Mười hai tu sĩ Cự Linh Môn, ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ đứng phía trước, chín tên tu sĩ đứng phía sau, thành hình nan quạt.
Vùa mới hạ xuống, tên tu sĩ Kim Đan kỳ đứng giữa nói:
- Ngươi chính là Cổ Thương Khung hay sao?
Cổ Thương Khung gật đầu.
- Người bên cạnh là ai?
Người nọ tiếp lời.
Cổ Thần cười cười, đáp:
- Ta chỉ là một hạ nhân của Cổ gia!
Thấy là một hạ nhân, người nọ nhất thời không thèm nhìn, ánh mắt rơi vào người Cổ Thương Khung, quát lớn:
- Cổ Thương Khung, Cự Linh Môn chúng ta có ba trưởng lão thất tung gần thành Nhạc Thủy, Cổ gia là đệ nhất gia tộc gần đây, hắc hắc… Ba vị trưởng lão bản môn thất tung đi dâu rồi, mời đưa ra một lời giải đáp!
- Ngươi đã làm gì ba vị trưởng lão bản môn rồi? Nhanh nhanh khai báo!
Tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bên trái quát.
Tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bên phải cũng hét lớn:
- Nếu không đưa ra lời giải đáp hợp lý, thiêu sạch ổ chó nhà các ngươi, Cổ gia một người cũng đừng mong sống!
Cổ Thần lẳng lặng đứng yên, thần sắc bất động.
Cổ Thương Khung bình thản cười cười, nói:
- Bản thân ta lần đầu tiên nghe thấy Cự Linh Môn, chưa bao giờ tiếp xúc qua, Cổ gia chỉ là một gia tộc nhỏ, nếu là trưởng lão của quý môn, vậy tu vi khẳng định không kém, thất tung hay không sao có thể liên quan tới cổ gia đây? Mấy vị đạo hữu hà tất phải hưng sư động chúng, tùy tiện tới một người là Cố gia lập tức phối hợp với quý môn điều tra!
- Chê cười, bản môn thất tung ba vị trưởng lão là bởi vì điều tra tung tích mạch khoáng linh thạch, sao lại không có quan hệ tới Cổ gia các ngươi? Cổ Thương Khung, nếu không thẳng thắn trả lời, giết chết toàn bộ nam đinh Cổ gia, toàn bộ nữ nhân thì bán làm ca kỹ!
Một gã tu sĩ Bồi Nguyên kỳ quát lớn.
Nhãn thần Cổ Thương Khung lạnh lùng, nói:
- Nguyên lai trưởng lão quý môn là vì mạch khoáng của Cổ gia mà đến? Nếu như đã thất tung, mấy vị sao không đến quáng động nhìn một chút?
Tin tức mạch khoáng linh thạch đã sớm bị tiết lộ ra ngoài, không cần thiết phải tiếp tục ẩn tàng nữa rồi. Trong thành Nhạc Thủy, không ít người đều nhìn chằm chằm, nếu như đánh chết toàn bộ đám người Cổ Linh Môn, vậy có chút không thích hợp, nếu như dẫn bọn họ tới quáng động thì dễ làm hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đứng giữa nói:
- Cổ Thương Khung, đừng giả hồ đồ với lão tử, nghe nói Cổ gia các ngươi có một tiểu mỹ nhân tên là Cổ Thiền, chuyện trưởng lão bản môn tạm thời không nói tới, trước tiên để Cổ Thiền đi ra cho chúng ta nhìn một chút, nếu đúng như lời đồn đãi xinh đẹp như thiên tiên, Vương thái thượng trưởng lão bản môn đang muốn tìm thị thiếp, nếu như nhận được lâm hạnh của Vương thái thượng trưởng lão, vậy thì việc trưởng lão bản môn thất tung không cần truy cứu nữa!
Trong lòng Cổ Thần dâng trào sát khí, truyền âm một câu cho Cổ Thương Khung.
Cổ Thương Khung nói:
- Cổ gia và Cự Linh Môn cách nhau vạn dặm, nước sông không phạm nước giếng! Mấy vị tới lửa lấp ép, quá mức không coi Cổ gia vào mắt rồi, ta cùng các vị đánh một trận, nếu mấy vị có thể đánh thắng Cổ mỗ, vậy thì hãy mạnh miệng cũng không trễ!
Cổ Thần không muốn nhiều lời với đám người này, sớm đưa bọn họ tới hoàng tuyền một chút, đỡ phải phiền lòng.
Tên tu sĩ Kim Đan kỳ ở giữa cười lớn một tiếng, nói:
- Tốt, ta nhìn xem ngươi có mấy lạng!
Nói xong, bàn tay trảo mạnh về phía Cổ Thương Khung, cương khí pháp lực ngưng tụ thành một bàn tay thật lớn bắt tới Cổ Thương Khung.
Cổ Thần âm thầm bắn ra một chỉ, một đạo sóng gợn tinh tế không thể nhìn ra bằng mắt thường bắn thẳng vào bàn tay kia.
Cổ Thương Khung đồng thời đánh ra một quyền, quyền cương xoay mình kết hơp với sóng gợn tinh tế kia, đồng thời va chạm một chỗ với bàn tay to lớn, vang lên tiếng nổ mạnh, chưởng cương nhất thời bị oanh kích nát bấy!
Quyền cương tiếp tục đi về phía trước, oanh kích về phía gã tu sĩ Kim Đan kỳ, đạo sóng gợn tinh tế trong suốt kia đồng thời theo ngay bên cạnh quyền cương.
Sắc mặt tên tu sĩ Kim Đan đứng giữa cả kinh, Cổ Thương Khung nhẹ nhàng đánh một quyền liền phá hủy chưởng cương của hắn, tựa hồ chưởng cương của hắn chỉ làm bằng bùn đất!
Kim Đan sơ kỳ và Bồi Nguyen sơ kỳ vốn cách biệt nhau như trời và đất, thế nhưng kết quả lại khiến tên tu sĩ này giận dữ!
Không hề né tránh, trực tiếp đón nhận quyền cương của Cổ Thương Khung, đánh manh một quyền.
A…
Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên tu sĩ đứng giữa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược phía sau hơn ba mươi trượng mới ngã xuống dưới mặt đất, thụ thương không nhẹ!
- Lệ trưởng lão…
Chúng tu sĩ Cự Linh Môn thất linh, một tu sĩ Kim Đan kỳ dĩ nhiên bị tu sĩ Bồi Nguyên kỳ nhẹ nhàng đánh một kích phản chấn trọng thương.
Không có người nào nhìn thấy trung niên nhân bình thường ngày bên cạnh Cổ Thương Khung vừa mới âm thầm bắn một ngón tay.
- Có cao nhân ở đây, chúng ta đi mau!
Lệ trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, nói với mọi người.
Vừa chạm nhau, Lệ trưởng lão liền cảm giác được một cỗ lực lượng khác.
Tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng bị trọng thương, chúng tu sĩ Cự Linh Môn nhất thời kinh hãi trong lòng, nâng Lệ trưởng lão dậy, cấp tốc tung pháp bảo, hóa thành mấy đạo lưu quang bỏ chạy cực nhanh.
Chỉ có chúng tu sĩ Cự Linh Môn biết được Cổ Thương Khung có người tương trợ, mọi người Cổ gia cùng với tất cả tu sĩ thành Nhạc Thủy quan sát xa xa đều cho rằng tu sĩ Kim Đan kỳ kia bị Cổ Thương Khung đánh một quyền gây thương tích, ánh mắt nhìn Cổ Thương Khung tràn đầy chấn kinh.
Ánh mắt mọi người theo độn quang xa xa của chúng tu sĩ Cự Linh Môn, thẳng cho tới khi hơn mười đạo độn quang này biến mất nơi chân trời mới một lần nữa chuyển về phía quảng trường Cổ gia.
Cổ Thương Khung một mình một người đứng giữa trung ương quảng trưởng, trung niên nhân bên cạnh đã sớm biến mất, không biết đi nơi nào!
Đám người Cự Linh Môn phi độn về hướng tây nam, sắc mặt Lệ trưởng lão trắng bệnh, nói:
- Cổ gia có cao nhân ẩn nấp, nhanh chóng trở về bẩm báo, tu vi không dưới thái thượng trưởng lão, nhất định phải thỉnh thái thượng trưởng môn xuất quan.
- Ngay cả thái thượng trưởng lão cũng không phải là đối thủ?
Một gã tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bên cạnh cả kinh hỏi.
- Không sai, thái thượng trưởng cũng không có khả năng trong tình huống thần không biết quỷ không hay đánh ta thành trọng thương, nhanh chóng trở về tông môn, đừng làm cho thái thượng trưởng lão đi ra ngoài có hại!
Lệ trưởng lão ho khan một tiếng, nói tiếp.
Mười hai đạo độn quang bay nhanh về phía trước, nghe xong Lệ trưởng lão nói, cả đám kinh hồn vãi mật, so với thái thượng trưởng lão còn lợi hại hơn, rốt cuộc là tu vi như thế nào?
- Hắc hắc hắc hắc…
Một nhiên một tiếng cười băng lãnh vang lên nhay trên đầu đám người:
- Các ngươi biết quá nhiều, còn muốn giữ lại tính mạng trở về báo tin sao? Toàn bộ đều chết đi!
Trái tim mọi người băng giá, sống lưng lạnh toát, nghe thanh âm này tựa hồ gần ngay bên cạnh, mọi người ngẩng đầu lên nhỉn, chỉ thấy hơn mười trượng trên đỉnh đầu có một người đứng giữa hư không, chính là trung niên nhân bình thường đứng ngay bên cạnh Cổ Thương Khung trên quảng trường vừa rồi.
Bất quá, bọn họ không chỉ thấy được trung niên nhân, còn thấy được hai đạo chỉ cương chói mắt không gì sánh được.
Kinh Tiên chỉ cương!
Hai tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên, hai tu sĩ bị chỉ cương xuyên thủng đầu, trong nháy mắt mất mạng tại chỗ!
Những người này phải chết, vô luận như thế nào cũng không để bọn họ trở về báo tin, để cao thủ toàn bộ Cự Linh Môn xuất động, khởi xướng tấn công đối với Cổ gia, như vậy cho dù Cổ Thần có ba đầu sáu tay, cho dù giết chết toàn bộ Cự Linh Môn cũng không thể đảm bảo người Cổ gia không gặp nạn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 314: Toàn bộ đều chết
Chương 314: Toàn bộ đều chết