DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 182: Kim Sư chặn đường (1+2)


Con cự thú trừ bỏ con mắt có màu đen ra thì toàn thân nó đều là màu vàng. Theo dáng dấp của cự thú này có phần giống với một cơn sư tử, chỉ là so với sư tử còn muốn to lớn hơn gấp trăm lần.

Cao gần mười trượng, dài gần hai mươi trượng. Với hình thể này của con cự thú hoàn toàn có thể so sánh với một ngọn núi nhỏ. Có vẻ như cự thú đã ngủ rất lâu, hiện giờ tỉnh lại tinh thần không có được tốt cho lắm. Nó cẩn thận nhìn Cổ Thần, hồi lâu sau lại nhắm mắt lại, thân thể phủ phục trên mặt đất, cái đầu lớn của nó tựa lên hai chân trước tựa hồ bắt đầu ngủ lại.

Cổ Thần nhìn lại con cự thú, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc nói:

- Kim Sư thú? Dĩ nhiên là Kim Sư thú đã thất tung trên Cổ Hoang cả nghìn năm?

Kim Sư thú cũng có chút ít năng lực đặc thù, thọ mệnh của nó rất dài. Thực lực của Kim Sư thú không nhất định cao nhưng lại có thể duy trì được cuộc sống lâu dài. Trước đây một nghìn năm hay là từ thời thượng cổ thì nó đều là tọa kỵ mà tu sĩ tương đối ưa thích.

Di chỉ địa cung này đã bị phong ấn một nghìn năm. Rõ ràng đầu Kim Sư thú này cũng có tuổi thọ ngoài nghìn năm. Bất quá Cổ Thần thầm kêu may mắn, đầu Kim Sư thú này tuy rằng đã sống nghìn năm nhưng tu vi cũng chỉ là Dẫn Hồn hậu kỳ.

Không ít yêu thú có tuổi thọ lâu dài thế nhưng tu vi lại tăng trưởng quá chậm chạp. Ví dụ như Giao Long, nó phải sống trên nghìn năm thì mới có có năng lực hóa vũ thành long, nhưng tu vi thì cũng chỉ là Thần Hải Cảnh Trúc Thai kỳ mà thôi.

Thân thể Kim Sư thú hầu như chiếm toàn bộ không gian đằng sau cửa băng. Thầm nghĩ không còn đường lui, Cổ Thần cũng chỉ còn biết đi về phía trước. Tuy thân thể của Kim Sư thú rất to lớn thế nhưng mà vẫn chừa lại đường cho Cổ Thần đi qua.

Cổ Thần bước đi thong thả, hắn sợ rằng mình sẽ làm Kim Sư thú tỉnh giấc ngủ. Con cự thú này sở dĩ sống lâu dài chính là bởi nó rất thích ngủ, tới bất cứ địa phương nào cũng có thể ngủ say, vì vậy khi tu sĩ để kim sư thú tại bất cứ địa phương nào cũng không sợ không tìm thấy, đây cũng là lý do vì sao tu sĩ rất hoan nghênh đối với chúng.

Cổ Thần không ngừng tới gần, vừa rồi Kim Sư thú đứng cách hắn mười trượng, đột nhiên hai mắt mở trừng trừng. Nhất thời ánh mắt của nó nhìn thẳng vào Cổ Thần, đối với Kim Sư thú thì cho dù một con voi đứng trước mặt nó cũng nhỏ bé vô cùng.

Cổ Thần phải kiễng chân lên, mới xem như nhìn được toàn bộ đầu của Kim Sư thú.

- Grao......

Kim Sư thú đột nhiên mở miệng hướng tới Cổ Thần rống to một tiếng.

Trong thanh âm của Kim Sư thú tràn đầy sự tíc giận. Tựa hồ Cổ Thần quấy rối giấc ngủ của nó khiến cho nó khó chịu mà hướng tới Cổ Thần thị uy.

Nếu như còn có đường để đi thì Cổ Thần tự nhiên không muốn ở lại nơi này cùng đầu Kim Sư thú phân cao thấp. Thế nhưng ngoại trừ còn đường này ra thì cũng không còn một lối rẽ nào khắc. Cổ Thần khẽ nhíu mày, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đi qua....

Cổ Thần mở địa đồ địa cung ra nhìn, đi tới cửa băng đã được hai phần ba quãng đường, chỉ còn một phần ba nữa thôi là hắn có thể đến được trung tâm của địa cung tầng thứ chín.

Ánh mắt Cổ Thần lộ ra hung mang nhìn Kim Sư thú nói:

- Ngươi sống quá nghìn năm, tự nhiên có thể nghe hiểu được lời ta nói, ta muốn đi ngang qua đây, được chứ?

Nếu như Kim Sư thú có thể nhường đường thì có thể miễn đi một hồi tranh đấu, như vậy là tốt nhất.

- Rống......

Kim Sư thú gầm lên một tiếng giận giữ, nhe răng về phía Cổ Thần, hiển nhiên là không đáp ứng.

Ánh mắt Cổ Thần lạnh lùng nói:

- Đã như vậy tựu đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.

Đúng lúc này Tiểu Bạch từ trong tay áo chui ra nói:

- Cổ Thần, để yêu đan của Kim Sư thú này cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ăn vào có thể tiến giai biến hóa.

Thanh âm của Tiểu Bạch còn có chút nhu nhược, hiển nhiên việc duy trì huyễn vụ lâu đã khiến cho nó mất quá nhiều nguyên khí, hiện giờ vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn.

Cổ Thần gật đầu, Tiểu Bạch đã nói ăn yêu đan của Kim Sư thú thì nó có thể tiến giai biến hóa. Như vậy mặc kệ là Kim Sư thú này có chịu nhường đường hay không thì Cổ Thần đều phải hạ thủ.

- Rống.....

Kim Sư thú bạo rống một tiếng, hiển nhiên là nó nghe hiểu được lời Tiểu Bạch nói. Cặp mắt vĩ đại của nó đã lộ lửa giận, cự trảo vung lên, mạnh mẽ chộp tới Cổ Thần.

Kim Sư thú là yêu thú Dẫn Hồn hậu kỳ, thân thể vô cùng to lớn, lực lượng cũng mạnh phi thường. Một trảo này có thể tương đương với chưởng lực của Lỗ Ngân Hùng.

Cổ Thần không muốn liều mạng Kim Sư thú, nhất thời thân thể bạo thối về phía sau, tránh khỏi cự trảo của nó khoảng hơn hai mươi trượng. Một trảo này của Kim Sư thú liền chộp vào khoảng không.

Cổ Thần ngồi xuống đất, mi tâm khẽ động. Pháp bảo phi kiếm lập tức từ trong mi tâm bắn ra mang theo Phần Thiên Viêm Hỏa, liệt diễm trùng trùng hướng tới Kim Sư thú chém xuống một kiếm.

Song song chưởng trái Cổ Thần kết thành pháp ấn, Tử Diễm Băng Viêm từ lòng bàn tay bắn ra hóa thành một băng chưởng. Theo pháp ấn của Cổ Thần biến đổi thì băng chưởng biến thành băng quyền. Một quyền này mạnh mẽ giáng xuống đầu của Kim Sư thú.

Phần Thiên Viêm Hỏa và Tử Diễm Băng Viêm chính là những thủ đoạn công kích mạnh nhất mà Cổ Thần có được. Nếu như Tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ bị Cổ Thần song song dùng Phần Thiên Viêm Hỏa và Tử Diễm Băng Viêm tấn công cùng một lúc, cơ bản không chống đỡ được bao lâu thì mất mạng.

Trừ việc đánh không lại Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ ra thì dưới Dẫn Hồn hậu kỳ Cổ Thần là Vô Địch.

Thế nhưng đầu Kim Sư thú này lại có tu vi là Dẫn Hồn hậu kỳ. Chỉ thấy nó nghiêng đầu sang một bên, một trảo hướng về phía trước chộp tới pháp bảo phi kiếm. Pháp bảo phi kiêm kêu lên ong ong, toàn thân kiếm rung lên rồi bay về một phía. Pháp lực của Cổ Thần và pháp bảo phi kiếm tương liên, kém chút nưa bị chấn lảo đảo bật lui sang một bên.

Một trảo của Kim Sư thú này còn hơn một chưởng của Lỗ Ngân Hùng, phải nói là cường đại hơn rất nhiều. Kim Sư thú ngăn cản được một kích của pháp bảo phi kiếm nhưng đối với băng quyền thì do thân thể của nó quá to, đồng thời trước đó nó đã nghiêng đầu sang một bên nên quyền băng của Cổ Thần kích trúng vai phải của Kim Sư thú.

Không có xuất hiện tình huống giống như trong dự liệu của Cổ Thần. Kim Sư thú bị băng quyền đánh trúng vai phải, thân thể của nó tạo ra lực phản chấn mãnh liệt khiến băng quyền tầng tầng vỡ vụn. Thế nhưng Tử Diễm Băng Viêm hàn khí vẫn có thể nhân cơ hội đó tiến nhập vào trong cơ thể của Kim Sư thú. Kim Sư thú dường như đối với hàn khí miễn dịch. Tử Diễm Băng Viêm đối với nó căn bản không có sản sinh ra bất cứ hiệu quả nào.

Cổ Thần nhướng mày, Tử Diễm Băng Viêm là quân bài công kích mạnh nhất của hắn. Cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ nếu như bị một kích cực mạnh này của hắn trực tiếp đánh trúng thân thể thì cũng chỉ có thể tìm đường chết. Thực không ngờ Kim Sư thú đối với một kích mạnh nhất này của hắn lại có thể miễn dịch.

Chưởng trái Cổ Thần kết pháp ấn biến đổi, những khối băng vỡ vụn lại một lần nữa ngưng kết với nhau, hình thành nên băng chưởng lần thứ hai giáng xuống người Kim Sư thú.

Song song một ngón tay phải của Cổ Thần đánh ra một đạo Phần Thiên Viêm Hỏa tiến vào trong pháp bảo phi kiếm. Nhất thời liệt diễm trùng trùng, phi kiếm tiếp tục bổ tới Kim Sư thú.

Con cự thú trừ bỏ con mắt có màu đen ra thì toàn thân nó đều là màu vàng. Theo dáng dấp của cự thú này có phần giống với một cơn sư tử, chỉ là so với sư tử còn muốn to lớn hơn gấp trăm lần.

Cao gần mười trượng, dài gần hai mươi trượng. Với hình thể này của con cự thú hoàn toàn có thể so sánh với một ngọn núi nhỏ. Có vẻ như cự thú đã ngủ rất lâu, hiện giờ tỉnh lại tinh thần không có được tốt cho lắm. Nó cẩn thận nhìn Cổ Thần, hồi lâu sau lại nhắm mắt lại, thân thể phủ phục trên mặt đất, cái đầu lớn của nó tựa lên hai chân trước tựa hồ bắt đầu ngủ lại.

Cổ Thần nhìn lại con cự thú, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc nói:

- Kim Sư thú? Dĩ nhiên là Kim Sư thú đã thất tung trên Cổ Hoang cả nghìn năm?

Kim Sư thú cũng có chút ít năng lực đặc thù, thọ mệnh của nó rất dài. Thực lực của Kim Sư thú không nhất định cao nhưng lại có thể duy trì được cuộc sống lâu dài. Trước đây một nghìn năm hay là từ thời thượng cổ thì nó đều là tọa kỵ mà tu sĩ tương đối ưa thích.

Di chỉ địa cung này đã bị phong ấn một nghìn năm. Rõ ràng đầu Kim Sư thú này cũng có tuổi thọ ngoài nghìn năm. Bất quá Cổ Thần thầm kêu may mắn, đầu Kim Sư thú này tuy rằng đã sống nghìn năm nhưng tu vi cũng chỉ là Dẫn Hồn hậu kỳ.

Không ít yêu thú có tuổi thọ lâu dài thế nhưng tu vi lại tăng trưởng quá chậm chạp. Ví dụ như Giao Long, nó phải sống trên nghìn năm thì mới có có năng lực hóa vũ thành long, nhưng tu vi thì cũng chỉ là Thần Hải Cảnh Trúc Thai kỳ mà thôi.

Thân thể Kim Sư thú hầu như chiếm toàn bộ không gian đằng sau cửa băng. Thầm nghĩ không còn đường lui, Cổ Thần cũng chỉ còn biết đi về phía trước. Tuy thân thể của Kim Sư thú rất to lớn thế nhưng mà vẫn chừa lại đường cho Cổ Thần đi qua.

Cổ Thần bước đi thong thả, hắn sợ rằng mình sẽ làm Kim Sư thú tỉnh giấc ngủ. Con cự thú này sở dĩ sống lâu dài chính là bởi nó rất thích ngủ, tới bất cứ địa phương nào cũng có thể ngủ say, vì vậy khi tu sĩ để kim sư thú tại bất cứ địa phương nào cũng không sợ không tìm thấy, đây cũng là lý do vì sao tu sĩ rất hoan nghênh đối với chúng.

Cổ Thần không ngừng tới gần, vừa rồi Kim Sư thú đứng cách hắn mười trượng, đột nhiên hai mắt mở trừng trừng. Nhất thời ánh mắt của nó nhìn thẳng vào Cổ Thần, đối với Kim Sư thú thì cho dù một con voi đứng trước mặt nó cũng nhỏ bé vô cùng.

Cổ Thần phải kiễng chân lên, mới xem như nhìn được toàn bộ đầu của Kim Sư thú.

- Grao......

Kim Sư thú đột nhiên mở miệng hướng tới Cổ Thần rống to một tiếng.

Trong thanh âm của Kim Sư thú tràn đầy sự tíc giận. Tựa hồ Cổ Thần quấy rối giấc ngủ của nó khiến cho nó khó chịu mà hướng tới Cổ Thần thị uy.

Nếu như còn có đường để đi thì Cổ Thần tự nhiên không muốn ở lại nơi này cùng đầu Kim Sư thú phân cao thấp. Thế nhưng ngoại trừ còn đường này ra thì cũng không còn một lối rẽ nào khắc. Cổ Thần khẽ nhíu mày, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đi qua....

Cổ Thần mở địa đồ địa cung ra nhìn, đi tới cửa băng đã được hai phần ba quãng đường, chỉ còn một phần ba nữa thôi là hắn có thể đến được trung tâm của địa cung tầng thứ chín.

Ánh mắt Cổ Thần lộ ra hung mang nhìn Kim Sư thú nói:

- Ngươi sống quá nghìn năm, tự nhiên có thể nghe hiểu được lời ta nói, ta muốn đi ngang qua đây, được chứ?

Nếu như Kim Sư thú có thể nhường đường thì có thể miễn đi một hồi tranh đấu, như vậy là tốt nhất.

- Rống......

Kim Sư thú gầm lên một tiếng giận giữ, nhe răng về phía Cổ Thần, hiển nhiên là không đáp ứng.

Ánh mắt Cổ Thần lạnh lùng nói:

- Đã như vậy tựu đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.

Đúng lúc này Tiểu Bạch từ trong tay áo chui ra nói:

- Cổ Thần, để yêu đan của Kim Sư thú này cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ăn vào có thể tiến giai biến hóa.

Thanh âm của Tiểu Bạch còn có chút nhu nhược, hiển nhiên việc duy trì huyễn vụ lâu đã khiến cho nó mất quá nhiều nguyên khí, hiện giờ vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn.

Cổ Thần gật đầu, Tiểu Bạch đã nói ăn yêu đan của Kim Sư thú thì nó có thể tiến giai biến hóa. Như vậy mặc kệ là Kim Sư thú này có chịu nhường đường hay không thì Cổ Thần đều phải hạ thủ.

- Rống.....

Kim Sư thú bạo rống một tiếng, hiển nhiên là nó nghe hiểu được lời Tiểu Bạch nói. Cặp mắt vĩ đại của nó đã lộ lửa giận, cự trảo vung lên, mạnh mẽ chộp tới Cổ Thần.

Kim Sư thú là yêu thú Dẫn Hồn hậu kỳ, thân thể vô cùng to lớn, lực lượng cũng mạnh phi thường. Một trảo này có thể tương đương với chưởng lực của Lỗ Ngân Hùng.

Cổ Thần không muốn liều mạng Kim Sư thú, nhất thời thân thể bạo thối về phía sau, tránh khỏi cự trảo của nó khoảng hơn hai mươi trượng. Một trảo này của Kim Sư thú liền chộp vào khoảng không.

Cổ Thần ngồi xuống đất, mi tâm khẽ động. Pháp bảo phi kiếm lập tức từ trong mi tâm bắn ra mang theo Phần Thiên Viêm Hỏa, liệt diễm trùng trùng hướng tới Kim Sư thú chém xuống một kiếm.

Song song chưởng trái Cổ Thần kết thành pháp ấn, Tử Diễm Băng Viêm từ lòng bàn tay bắn ra hóa thành một băng chưởng. Theo pháp ấn của Cổ Thần biến đổi thì băng chưởng biến thành băng quyền. Một quyền này mạnh mẽ giáng xuống đầu của Kim Sư thú. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Phần Thiên Viêm Hỏa và Tử Diễm Băng Viêm chính là những thủ đoạn công kích mạnh nhất mà Cổ Thần có được. Nếu như Tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ bị Cổ Thần song song dùng Phần Thiên Viêm Hỏa và Tử Diễm Băng Viêm tấn công cùng một lúc, cơ bản không chống đỡ được bao lâu thì mất mạng.

Trừ việc đánh không lại Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ ra thì dưới Dẫn Hồn hậu kỳ Cổ Thần là Vô Địch.

Thế nhưng đầu Kim Sư thú này lại có tu vi là Dẫn Hồn hậu kỳ. Chỉ thấy nó nghiêng đầu sang một bên, một trảo hướng về phía trước chộp tới pháp bảo phi kiếm. Pháp bảo phi kiêm kêu lên ong ong, toàn thân kiếm rung lên rồi bay về một phía. Pháp lực của Cổ Thần và pháp bảo phi kiếm tương liên, kém chút nưa bị chấn lảo đảo bật lui sang một bên.

Một trảo của Kim Sư thú này còn hơn một chưởng của Lỗ Ngân Hùng, phải nói là cường đại hơn rất nhiều. Kim Sư thú ngăn cản được một kích của pháp bảo phi kiếm nhưng đối với băng quyền thì do thân thể của nó quá to, đồng thời trước đó nó đã nghiêng đầu sang một bên nên quyền băng của Cổ Thần kích trúng vai phải của Kim Sư thú.

Không có xuất hiện tình huống giống như trong dự liệu của Cổ Thần. Kim Sư thú bị băng quyền đánh trúng vai phải, thân thể của nó tạo ra lực phản chấn mãnh liệt khiến băng quyền tầng tầng vỡ vụn. Thế nhưng Tử Diễm Băng Viêm hàn khí vẫn có thể nhân cơ hội đó tiến nhập vào trong cơ thể của Kim Sư thú. Kim Sư thú dường như đối với hàn khí miễn dịch. Tử Diễm Băng Viêm đối với nó căn bản không có sản sinh ra bất cứ hiệu quả nào.

Cổ Thần nhướng mày, Tử Diễm Băng Viêm là quân bài công kích mạnh nhất của hắn. Cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ nếu như bị một kích cực mạnh này của hắn trực tiếp đánh trúng thân thể thì cũng chỉ có thể tìm đường chết. Thực không ngờ Kim Sư thú đối với một kích mạnh nhất này của hắn lại có thể miễn dịch.

Chưởng trái Cổ Thần kết pháp ấn biến đổi, những khối băng vỡ vụn lại một lần nữa ngưng kết với nhau, hình thành nên băng chưởng lần thứ hai giáng xuống người Kim Sư thú.

Song song một ngón tay phải của Cổ Thần đánh ra một đạo Phần Thiên Viêm Hỏa tiến vào trong pháp bảo phi kiếm. Nhất thời liệt diễm trùng trùng, phi kiếm tiếp tục bổ tới Kim Sư thú.

Đọc truyện chữ Full