DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 223: Thiên Dạ Lang Vương (thượng)




Cổ Thần đánh một trận với Tàng Thiên Cơ, tuy rằng thụ thương vô cùng nặng, nhưng tu vi không giảm mà còn tăng tiến, so với hơn mười ngày trước đã tăng trưởng không ít.

Tử diễm băng hỏa ẩn chứa trong băng chưởng, cho dù là tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ cũng không dám trực tiếp đón đỡ, Thiên Lang bất quá chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, băng chưởng còn chưa chạm vào cơ thể, hàn ý lạnh tới thấu xương đã xâm nhập trong người, khiến hắn run rẩy.

Đầu sói hư huyễn lao ra từ thân thể của Thiên Lang có tu vi cao hơn rất nhiều so với bản thân Thiên Lang, băng chưởng của Cổ Thần cư nhiên bị đầu sói này ngăn cản.

Bất quá pháp bảo phi kiếm mang theo viêm hỏa phần thiên bốc cháy hừng hực vòng qua băng chưởng và đầu sói, nhắm thẳng yết hầu Thiên Lang đâm vào.

Hàn ý đóng băng tới cực điểm khiến hành động của Thiên Lang có chút chậm trễ, không kịp né tránh, mắt thấy pháp bảo phi kiếm sắp đâm xuyên qua cổ họng chính mình, đột nhiên một chiếc lang nha bổng xuất hiện trong tay Thiên Lang.

Lang nha bổng nện mạnh xuống, kéo theo một trận cường phong, "Oanh" một tiếng, đụng trúng pháp bảo phi kiếm. Pháp bảo phi kiếm chấn động, dĩ nhiên bị đẩy lệch sang một bên, hai tay thiên lang cũng bị chấn cho tê dại.

Tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ dĩ nhiên chặn dứng một kích từ pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần, cường độ thân thể của Thiên Lang vượt xa tu sĩ nhân tộc cùng cảnh giới.

Trong mắt Cổ Thần chợt lóe, pháp bảo phi kiếm một lần nữa bùng phát quang mang, mạnh mẽ đâm về phía Thiên Lang, đồng thời mi tâm liên tục lòe ra mấy đạo hào quang, là Ngũ Linh Phân Thần trùy.

Vừa ra khỏi mi tâm, Ngũ Linh Phân Thần trùy lập tức hóa thành năm đạo lưu quang, phân biệt năm phương hướng cấp tốc lao về phía Thiên Lang.

Đầu sói hư huyễn chống đỡ với băng chưởng, thấy thế thất kinh, nhất thời gầm lên giận dữ:

- Dám đả thương con ta, ta cho ngươi chết không tử tế.

Cổ Thần như không nghe thấy, ngự khống Ngũ Linh Phân Thần trùy tiếp tục

"Oanh" một tiếng nổ vang, pháp bảo phi kiếm và lang nha bổng của Thiên Lang lại tiếp tục va chạm một chỗ, đồng thời một lần nữa văng đi, thấy Cổ Thần mới chỉ có tu vi Trúc Thai sơ kỳ, tuy rằng một chỉ giết chết miêu yêu, nhưng Thiên Lang cho rằng bất quá là hiệu quả đánh lén, sau hai lần liên tục ngăn cản pháp bảo phi kiếm công kích, trong lòng đối với Cổ Thần nhất thời xem nhẹ đi vài phần.

Loại tâm tư này vừa mới xuất hiện, Thiên Lang đột nhiên hét thảm một tiếng, năm đạo lưu quang từ năm phương hướng đâm mạnh vào sau lưng hắn, bộ lông toàn thân giống như vô số cương châm bao phủ cũng không thể ngăn cản được Ngũ Linh Phân Thần trùy dù chỉ một chút.

Pháp bảo phi kiếm xẹt qua một đạo hàn quang, thuận thế cắt ngang, nhất thời một cái đầu sói bay lên trời cao, máu tươi từ cần cổ Thiên Lang phun trào, nhất thời mất mạng tại chỗ.

Đầu sói hư huyễn nhất thời nổi giận gầm lên:

- Ngươi muốn chết… Tu sĩ nhân loại, ta muốn cho ngươi cầu sinh không được, cầu chết không xong… Thương Lang Chú!

Nói xong, đầu sói nhất thời co rút lại, hóa thành một đầu sói chỉ lớn chừng nắm tay, cấp bách lao về phía Cổ Thần. cổ Thần phất tay ngăn lại, thế nhưng đầu sói này dĩ nhiên không nhìn bàn tay của Cổ Thần, trực tiếp xuyên thấu qua chưởng cương khắc lên người Cổ Thần.

Cổ Thần giật y phục vừa nhìn, quả nhiên có một dấu ấn đầu sói khắc trước ngực. Đôi lông mày Cổ Thần nhăn lại, thầm nghĩ không tốt, công pháp yêu tu quỷ bí, Thương Lang chú này tất nhiên có công hiệu nguyền rủa, thôi động pháp lực toàn thân, phát hiện vô luận như thế nào cũng không đẩy nó đi được.

Đôi lông mày của Cổ Thần nhíu sát, trong lòng thầm suy nghĩ, hồi lâu tạm thời bỏ qua, lập tức thu thập nanh nói của Thiên Lang vào trong Càn Khôn Trạc, nanh nói này là một kiện pháp bảo trung phẩm, lại khẽ vẫy tay, túi trữ vật của Thiên Lang và miêu yêu bị hút vào trong tay.

Cổ Thần không nói hai lời, quang mang chợt lóe, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, giết chết hai lang yêu tựa hồ có chút địa vị, bóng soi hư huyễn kia hiển nhiên nhận ra Cổ Thần, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, đồng thời tìm một chỗ hẻo lánh tạm thời trốn tránh.

Chỉ là Cổ Thần đối với hoàn cảnh trong Đông Hoang thực sự rất không quen, không dám chạy loạn, đành chạy lùi trở lại hướng đông, theo con đường mình vừa tới.

Trên đường ngược trở lại gặp được hai chỗ thích hợp ẩn thân, trong lòng Cổ Thần thầm hô, quả nhiên lựa chọn chính xác.

Ngay lúc Cổ Thần đánh chết Thiên Lang rồi bị đầu sói hư huyễn hạ chú ấn, cách chỗ Cổ Thần bảy tám vạn dặm truyền tới tiếng lửa giận rít gào:

- Tu sĩ nhân tộc? Dám hại lang nhi của ta, ta muốn luyện hóa hồn phách của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn bị Thương Lang tộc ta dằn vặt… Hống…

Hú….

Hú….

Theo thanh âm giận dữ này vang lên, phạm vi xung quanh lập tức vang lên mấy trăm tiếng sói tru, lập tức, tiếng sói tru kia càng lúc càng xa, dần dần trong phương viên mấy nghìn dặm, tất cả các yêu tu thương lang tộc nghe được tiếng tru hưởng ứng, tiếng sói tru liên miên không dứt.

Tại nơi phát ra tiếng tru đầu tiên có hai đài cao tới năm trượng, rộng ba trượng, bên cạnh đài cao là một vách núi, vách núi khắc mấy yêu văn: Thương Lang Động Phủ. Phía trên đài cao có một bức vách chừng hơn mười trượng, trên bức vách có khắc một đầu sói, nếu như Cổ Thần ở đây chứng kiến sẽ biết được, đầu sói này so với đầu sói hư huyễn thoát ra từ trong cơ thể Thiên Lang và ấn ký đầu sói trên ngực hắn giống nhau như đúc, chỉ khác nhau về kích cỡ mà thôi.

Trong yêu vực Đông Hoang, phía tây Liên Thiên sơn mạch, đây là địa phương một ít yêu thú, yêu tu ở lại, mỗi một con đều định ra một khối lãnh địa, lãnh địa càng lớn thì cá thể chiếm giữ lãnh địa càng mạnh mẽ.

Phía tây Liên Thiên sơn mạch, khoảng cách vô cùng tiếp cận tới Trung Hoang, ngoại trừ yêu thú sinh ra tu luyện nơi đây, yêu thú bên ngoài tiến vào Liên Thiên sơn mạch sẽ lập tức bị cộng đồng đuổi tới sang phía tây Liên Thiên sơn mạch, cấm bọn họ tiếp tục trở lại phía đông Liên Thiên sơn mạch.

Phía đông Liên Thiên sơn mạch mới là lãnh đại yêu tộc chân chính, thực lực cá thể dần dần mạnh mẽ hơn, càng chuyển biến theo hướng tộc đàn, cũng cùng một đạo lý như các thế gia tu tiên của nhân tộc.

Tộc đàn có thực lực càng mạnh thì chiếm giữ lãnh địa càng lớn, chủng tộc thực lực mạnh nhất hầu như chia cắt toàn bộ phạm vi yêu vực, tộc đàn thực lực yếu chỉ có thể sinh tồn trong địa bàn của chủng tộc mạnh hơn, gọi là tộc đàn cấp hai, dựa vào mà sinh tồn, tộc đàn càng yếu hơn nữa lại phụ thuộc vào tộc đàn cấp hai.

Thương lang bộ tộc, tại yêu vực Đông Hoang chỉ có thể coi như tộc đàn tầng lớp trung bình, thế nhưng so với rất nhiều tộc đàn yếu đuối bình thường, tình huống hiển nhiên tốt hơn không ít. Địa vực Đông Hoang rất rộng lớn, bộ tộc thương lang cũng được quản lý lãnh địa trong phương viên hơn mười vạn dặm.

Thương Lang tộc phụ thuộc vào tộc đàn có thực lực càng mạnh mẽ hơn, chính là Hắc Hổ tộc, quản lý lãnh địa trong phạm vi mười vạn dặm, có trên mười tộc đàn tương tự như Thương Lang tộc làm thuộc hạ, mỗi tộc đàn đều được phân phối lãnh địa quản hạt trong địa phận Hắc Hổ tộc. Nguồn truyện:

Tại phạm vi quản hạt mười vạn dặm của bộ tộc thương lang còn có rất nhiều tộc đàn thực lực càng thêm yếu nhược, hoặc là tán yêu tụ tập một đường, trong phương viên mười vạn dặm này, tộc trưởng thương lang tộc Thiên Dạ Lang Vương chính là bá chủ.

Một tiếng phẫn nộ rít gào kia chính là từ trong miệng Thiên Dạ Lang Vương phát ra.

Côn Ngô Bí Cảnh, cuối năm nay sẽ mở ra, Côn Ngô Bí Cảnh đối với yêu tu mà nói là địa phương cực kỳ bí ẩn, ít có người biết, thế nhưng địa đồ lưu lại có ghi chép về Côn Ngô Bí Cảnh, nơi đó nằm sâu trong yêu vực Đông Hoang.

[/HIDE]

Đọc truyện chữ Full