mặt Cổ Thần.

Ầm...

Lôi điện đập vào khiên, tấm khiên nhất thời nứt ra thành bốn năm mảnh, mấy đường lôi điện dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục lao về phía Cổ Thần.

Khóe miệng nhân vật áo đen thoáng nhếch lên, thần kiếm ngự lôi chân quyết uy lực cực đại, một đòn đánh ra ngay cả một tu sĩ tu vi Tiên Thiên tầng chín cũng không thể đỡ được.

Nhưng nhìn đường lôi điện đang ầm ầm lao đến, sắc mặt Cổ Thần vẫn không hề thay đổi, tay trái đập về phía trước, tử sắc băng diễm đột nhiên chui ra từ lòng bàn tay.

Tử diễm băng viêm càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, cả động phủ biến thành băng động, dưới tác dụng của tử diễm băng viêm, lôi điện giống như bất động, bị băng phong.

Nhân vật áo đen tròn mắt, nhãn thần đầy vẻ khó tin, uy lực của lôi điện tương đương với một đòn do tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ đánh ra, vậy mà bị Cổ Thần dùng tử diễm băng viêm băng phong lại?

Đương nhiên, Cổ Thần chỉ băng phong lôi điện mà thôi chứ không hề hủy diệt nó.

Lúc này, tay phải Cổ Thần nắm chặt thanh ly kiếm, chém mạnh, một đường kiếm cương bổ xuống lôi điện băng phong, lôi điện băng phong bị chém thành vô số mảnh, rơi lả tả xuống đất.

Trong nháy mắt, năng lượng tiêu tán, hóa thành hư vô.

Đọc truyện chữ Full