Không khí hoàn toàn yên lặng, chúng tu sĩ kinh ngạc tới mức cả hô hấp cũng ngừng lại.
Đạp lập hư không?
Không hề sử dụng bất cứ pháp bảo nào có thể đứng giữa hư không?
Mỗi một tu sĩ ở đây đều là đệ tử đại phái tu tiên, sao lại không hiểu rõ ý nghĩa của đạp lập hư không?
Độ Hư cảnh! Cái gì gọi là Độ Hư? Tức là tu sĩ có thể bằng vào pháp lực bản thân, không mượn bất cứ ngoại lực pháp bảo nào cũng có thể phiêu phù trong hư không.
Tu sĩ đạp lập hư không, mượn ngoại lực là nhân, bằng lực lượng bản thân là tiên.
Tiên nhân Độ Hư cảnh, trên Cổ Hoang đại lục, suốt một nghìn năm qua chưa từng lộ diện, đại năng Độ Hư cảnh của nhân tộc có Thánh Hoàng Cơ Nghiêu của Thánh Đình, tông chủ Thiên Thiền Tông Độ Thiện đại sư, cả hai người này cũng chỉ thấy tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng lộ diện.
Mà ngày hôm nay, lại có một vị đại năng Độ Hư Cảnh xuất hiện trên thế gian, mọi người làm sao không khiếp sợ?
Thậm chí trong mắt Tàng Thiên Cơ cũng lộ ra vẻ kinh hãi thật sâu, bước vào Độ Hư Cảnh vẫn luôn là mục đích truy cầu của Tàng Thiên Cơ, phải biết suốt nghìn năm qua, không một tu sĩ Cổ Hoang nào có thể làm dược điều này. Tính tình Tàng Thiên Cơ trời sinh cao ngạo, thề phải làm người đầu tiên bước vào Độ Hư cảnh, hôm nay nhìn thấy Ngô Tinh, hắn không hề biết rằng Ngô Tinh là tu sĩ thượng cổ, chỉ biết nhìn bề ngoài Ngô Tinh so với hắn còn trẻ hơn rất nhiều, nhất thời trong lòng hắn sinh ra một đạo áp lực thật sâu.
Hắn biết hình ảnh kia có thể dùng ánh mắt ảnh hưởng đạo tâm, trên người mang theo một tầng bóng ma.
Nhân vật như vậy ở đây Tàng Thiên Cơ tự nhiên biết sợ, trong lòng có sát khí đối với Cổ Thần, nhưng thân thể lại hóa thành một đạo thanh quang, bỏ chạy thật nhanh.
Ngô Tinh nói ra câu nói vừa rồi liền biến mất trong hư không, nhưng chúng tu sĩ ở đây không dám có một chút bất kính, tuy rằng nhìn không thấy, thế nhưng không biểu thị hắn đã rời đi, hoặc là hắn đang ẩn nấp tại một chỗ nào đó trong hư không nhìn mọi người.
Chúng tu sĩ Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông một lần nữa nhìn về phía Cổ Thần, trong mắt không còn coi thường, dĩ nhiên quen biết với tiên nhân Độ Hư cảnh, Ngô Tinh nói, ai dám bất lợi đối với Cổ Thần chính là địch nhân của hắn, hiển nhiên quan hệ với Cổ Thần không cạn, ánh mắt nhìn Cổ Thần, trong ít tu sĩ mang theo thần sắc mê hoặc.
Hiện tại đừng nói là chỉ giết năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, cho dù là nói Cổ Thần giết chết năm tên tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, những tu sĩ này khẳng định sẽ gật đầu đồng ý, không phải là bọn họ tín nhiệm đối với Cổ Thần, mà là bởi vì phía sau Cổ Thần có một hậu trường quá mức cứng rắn.
Nhất là hai người Thiên Huyền Tử và Vô Thủy, ở vị trí tông chủ nhiều năm, bình thường cho dù kinh ngạc tới đâu cũng để ở trong lòng, vẫn còn duy trì phong độ một người tông chủ, nhưng lúc này, hai người cũng giống với bất kể tu sĩ nào tại đây, không giấu nổi vẻ khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Cổ Thần càng thêm chấn động.
Vô Thủy kinh hãi hỏi:
- Cổ Thần, khi nào ngươi quen biết với tiên sĩ Độ Hư cảnh?
Cổ Thần còn chưa mở miệng, Vô Chân đã tranh trước trả lời:
- Vị tiền bối này là do Cổ Thần sư đệ quen biết khi ở trong địa cung.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đệ tử ngẫu nhiên xông vào một chỗ cấm địa trong địa cung, đưa hắn ra ngoài.
Nói thế, Cổ Thần đã để lộ cho mọi người một tin tức: ta đối với tiên sĩ Độ Hư cảnh kia có ân.
Mọi người nghe nói, đều vô cùng ước ao đối với Cổ Thần, có ân đối với một tu sĩ Độ Hư cảnh, hiện thế gia này có ai dám gây chuyện với hắn?
Thấy mọi người nhìn mình không còn dám tiếp tục coi thường, Cổ Thần một lần nữa quay sang Huyền Âm Tông lớn tiếng nói:
- Bạch Ngọc Tiên, Nam Cung Thất đi ra nhận chết.
Trên mặt Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất trắng bệnh, thân thể run lên, hiển nhiên đã sợ hãi tới cực điểm, biết rõ Cổ Thần có một hậu trường cường đại như vậy, hai người nhất thời như rơi vào hầm băng, cái này, cho dù ông trời muốn bảo vệ bọn họ cũng khó.
Thiên Huyền Tử nhìn thoáng qua không trung, tuy rằng không nhìn thấy rõ thân ảnh của Ngô Tinh, thế nhưng trong lòng hắn tuyệt đối không dám thả lỏng, đối mặt với lời nói của Cổ Thần, lúc này hắn không dám có bất cứ phản bác nào, để tránh khỏi đắc tội với một tu sĩ Độ Hư cảnh.
Thân ảnh Thiên Huyền Tử chợt lóe, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Nam Cung Thất, rồi đột nhiên phong tỏa toàn thân Nam Cung thất, mang Nam Cung Thất tới trước mặt Cổ Thần nói:
- Phản tặc như vậy thực khiến Huyền Âm Tông chúng ta hổ thẹn, Cổ Thần sư điệt, người này do ngươi xử trí, muốn chém muốn giết, Huyền Âm Tông tuyệt không dám có nửa câu oán hận, còn thỉnh Cổ Thần sư điệt cho lão hủ chút mặt mũi.
- Tông chủ…
Nam Cung Thất không giãy dụa được, nhất thời hét lên kinh hãi.
Tiếng nói vừa mới phát ra, trong hư không đột nhiên xuất hiện một chưởng cương tát mạnh vào mặt Nam Cung Thất. Một chưởng của Thiên Huyền Tử đủ đánh nát Nam Cung Thất tại chỗ, nhưng hắn khống chế lực lượng vừa đủ, chỉ khiến Nam Cung Thất câm lặng, phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả răng cũng rụng hết.
Nam Cung Thất chỉ là kêu thảm thiết, không nói thêm được nửa lời.
Cổ Thần liếc mắt nhìn Nam Cung Thất, nói:
- Cẩu tặc như thế này, giết hắn là bẩn tay ta, tiền bối có thể làm giúp?
Nói xong, ánh mắt Cổ Thần như đao, nhìn chăm chú vào mặt Thiên Huyền Tử.
Trong lòng Thiên Huyền Tử ngẩn ra, chỉ cảm thấy như mặt chính mình bị trúng một quyền, lại không thể phản kháng, miệng đầy răng đều phải nuốt vào bụng, vô cùng nghẹn khuất!
Cắn răng, khóe mắt Thiên Huyền Tử giật mình, ngoan độc nói:
- Tốt, tốt, tốt…
Nói xong, một chưởng đánh vào đỉnh đầu Nam Cung Thất, nhất thời Nam Cung Thất trợn mắt, vẻ kinh hãi chợt lóe, chốc lát liền không còn nửa phần thần sắc, thất khiếu chậm rãi chảy ra máu tươi.
Nam Cung Thất là trưởng lão của Huyền Âm Tông, Thiên Huyền Tử không để Nam Cung Thất phải chịu thống khổ, một chưởng vừa vặn đánh chết Nam Cung thất, đồng thời không đánh nát đầu hắn, coi như giữ hắn toàn thây.
Giết Nam Cung Thất, Thiên Huyền Tử nói:
- Cổ Thần sư điệt, Nam Cung Thất có tội bị phạt, tiểu đồ tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, mong Cổ Thần sư điệt giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng, sau khi trở lại tông môn, ta nhất định sẽ nghiêm phạt hắn cẩn thận, có thể hay không?
Trên mặt Cổ Thần nhạt nhẽo cười, nói như đinh đóng cột:
- Vân Tuyết chết, ba người bọn họ phải chôn cùng, ai cũng không ngoại lệ.
Bạch Ngọc Tiên nghe vậy mà phá nát tim gan, phịch một tiếng, nhất thời quỳ xụp xuống dưới đất, nhìn Thiên Huyền Tử nói:
- Sư phụ cứu đệ tử… Đệ tử không muốn chết, đệ tử không muốn chết… Sư phụ cứu đệ tử!
Thiên Huyền Tử cắn răng, nói:
- Quyền sinh tử của ngươi nằm trong tay Cổ Thần sư điệt, ngươi cầu xin hắn đi!
Bạch Ngọc Tiên nhìn Cổ Thần đầy sợ hãi, dập đầu liên tục nói:
- Van cầu ngươi, Cổ Thần đạo hữu, Cổ Thần sư huynh, không nên, vạn lần không nên, ngươi tha ta một mạng, đời này dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ nhớ ơn ngươi, van cầu ngươi, không nên…
Trên mặt Cổ Thần vẫn băng lãnh như trước, trong mắt không hề có nửa phần dao động, nhìn Thiên Huyền Tử nói:
- Người này so với Nam Cung Thất còn dơ bẩn hơn, ta không muốn xuất thủ, thỉnh tiền bối đã làm thì làm cho chót, chỉ cần Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất vừa chết, cái chết của Vân Tuyết không còn quan hệ với Huyền Âm Tông!
Trong mắt Thiên Huyền Tử hiện lên một tia băng lãnh, nói:
- Cổ Thần sư điệt, tiểu đồ đã cầu ngươi như vậy, ngươi còn cứng rắn không chịu tha thứ? Hắn còn nhỏ tuổi, xin Cổ Thần sư diệt có thể cho hắn một cơ hội!
Trong mắt Cổ Thần phát lạnh, nói:
- Bạch Ngọc Tiên không chết, Huyền Âm Tông chính là địch nhân của Cổ Thần ta, tiền bối tự quyết định..
Thiên Huyền Tử nhìn Cổ Thần, sát khí trong mắt lộ rõ, nhưng rốt cuộc không dám ra tay, gằn từng chữ nói:
- Tốt… Tốt… Tốt…
Nói xong, Thiên Huyền Tử đi tới bên người Bạch Ngọc Tiên, Bạch Ngọc Tiên dập đầu trên mặt đất, càng dập càng mạnh.
Thiên Huyền Tử phất tay, mọi người Huyền Âm Tông nhích lại gần, đột nhiên Thiên Huyền Tử tung ra một đạo phù chú, phù chú hòa thành quang mang chói mắt, bao phủ toàn bộ mọi người Huyền Âm Tông bên trong.
Thiên Huyền Tử nhìn thoáng qua Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần, ngươi khinh người quá đáng, hừ, từ hôm nay trở đi Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông đoạt tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.
- Truyền tống pháp lệnh?
Vô Chân và mấy trưởng lão thấy thế, bật thốt.
Truyền tống pháp lệnh chính là một loại trận pháp truyền tống xác định địa điểm, có thể khắc vào lệnh bài hay phù chú, bình thường nối thông với đại trận tông môn, chỉ cần dùng pháp lực khởi động là có thể cùng một lúc truyền tống nhiều người tới địa điểm đã xác định trước, tương đối quý giá.
Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, tự nhiên là nhận ra được truyền tống pháp lệnh.
Thiên Huyền Tử hiển nhiên đã có quyết định, không tiếc đắc tội đối với Cổ Thần cũng muốn bảo vệ tuyệt thế thiên tài Bạch Ngọc Tiên này.
Truyền tống pháp trận đã khởi động, cho dù là tu sĩ Độ Hư cảnh cũng không có cách nào ngăn cản.
Hàn khí trong mắt Cổ Thần dày đặc, nhìn vào pháp trận truyền tống, mơ hồ còn lưu lại thân ảnh Thiên Huyền Tử, nói:
- Ngươi nhớ kỹ, lâu thì mười năm, nhanh thì tám năm, Cổ Thần chắc chắn tới Thái Âm Cốc gặp mặt!
Theo tiếng nói của Cổ Thần vừa dứt, rất nhanh pháp trận truyền tống tỏa quang mang, tất cả mọi người đều biến mất không thấy, hiển nhiên đã trở về đại trận tông môn.
Lời đối thoại giữa Cổ Thần và Thiên Huyền Tử, Vô Chân cũng thuật lại đại khái hành trình trong địa cung lần này, biết được Chiến Thần Lệnh chỉ là giả, trên mặt Vô Thủy sợ hãi than thở không ngớt, khi biết được Cổ Thần từ trong phòng luyện đan đoạt được một quyển trục thần bí, trên mặt Vô Thủy lại xuất hiện một phần kinh hỉ.
Đám người Huyền Âm Tông vừa đi, Vô Thủy đi tới bên người Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần, hành trình địa cung lần này có thu hoạch gì?
Cổ Thần đưa ra quyển trục thần bí, trực tiếp giao vào tay Vô Thủy, nói:
- Đệ tử lấy được quyển trục này, thế nhưng bị hạ cấm chế, không thể mở, chưởng môn sư bá kiểm tra xem có thể mở ra?
Vô Thủy cầm quyền trục, loay hoay hồi lâu, đôi lông mày nhíu sát lại, nói:
- Thực sự cổ quái, cấm chế này dĩ nhiên nghiêm mật như vậy? Ngay cả ta cũng không phá hủy được!
Nói xong, Vô Thủy thu quyển trục vào Càn Khôn Trạc, kết quả quyển trục không chút động đậy nào, hắn vô cùng kinh ngạc nói:
- Quyển trục này quá quái dị, chờ ta trở về tông môn tìm mấy vị thái thượng trưởng lão cùng nhau nghiên cứu.
Thấy Vô thủy không có ý trả lại quyển trục, Cổ Thần nói:
- Không cần nhọc chưởng môn sư bá, đệ tử có một biện pháp có thể mở ra quyển trục này.
- Là phương pháp gì?
Vô Thủy hỏi, trong thanh âm có chút kinh ngạc, ngay cả hắn cũng không mở ra được, Cổ Thần làm sao có cách?
Cổ Thần nói:
- Bằng hữu của đệ tử ở ngay gần đây, hắn nhất định có thể giúp đệ tử mở ra.
Cho dù là ai cũng hiểu ra, Cổ Thần muốn nhờ vào tiên sĩ Độ Hư cảnh kia rồi.
Vừa rồi lực rung động Ngô Tinh mang tới vẫn như trước hiện rõ trong lòng mọi người, Cổ Thần lấy lý do này, Vô Thủy không có cách nào cự tuyệt.
Trả lại quyển trục cho Cổ Thần, Vô Thủy hỏi:
- Ngươi đi tìm hắn đi, chờ ngươi mở quyển trục, chúng ta cùng nhau trở lại Linh Hư Sơn.
Cổ Thần tiếp nhận, buộc quyển trục vào đại lưng, nói:
- Chưởng môn sư bá, lần này hạ sơn, đệ tử thu hoạch rất lớn, tu vi cũng có bước đề thăng không nhỏ, đệ tử muốn ở lại một đoạn thời gian củng cố tu vi.
Vô Thủy nhíu mày, nói:
- Nghe Vô Chân nói, trong địa cung ngươi đã đắc tội không ít người, một mình ngươi ở bên ngoài, chẳng phải rất nguy hiểm?
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Đệ tử sẽ cẩn thận.
Thấy Cổ Thần kiên trì, Vô Chân không tiện nói thêm điều gì, hơn nữa Cổ Thần còn có một bằng hữu Độ Hư cảnh sau lưng, vấn đề an toàn không cần phải lo lắng, Vô Thủy nói:
- Tu sĩ tu luyện cần kết hợp với nghỉ ngơi, một mực tu luyện đề thăng không phải là điều kiện tốt nhất đề cao cho tương lai, càng nhiều thời gian cần phải yên tĩnh tiềm tu, trên Linh Hư Sơn có động thiên phúc địa cho ngươi tu luyện, ngươi sớm ngày trở lại tông môn.
Cổ Thần gật đầu,:
- Rõ, chưởng môn sư bá.
Vô Thủy khẽ lật tay, một kiện lệnh phù xuất hiện trong tay, nói:
- Đây là Diễm Tinh Phù, nếu như có khó khăn gì đó ngươi có thể sử dụng nó, đệ tử Hư Thiên Tông trong phạm vi nghìn nặm sẽ chạy tới trợ giúp.
Cổ Thần gật đầu tạ ơn, tiếp nhận Diễm Tinh Phù vào tay, thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Sau đó Cổ Thần đi tới trước mặt Hư Tử Uyên. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Sư đệ, ta cũng không trở về nữa, ta cùng đi với ngươi được không?
Nhìn Cổ Thần, Hư Tử Uyên có chút chờ đợi hỏi.
Cổ Thần hành động đơn độc chính là vì muốn tới bí địa Lý gia, cấp độ nguy hiểm không thua gì hành trình địa cung lân này, hắn lắc đầu nói:
- Ta nhờ vị tiền bối kia mở phong ấn quyển trục, thuận tiện thỉnh giáo một chút, xem có phương pháp cứu trị Vân Tuyết hay không, hắn không thích ta dẫn người khác cùng đi gặp hắn, sư tỷ về trước, chờ ta xong xuôi chút việc, tối đa hai tháng là ta sẽ trở về Bách Thảo Phong.
Tuy trong mắt Hư Tử Uyên có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu.
Tiếp nhận thi thể Vân Tuyết bị đóng băng trong tay Hư Tử Uyên, Cổ Thần quan tâm hói:
- Sư tỷ, phải bảo trọng thân thể, nếu như quyển trục này thực sự có ghi lại thuần dương đan phương, ta nhất định sẽ luyện chế ra thuần dương đan, giúp sư tỷ trừ đi hàn khí, ta đi…
Nói xong, Cổ Thần nhìn thoáng qua chúng tu sĩ Hư Thiên Tông, rốt cuộc cáo biệt, hóa thành một đạo độn quang, bay thẳng về phía tây nam. Cổ Thần đi rồi, chúng tu sĩ Hư Thiên Tông đều lên đường trở về Linh Sư Hơn.
Hư Tử Uyên đứng trên Độ Thiên Chu, ánh mắt lo lắng nhìn về phương hướng Cổ Thần biến mất, thầm nghĩ:
- Sư đệ, ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi nghìn vạn lần phải khống chế chính mình, tận lực ít dùng bộ công pháp biến hóa kia!
Cổ Thần phi động hơn trăm dặm về phía tây nam, đột nhiên có một người thanh niên tóc bạc xuất hiện bên cạnh hắn, không ai khác chính là Ngô Tinh.
Hai người cấp tốc hạ xuống, dừng chân trong một phiến đất trống giữa khu rừng rậm, Ngô Tinh với vẻ mặt kỳ quái hỏi:
- Sao lão đệ ngươi không nhờ ta xuất thủ? Chỉ cần mở miệng, cái gì là Huyền Âm Tông, hôm nay một người cũng không thể trốn thoát, còn có… Tiểu tử đứng trên thanh long vừa rồi, chậc chậc, tuổi còn trẻ mà tu vi đã không thấp, nhìn bộ dáng tựa hồ ẩn chứa sát khí không nhỏ đối với ngươi? Chỉ cần lão đệ ngươi mở miệng nhờ ta xuất thủ, ta nhất định giết chết Huyền Âm Tông, thậm chí cả tiểu tử đứng trên thanh long kia, thế nào?
Cổ Thần lắc đầu:
- Ta muốn giết ai chính mình giết là được rồi, sẽ không nhờ bất cứ người nào xuất thủ, địch nhân của ta phải chính bản thân ta giải quyết, lão ca tốt nhất nghĩ nhiều một chút, xem làm thế nào giải trừ được huyền âm tuyệt mạch.
Ngô Tinh nhướng mày, nói:
- Quả thực ta không có biện pháp giải quyết huyền âm tuyệt mạch! Ta thiếu lão đệ một ân tình, toàn thân khó chịu, hay là lão đệ tử nói ra hai cừu nhân, để ta giúp giết cho xong việc!
- Hừ… Cừu nhân của Cổ Thần còn cần ngươi động thủ hay sao? Cổ Thần là lợi hại nhất, hiện tại Cổ Thần còn nhỏ tuổi, sau này ngươi cũng không phải là đối thủ của Cổ Thần…
Tiểu Bạch nghểnh nghểnh đầu, trừng mắt nhìn Ngô Tinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 207: Cổ Thần Chi Uy (thượng + hạ)
Chương 207: Cổ Thần Chi Uy (thượng + hạ)