Cổ Thần nói vậy là muốn cảm ơn Hoàng Dược Tiên kiếp trước đã dạy dỗ hắn. Kiếp trước Cổ Thần vượt qua Hoàng Dược Tiên nhưng vẫn coi hắn như cha, ân trọng như núi.
Với kẻ thù, cho dù luân hồi chuyển thế cũng phải báo oán; với ân nhân, cho dù sinh mệnh trùng lai cũng phải hoàn trả...
Hoàng Dược Tiên mỉm cười gật gật đầu, đệ tử này có thiên phú yêu nghiệt, là thiên tài số một trong lịch sử Bách Thảo Phong nhất mạch, mặc dù thỉnh thoảng cũng lộ phong mang nhưng không tự ngạo, không tự phụ, không huênh hoang chẳng coi ai ra gì... Cho nên, Hoàng Dược Tiên cảm thấy rất hài lòng.
Đột nhiên Hoàng Dược Tiên biến sắc, kinh ngạc tiến lên trước mấy bước, đôi mắt già nua trợn tròn nhìn Cổ Thần đầy kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Hoàng Dược Tiên mới thốt được nên lời:
- Ngươi... Tu vi của ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên cảnh hậu kỳ rồi sao?
Tu vi Cổ Thần triển hiện là Tiên Thiên cảnh tầng bảy, đương nhiên là Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đệ tử bế quan luyện dược, đồng thời cũng dành chút thời gian tu luyện pháp quyết, nâng cao tu vi bản thân, ba tháng trước đệ tử đã đạt Tiên Thiên cảnh tầng bảy, lúc này đệ tử đã tới Tiên Thiên cảnh tầng bảy đỉnh phong, không lâu nữa sẽ đột phá lên Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Thời gian Cổ Thần bế quan, tu vi mới chỉ ở Tiên Thiên cảnh tầng năm, lúc mới nhập môn là Tiên Thiên cảnh tầng một, lúc này mặc dù tu vi tăng lên quá nhanh, nhưng dưới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, rất khó được các trưởng lão coi trọng, với cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng bảy hiện tại đương nhiên phải khác rất nhiều.
Nhập môn chưa đến hai năm mà đã đột phá Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, nghĩa là hoàn toàn có thể nằm trong nhóm đệ tử Thần Hải cảnh dự bị.
Lúc Hoàng Phủ Cực nhập môn đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng bốn, bây giờ cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng bảy mà thôi, bây giờ phương diện tu luyện và luyện đan thuật cùng phát triển, đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Bách Thảo Phong, nhưng so với Cổ Thần, Hoàng Phủ Cực vẫn còn kém xa.
Hoàng Dược Tiên nghiêm sắc nói:
- Không ngờ ngươi không chỉ có thiên phú yêu nghiệt trên phương diện luyện đan, mà ngay cả tu luyện cũng nhanh như vậy, ta thật không sao hiểu nổi, là tiên thạch đo sai sao? Ngươi có tiên căn thượng phẩm? Tu sĩ tiên căn hạ phẩm đâu ai có tốc độ tu luyện như ngươi? Cho dù là đệ tử tiên căn trung phẩm cũng vẫn thua xa.
Cổ Thần vẫn rất bình thản, không hề tỏ ra đắc ý nói:
- Trước khi nhập môn, đệ tử vô tình đi vào một động phủ do tu sĩ nghìn năm trước để lại, trong động phủ đó không chỉ có một số linh dược mà còn có cả những ghi chép luyện đan do chủ nhân động phủ để lại, pháp quyết đầu tiên là pháp quyết khi ngủ vẫn có thể tu luyện, đệ tử mỗi ngày mười hai canh giờ đều tu luyện, thời gian tu luyện một ngày bằng người khác tu luyện ba ngày, thậm chí bốn ngày, tốc độ đương nhiên phải nhanh hơn một chút.
Nói đoạn, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Dược Tiên, Cổ Thần giơ tay, lấy ra ba gốc linh dược, nhìn ba gốc linh dược, Hoàng Dược Tiên nhất thời ngây ra.
Ba gốc linh dược này, mỗi gốc đều hơn một ngàn năm, một gốc huyết điểu, một gốc hóa đan thảo, một gốc thất diệp liên, đều là nguyên liệu luyện chế đan nguyên đan và hóa anh đan, đối với một kim đan kì như Hoàng Dược Tiên rất có hiệu quả.
Linh dược hơn ngàn năm, Cổ Hoang đại lục không còn nhiều nữa. Cổ Thần một lúc lấy ra ba gốc, chẳng trách Hoàng Dược Tiên chấn động đến vậy.
Cổ Thần nói:
- Ba gốc linh dược này lấy từ động phủ của tu sĩ đó, có lẽ sẽ có tác dụng với sư phụ, xin sư phụ nhận cho.
Hoàng Dược Tiên mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không nhận luôn, nói:
- Cổ Thần, số linh dược này tương lai sẽ giúp cho việc tu luyện của ngươi, ngươi cứ giữ lại cho mình.
Cổ Thần không cất đan dược đi mà nói:
- Của đệ tử cũng là của sư phụ, nếu như sư phụ cảm thấy ba gốc linh dược này quá ít, đệ tử có thể hiến hết số linh dược có được cho sư phụ.
Hoàng Dược Tiên nghiêm nét mặt, nói:
- Sao ta có thể cảm thấy ba gốc linh dược này ít được?
Nói đoạn, nhận ba gốc linh dược, nói:
- Nếu như ngươi đã có tâm, sư phụ cũng không khách khí, nhưng cái gì của ngươi là của ngươi, không liên quan gì đến sư phụ, ngươi có thể tìm được động phủ do cổ tu sĩ để lại là khí vận của ngươi, ngươi có tâm như vậy sư phụ rất mừng, nhưng sau này không được nói những lời như vậy, ta là thầy, ngươi là trò... Ta nhận ngươi làm trò, tại sao lại phải lấy đồ của ngươi?
Thấy Hoàng Dược Tiên có vẻ nghiêm túc, Cổ Thần biết tâm tính của hắn, trong lòng càng thêm kính trọng, gật đầu nói:
- Vâng, đệ tử nhớ.
- Ừm...
Sắc mặt Hoàng Dược Tiên giãn ra một chút, mỉm cười, nói:
- Cổ Thần, về đi, mấy ngày tới điều dưỡng tâm thần cho tốt, ba ngày sau ta sẽ dẫn ngươi đến chủ mạch Đô Thiên Phong, gặp chưởng môn sư huynh, bản tông có một thiên tài tu luyện và luyện đan yêu nghiệt như ngươi, phải đưa ngươi đi gặp tông chủ bản tông mới đúng.
Cổ Thần gật gật đầu.
Trước khi bế quan, Cổ Thần còn sợ không dám đi gặp tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy, Vô Thủy có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, có thể nhìn thấu cảnh giới tu vi thực sự của Cổ Thần. Nhưng bây giờ tu vi Cổ Thần đã đạt đến Thần Hải cảnh, có pháp lực vô biên, pháp quyết che giấu càng tinh tiến.
Nếu như không phải là tu sĩ có tu vi cao hơn tu vi tuyệt đỉnh của hắn kiếp trước, tuyệt đối không thể nào nhìn ra, theo như Cổ Thần biết, Vô Thủy là Mệnh Tuyền cảnh linh anh kì tu sĩ, cho dù có giấu, cùng lắm cũng chỉ là đoạt xá kì tu vi, lúc này không thể tạo áp lực gì cho hắn.
Từ chỗ ở của Hoàng Dược Tiên quay về Động phủ Dược tiên, Cổ Thần yên tâm nghỉ ngơi ba ngày, hồi phục tâm thần đỉnh cao. Hôm nay hắn cùng Hoàng Dược Tiên đi chủ mạch Đô Thiên Phong, gặp tông chủ Vô Thủy.
Tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có cái nhìn rất tinh tường cho nên Cổ Thần để Tiểu Bạch lại động phủ, tránh không bị Vô Thủy phát hiện. Mặc dù nói trên người có một con yêu thú không phải chuyện gì lớn, nhưng Cổ Thần biết, Tiểu Bạch không giống những con ma thú khác, nếu như để lộ quá sớm sẽ không có lợi cho mình.
Sáng sớm Cổ Thần đến Bách Thảo Điện, Hoàng Dược Tiên đang đợi ở đó, thấy Cổ Thần đến, không nói lời nào, dẫn Cổ Thần đến thẳng chủ mạch Đô Thiên Phong.
Không lâu sau, hai người đã qua vô số điểm canh, đến Đô Thiên Phong, quảng trường hình tròn rộng hơn một ngàn trượng vuông đang ở ngay dưới chân họ, nhưng lần này điểm đến của Cổ Thần không là quảng trường mà là một nơi nhỏ hơn trên đỉnh núi, một quảng trường mà diện tích cũng phải vài trăm trượng vuông.
Mép quảng trường, dọc theo sườn núi, có một tòa cung điện khổng lồ, rộng gần trăm trượng, cao gần trăm trượng, tổng cộng chín tầng, chính là nơi ở của tông chủ Hư Thiên Tông, Hư Thiên Điện.
Hôm nay Hoàng Dược Tiên đưa Cổ Thần đến Đô Thiên Phong, hôm qua đã có đệ tử truyền tin đến.
Ngay từ đại hội luyện đan, tin Bách Thảo Phong xuất hiện một đan dược sư thất phẩm đã làm chấn động toàn bộ Hư Thiên Tông, hôm nay đệ tử ấy lại trở thành đan dược sư bát phẩm, hơn nữa nhập môn chưa đầy hai năm, tu vi cũng từ Tiên Thiên tầng một bước vào cảnh giới Tiên Thiên tầng bảy.
Thông tin này truyền đến chủ mạch nhất thời tạo ra một cơn chấn động lớn, biết đâu lại phát hiện ra một đệ tử thiên tài thượng phẩm tiên căn nữa.
Chỉ một ngày, cái tên Cổ Thần truyền khắp Hư Thiên Tông, hôm nay Hoàng Dược Tiên đưa Cổ Thần đến, Hư thiên Tông tông chủ Vô Thủy và các trưởng lão đều ở Hư Thiên Điện chờ đợi. Ngay cả thủ tọa Thanh Viêm Phong Quản Bách Dương, thủ tọa Lạc Hà Phong Uất Lạc Hồng cũng đến để được tận mắt nhìn thấy thiên tài cực phẩm mà Hoàng Dược Tiên nói đến.
Hai đường độn quang tiêu tán, dừng lại trên quảng trường trước Hư Thiên Điện.
Một trăm trượng vuông xung quanh Hư Thiên Điện đều có trận pháp cấm bay, bất cứ ai ra vào đều phải đi bộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 158: Danh động Hư Thiên
Chương 158: Danh động Hư Thiên