Thế nhưng, trong hố sâu phạm vi nghìn trượng này lại có một ngọn tiểu sơn lớn chừng trên dưới mười trượng, độc lập trong đó, đỉnh ngọn núi chính là truyền tống trận cổ, công kích Mộc Lôi Ấn đối với truyền tống trận chưa hề sản sinh bất cứ hiệu quả gì.
Ngược lại quang mang trong truyền tống trận càng lúc càng thịnh, cuối cùng bắn thẳng tới nơi chân trời, không biết bắn bao xa.
Trong nháy mắt, quang mang truyền tống trận cổ biến mất, thân thể Cổ Thần và Tiểu Bạch cũng không còn thấy đâu nữa.
Thân ảnh Tàng Thiên Cơ như điện, cấp tốc lao về phía truyền tống trận, khoảng cách nghìn trượng chỉ trong chớp mắt tới nơi. Tàng Thiên Cơ đứng giữa truyền tống trận, thế nhưng khiến Tàng Thiên Cơ ngoài dự liệu chính là, truyền tống trận không còn bắn ra quang mang vạn trượng như trước đó, tựa hồ trận pháp này chỉ là một phế trận.
Một đạo độn quang từ xa xa bay tới, trong nháy mắt hạ xuống bên cạnh Tàng Thiên Cơ, chính là Tàng Chân Cơ.
Vẻ mặt Tàng Chân Cơ kinh hãi, trong giọng nói lộ vẻ không tin, hỏi:
- Thế nào? Bị hắn chạy thoát?
- Hừ!
Tàng Thiên Cơ giận dữ, hừ lạnh một tiếng, lửa giận trong lòng không thể ức chế, nghĩ Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ, dĩ nhiên có thể chạy thoát được từ tay hắn, trong lòng bị bịt kín một tầng bóng ma.
Đoàn bóng ma này so với thời điểm gặp Ngô Tinh còn lớn hơn nhiều, lần đầu tiên Tàng Chân Cơ có cảm giác lực bất tòng tâm, đạo tâm kiên định trước nay chưa từng có của hắn lại một lần nữa bị dao động.
- Phát lệnh Đế Đình truy nã, đệ tử Cổ Thần của Hư Thiên Tông, mặc kệ xuất hiện nơi nào, lập tức báo về Đế Đình, không được phép tự tiện quyết định.
Tàng Thiên Cơ lưu lại một câu, thân thể hóa thành một đạo lưu quang biến mất từ xa.
Bí Đế Đình phát lệnh truy nã, từ nay về sau, cũng giống như Lý Nghiêm, mặc kệ là chạy trốn tới nơi nào, chỉ cần Đế Đình Đại Doanh có tin tức của Cổ Thần sẽ lập tức có tu sĩ tới truy sát.
Cổ Thần liên tục đánh ra hai đạo băng chưởng, vô tướng đan của hắn đối với Tàng Thiên Cơ không hề có hiệu quả, Tàng Thiên Cơ tự nhiên đã nhận ra từ sớm, chính là đệ tử Hư Thiên Tông Cổ Thần, từ hai tu sĩ Tàng gia trốn được địa cung Tàng Thiên Cơ đã nghe qua tất cả mọi điều về Cổ Thần, hiện tại tự nhiên hắn nhận ra được.
Đồng thời Cổ Thần còn sử dụng Trấn Thiên Tháp, mê cục Lý Nghiêm chết đi cũng lập tức sáng tỏ trong lòng Tàng Thiên Cơ.
Côn Ngô Ấn mà Đế Đình Đại Doanh cần đang ở trong tay Cổ Thần, đây chính là chìa khóa mở ra phong ấn Như Ý Linh Lung bảo tháp trong Côn Ngô Bí Cảnh, không có Côn Ngô Ấn, cho dù tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh cũng không lấy được Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Đế Đình thèm muốn Như Ý Linh Lung bảo tháp từ lâu, cho nên mới hạ sát thủ đối với Lý gia.
Cổ Thân thông qua truyền tống trận, không nói hai lời, mi tâm chợt lóe, một thanh phi kiếm màu đỏ từ trong mi tâm bay ra, cương mang bùng phát, một kiếm đánh xuống, nhất thời bổ nát vụn truyền tống trận.
Tuy nói truyền tống trận đã bị hủy, Cổ Thần không thể truyền tống trở về, thế nhưng đã chặt đứt đường đuổi theo của Tàng Thiên Cơ.
Sau khi hủy truyền tống trận, Cổ Thần mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là một huyệt động hai bên rộng hai mươi trượng, bên phải phía trước có bậc thang nối thông với bên trên, rời khỏi huyệt động.
Hiển nhiên đây là huyệt động con người tạo ra, đào phi thường chỉnh tề.
Trong toàn bộ huyệt động trống không, Cổ Thần liếc mắt liền thu hết hoàn cảnh huyệt động vào trong mắt, không thấy điều gì dị thường, lúc này mới quan sát Tiểu Bạch trong lòng.
Tiểu Bạch lúc này chỉ lớn một thước, đang hôn mê bất tỉnh, đồng thời toàn thân lạnh lẽo, bất quá còn lưu lại một tia khí tức chứng minh Tiểu Bạch vẫn chưa tử vong.
Cổ Thần lật tay, một viên nghịch mệnh hoàn xuất hiện, nhanh chóng giúp Tiểu Bạch nuốt vào trong bụng, sau đó đặt Tiểu Bạch trên một hòn đá rộng, lại lộn tay lấy ra một viên linh đan màu trắng, tự nuốt vào trong bụng.
Đan dược này gọi là nguyên sinh đan, chính là dan dược thượng phẩm chuyên trị thương thế thân thể tu sĩ Thần Hải cảnh, là đan dược cửu phẩm.
Cổ Thần bị Tàng Thiên Cơ đánh hai chưởng, từ trạng thái biến hóa đánh trở về nguyên hình, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, vừa rồi đối mặt với Tàng Thiên Cơ, trong lòng chỉ còn mỗi ý niệm chống đỡ tới cùng, ngược lại không còn gì khác.
Hiện tại nguy cơ tan đi, từng cơn đau đớn cắt da cắt thị từ khắp toàn thân Cổ Thần truyền lên đầu.
Tiểu Bạch chưa chết, sau khi nuốt vào nghịch mệnh hoàn, trăm phầm trăm có thể sống lại, Cổ Thần không cần quá quan tâm, tập trung trị liệu thương thế của chính mình.
Cổ Thần ở trong huyệt động liên tục mấy ngày, mỗi một ngày dùng một viên sinh nguyên đan, bảy ngày qua đi, thương thế của Cổ Thần đã khôi phục hoàn toàn. Mà Tiểu Bạch khiến Cổ Thần rất quái lạ, tuy rằng đã khôi phục thương thế trên thân thể, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đối với tiểu này, Cổ Thần kiểm tra cẩn thận suy đoán Tiểu Bạch sử dụng kỳ thuật phân thần đối phó với Tàng Thiên Cơ, kết quả bị phản phệ, thụ thượng nghiêm trọng nhất không phải thân thể mà là ý niệm.
Hôn mê bất tỉnh chính là vì Tiểu Bạch đã tổn hao ý niệm rất lớn.
Thương thế của Cổ Thần đã khôi phục, mà Tiểu Bạch không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, Cổ Thần giúp Tiểu Bạch nuốt vào một viên dưỡng hồn đan, sau đó cẩn thận để Tiểu Bạch vào ống tay áo, đứng dậy đi ra khỏi huyệt động, nhìn một chút hiện tại đang ở nơi nào.
Trên bậc thang có đầy bụi bặm, sâu chừng hai tấc, có thể thấy được huyệt động này đã có rất nhiều năm không người nào qua lại.
Dọc theo cầu thang bước về phía trước, không lâu sau đã bước tới đầu cùng.
Phía trước có ánh sáng, nhưng hơi chút âm u, Cổ Thần đưa tay về phía trước đẩy sang bên trái, một đạo ánh sáng chiếu vào, nguyên lai trước cửa huyệt động có rất nhiều dây leo che phủ.
Sau khi đẩy dây leo ra có thể nhìn thấy mấy trượng phía trước có một cây đại thụ, đường kính thân chừng trượng rưỡi, hầu như chặn ngang tầm mắt của Cổ Thần.
Cổ Thần lại vươn tay, đẩy hết toàn bộ dây leo sang hai bên, nhấc chân đi về phái trước, đang chuẩn bị bước ra khỏi huyệt động, đột nhiên cổ tay Cổ Thần căng thẳng.
Ngay sau đó, hai chân và cái cổ cũng bị căng thẳng, nhất thời thân thể Cổ Thần rời khỏi mặt đất, bị thứ gì đó kéo lên.
Nơi này không có một bóng người, ngay cả động vật cũng không nhìn thấy, khóa chặt hai tay, hai chân và cần cổ của Cổ Thần chính là những sợi dây leo che phủ ngoài huyệt động.
Cổ Thần ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ vách núi chừng phương viên trăm trượng, đều tràn đầy loại dây leo này, tại trung tâm trăm trượng có một đóa hoa lớn mười trượng.
Đóa hoa đang nở rộ, mỗi một cánh đều dài trượng rưỡi, đỏ tươi như máu, trung tâm đóa hoa có một lỗ thủng ước chứng ba trượng, bên cạnh lỗ thủng mọc ra những gai nhọn dài tới trượng rưỡi, trên gai nhọn tràn đầy niêm dịch.
Thoạt nhìn không giống như một đóa hoa mà là một cái miệng của quái thú khổng lồ.
Dây leo vây khốn Cổ Thần đang dần dần di chuyển tới gần đóa hoa, giống như cánh tay quái vật cầm thức ăn đưa lên miệng.
- Phệ huyết hoa…
Thấy đóa hoa khổng lồ đường kính mười trượng, lông mày Cổ Thần nhíu lại.
Phệ huyết hoa, một loại yêu hoa có thể tự tu luyện, lấy máu tươi của các loại động vật làm thức ăn, trong đó bao gồm cả máu tươi của yêu tu và nhân tu.
Phệ huyết hoa có thể lớn tới trăm trượng, mỗi một cánh hoa là mười trượng, cái miệng trung tâm thậm chí đạt tới hơn năm mươi tượng, ngay cả tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh gặp phải cũng nguy hiểm rất lớn.
Cho dù là kiếp trước Cổ Thần cũng chưa từng gặp qua loại phệ huyết hoa này, chỉ là có đọc được trên một ít thư tịch tư liệu tu chân, theo như ghi chép phệ huyết hoa đã tuyệt tích cả nghìn năm, cho dù là yêu vực Đông Hoang cũng vô cùng hiếm thấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 220: Phệ huyết hoa
Chương 220: Phệ huyết hoa