Một loạt những âm thanh đanh gọn, hai tay Cổ Thần biến thành từng đường tàn ảnh, trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hạo đã bị Cổ Thần tát liền mười mấy cái.
Tình huống gì vậy...?
Tông chủ, thủ tọa trưởng lão các mạch đều phải từ khán đài đứng dậy.
Lúc nãy còn mây đen mù mịt, sấm chớp ùng oàng, pháp bảo phi kiếm loạn vũ trên trời, liệt diễm hừng hực.
Sao đột nhiên mọi thứ lại biến mất, lúc này Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo không hề giống hai tu sĩ đang thi đấu, mà giống hai phàm nhân đang đánh nhau nhiều hơn.
Chúng đệ tử người nào người nấy tròn xoe mắt, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Mặc dù hôm qua Cổ Thần đã đánh Hoàng Phủ Hạo một lần, hơn nữa tu vi cũng có Trúc Thai kỳ, nhưng luận thanh danh thì vẫn chưa bằng được Hoàng Phủ Hạo.
Hôm qua Cổ Thần chiến thắng Hoàng Phủ Hạo, mọi người đều nghĩ là nhờ vào linh phù thượng phẩm, trong lòng họ vẫn nghĩ Cổ Thần không phải đối thủ của Hoàng Phủ Hạo.
Nhưng...
Hôm nay không có linh phù, hai người lại mới chiến đấu chưa được bao lâu, tại sao lúc nãy còn đánh kịch liệt, đột nhiên Hoàng Phủ Hạo lại bị Cổ Thần đẩy ngã xuống đất, đánh đến nỗi không còn lực phản kháng?
Hơn nữa còn là bị tát, đây không chỉ là đánh người, mà còn là dẫm đạp lên tôn nghiêm của Hoàng Phủ Hạo!
Mọi người nhìn Hoàng Phủ Hạo bị Cổ Thần ấn xuống đất, tát hết cái này đến cái khác, trong lòng không khỏi coi thường Hoàng Phủ Hạo vài phần.
Một người dưới cái nhìn chòng chọc của tất cả mọi người, bị một người tát hết cái này đến cái khác, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không ai dám ngưỡng mộ hắn.
Những đệ tử đã từng coi Hoàng Phủ Hạo như thần tượng, nhất thời cảm thấy việc tiếp tục coi Hoàng Phủ Hạo là thần tượng thật quá buồn nôn.
Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hạo bị mọi người khinh bỉ, coi thường hơn rất nhiều.
Trên quảng trường Đô Thiên Phong, người buồn bực nhất có lẽ là đương sự Hoàng Phủ Hạo, hắn căn bản không hiểu đang xảy ra chuyện gì?
Tại sao đột nhiên pháp lực truyền đến từ tay Cổ Thần lại lạnh đến vậy, nhất thời đi qua kinh mạch băng phong toàn bộ pháp lực của hắn, khiến động tác của hắn lúc này còn chậm hơn cả người phàm.
Từ lúc Cổ Thần giáng cái tát đầu tiên lên mặt hắn, hắn đã không có lấy một tia phản kháng, chỉ cảm thấy hai bên má lạnh cóng của mình bị mười mấy cái tát của Cổ Thần làm cho từ từ nóng lên.
Khổ không nói sao cho hết...
Hoàng Phủ Hạo trong lòng cũng nhỏ máu, tông chủ, thủ tọa các mạch, các vị trưởng lão trên khán đài và đệ tử ngũ mạch xung quanh lôi đài, bao nhiêu người đều đang nhìn vào, trận đấu cuối cùng của ngũ mạch đại tỷ thí, vốn dĩ hắn định đạp Cổ Thần dưới đất, tìm lại tôn nghiêm đã mất hôm qua.
Nhưng kết quả...
Lại bị Cổ Thần đạp dưới chân, giày xéo lên tôn nghiêm hắn.
- Dừng tay lại cho ta...
Lệ Kiếm Quân quát lên một tiếng, thân thể lóe lên, một giây sau xuất hiện trên lôi đài, ngón tay chỉ vào người Cổ Thần, một đường lôi điện hình thành kiếm cương, ti một tiếng, bắn thẳng vế phía Cổ Thần.
Trên khán đài, thân thể Hoàng Dược Tiên cũng lóe lên, xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, tay giơ về phía trước, một khối hỏa diễm hư huyễn bay ra, chặn đứng kiếm cương lôi điện. Cả hai nhập làm một, lôi điện kiếm cương và hỏa diễm hư huyễn đều vỡ tan, hóa thàng hư vô.
- Cổ Thần, được rồi đấy.
Thấy Lệ Kiếm Quân nổi giận, Hoàng Dược Tiên nói với Cổ Thần.
Cổ Thần đứng dậy, dẫm lên ngực Hoàng Phủ Hạo, chắp tay nói với tông chủ Vô Thủy:
- Chưởng môn sư bá, thế này đã được coi là thắng chưa?
Với ngữ khí này, nếu như nói chưa thắng, Cổ Thần sẽ tiếp tục đánh vào mặt Hoàng Phủ Hạo.
Vô Thủy nhìn Lệ Kiếm Quân, nói:
- Lệ sư đệ, đệ cảm thấy thắng thua rõ ràng chưa?
Lệ Kiếm Quân mặt đỏ bừng bừng, nhìn Cổ Thần dẫm lên ngực Hoàng Phủ Hạo, hít liền mấy hơi thật sâu, hậm hực nói:
- Rõ rõ... Là Ẩn Kiếm Phong đã thua...
Từ kì ngũ mạch đại tỷ thí đầu tiên bắt đầu, chưa từng xuất hiện loại tình huống thế này bao giờ, hai tu sĩ thi đấu đến cuối cùng hai người đều tay không, một người dẫm lên người người kia, tát liền mười mấy cái.
Thấy Lệ Kiếm Quân đích thân nhận thua, Vô Thủy nói:
- Ngũ mạch đại tỷ thí lần này, Cổ Thần, đệ tử thân truyền của thủ tọa Bách Thảo Phong Hoàng Dược Tiên chiến thắng, giành được ngôi vị quán quân ngũ mạch đại tỷ thí.
Vô Thủy vừa cất lời, đệ tử Bách Thảo Phong nhất thời thở phào sung sướng.
Cổ Thần nhấc chân ra khỏi ngực Hoàng Phủ Hạo, nhìn Vô Thủy chắp tay nói:
- Tạ chưởng môn sư bá.
Nói đoạn, Cổ Thần đỡ Hoàng Phủ Hạo dậy, một đường pháp lực phần thiên viêm hỏa truyền nhập vào trong cơ thể Hoàng Phủ Hạo, Cổ Thần thả lòng cánh tay, nói:
- Đa tạ Hoàng Phủ sư đệ vì sự nhẫn nhịn.
Hai má Hoàng Phủ Hạo bị Cổ Thần đánh cho sưng vếu, nhìn chẳng khác gì mặt heo. Cổ Thần cao giọng nói hết câu đầu tiên, sau đó dùng ngôn ngữ miệng, nói không ra tiếng:
- Ta nhờ Vô Chân chuyển lời cho ngươi, trên ngũ mạch đại hội ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo! Ta chưa từng nói chơi bao giờ.
Nói xong, Cổ Thần đến bên cạnh Hoàng Dược Tiên, vui vẻ nói:
- Sư phụ.
Hoàng Dược Tiên kích động vỗ vai Cổ Thần, nói:
- Tốt lắm, ngươi không chỉ là đan dược sư số một trong lịch sử Bách Thảo Phong mà còn là tu sĩ số một của Hư Thiên Tông. Thành tựu sau này của ngươi chắc chắn sẽ vượt xa sư phụ không chỉ mười lần, ha ha... Tốt lắm.
- Sư phụ quá khen,
Cổ Thần mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt dừng lại ở chỗ Hư Tử Uyên, bốn mắt chạm nhau, một loại cảm xúc vô hình len lỏi trong tim hai người.
Đúng lúc này, giọng nói của tông chủ Vô Thủy lại vang lên lần nữa:
- Ngũ mạch đại tỷ thí chính thức kết thúc. Thủ tọa các mạch đưa top 5 đệ tử đến Hư Thiên Điện, trưởng lão và các đệ tử ai về người ấy, hoặc cũng có thể ở lại đây đợi các thủ tọa.
Nói xong, Vô Thủy bay lên trời trước, hóa thành một đường hào mang, đến thẳng Hư Thiên Điện.
Rất nhanh, thủ tọa các mạch mang theo năm đệ tử đứng đầu, cũng bay về phía Hư Thiên Điện.
Vô Thủy ngồi trên chiếc ghế lơn bên trên đài cao, Quản Bách Dương và Hoàng Dược Tiên ngồi trên đài bên phải, Lệ Kiếm Quân và Uất Lạc Hồng ngồi trên đài bên trái.
Năm đệ tử đứng đầu ngũ mạch đại tỷ thí đứng bên cạnh thủ tọa các mạch.
Đợi mọi người có mặt đông đủ, Vô Thủy nói:
- Ngũ mạch đại tỷ thí lần này, từ lúc khai sang đến nay đây là lần đầu tiên một khóa xuất hiện hai đệ tử Trúc Thai kỳ cùng nhau tranh giành ngôi vị số một, khiến bổn tông có hi vọng khôi phục cảnh tượng phồn vinh ngàn năm trước, ngũ mach đại tỷ thí lần này, ý nghĩa tương đối trọng đại.
Nói xong, Vô Thủy giơ tay, một tấm gương tròn cổ lão xuất hiện trên đó, Vô Thủy nói:
- Ở đây bản tông có một món pháp bảo trung phẩm nổi tiếng tên là Cực Quang Bảo Kính. Không chỉ phòng ngự lực cực mạnh mà còn có rất nhiều hiệu quả đặc thù. Người giành ngũ mạch đệ nhất, đệ tử khen thưởng, Cổ Thần.
Cổ Thần khom người nói:
- Có đệ tử.
Vô Thủy chỉ Cổ Thần, Cực Quang Bảo Kính lập tức bay về phía hắn, nói:
- Từ hôm nay, Cực Quang Bảo Kính này sẽ thuộc về ngươi.
Cổ Thần nhận Cực Quang Bảo Kính, tâm trạng phấn khởi, nói:
- Đa tạ trưởng môn sư bá.
Cực Quang Bảo Kính là một món pháp bảo phòng ngự trung phẩm, hơn nữa, còn có một số hiệu quả đặc thù, là một món pháp bảo thực dụng.
Hoàng Phủ Hạo nhìn Cổ Thần nhận Cực Quang Bảo Kính, mắt lộ ra một tia ghen tị, đồng thời, nghĩ đến khuôn mặt sưng như đầu heo của mình, trong lòng vừa oán hận vừa tự ti. Trước mặt bao nhiêu người, bị Cổ Thần tát liền mười mấy cái, bảo sau này hắn còn mặt mũi gặp ai nữa.
Trừ pháp bảo trung phẩm tặng cho vị trí thứ nhất, từ thứ hai đến thứ năm mỗi người được tặng một món pháp bảo hạ phẩm làm phần thưởng. Không đến Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, tu sĩ không thể tự mình luyện ra pháp bảo. Lúc này, bất kì món pháp bảo nào đều có tác dụng to lớn, trừ Hoàng Phủ Hạo có chút không vui ra, các đệ tử đều vui vẻ tạ ơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 168: Cực Quang Bảo Kính
Chương 168: Cực Quang Bảo Kính