Tên tu sĩ còn lại chạy theo hướng bắc, lúc này đã chạy được hơn bốn nghìn trượng! Còn đang trong phạm vi thần thức của Cổ Thần, mắt thường có thể nhìn thấy rõ độn quang và thân ảnh của người này.
Mười hai tên tu sĩ Cự Linh Môn chỉ còn sót lại một người duy nhất, Cổ Thần không dừng lại lâu, đánh chết tên tu sĩ chạy theo hướng nam, lập tức đuổi theo hướng bắc.
Đuổi được cự ly khoảng bảy nghìn trượng mới kịp tên tu sĩ cuối cùng này, sát khí của Cổ Thần đã bốc lên, tự nhiên không thể tha cho tính mệnh của hắn, đây là người cuối cùng, Cổ Thần không thể đơn giản đánh chết.
Trước khi chết, Cổ Thần đã moi được từ trong miệng hắn một số tin tức khá tường tận về Cự Linh Môn!
Cự Linh Môn là một môn phái chuyên môn tìm kiếm, thăm dò mạch khoáng linh thạch, là môn phái thuần phục Đế Đình Đại Doanh, hàng năm đều phải lấy số lượng linh thạch nhất định nộp lên Đế Đình. Đồng thời còn có thể cống hiến cho một ít thế gia tu tiên trong lãnh địa.
Kể từ đó, Cự Linh Môn mang tới thu thập linh thạch rất lớn cho Đế Đình, tự nhiên nhận được sự giúp đỡ của Đế Đình, có Đế Đình phía sau ủng hộ, cho dù là Cung gia cũng phải khách khí ba phần đối với Cự Linh Môn. Tuy rằng Cự Linh Môn đã làm một số chuyện thần nhân căm hận, Cung gia không phải là không biết, thế nhưng nhắm một con mắt mở một con mắt, mặc cho bọn họ gây chuyện!
Nguyên nhân chính là vì như vậy, trong vòng bán kính nghìn dặm xung quanh Cự Linh Môn hoàn toàn là tồn tại cấp bá chủ, ngay cả công ước tu sĩ của Thánh Đình cũng không thèm nhìn, tàn sát con người, bắt con người làm thợ mỏ, đi đào quáng thạch!
Từ trong miệng tên tu sĩ này, Cổ Thần biết được, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ trong Cự Linh Môn tổng cộng có năm người, một người là chưởng môn, bốn người còn lại đều là thái thượng trưởng lão!
Đối với mấy người này Cổ Thần không quá để ý, một môn phái trung bình có mấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng là bình thường, đồng thời năm tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chưa đủ sức cho Cổ Thần coi trọng.
Thế nhưng, từ trong miệng tên tu sĩ này lấy được một tin tức khiến Cổ Thần có chút vướng tay vướng chân, trong Cự Linh Môn còn có một thái thượng chưởng môn đang bế quan, cũng đã bước vào Linh Anh kỳ Mệnh Tuyền cảnh, sau đó truyền lại vị trí chưởng môn cho chưởng môn hiện tại, bế quan không hỏi chuyện môn phái!
Tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, đây là một địch nhân cường đại!
Tên thái thượng chưởng môn kia qua tuổi bảy mươi mốt mới đột phá bước vào cảnh giới Mệnh Tuyền, xem ra tư chất không phải phi thường xuất sắc, hôm nay đã trôi qua mười năm tối đa tu vi chỉ đạt tới Linh Anh trung kỳ, thậm chí vẫn còn đang ở sơ kỳ không tiến thêm nửa điểm!
Qua đuổi bảy mươi bước vào Mệnh Tuyền đã là mười phần thưa thớt rồi, sau khi bước vào Mệnh Tuyền không thể tiến thêm cũng là chuyện rất bình thường, bằng không tên thái thượng trưởng lão kia đã không bế quan 13 năm liên tục.
Tâm niệm Cổ Thần vừa chuyển, mặc kệ thái thượng trưởng lão kia có bước vào Linh Anh trung kỳ hay không đều cần phải đánh một trận với Cự Linh Môn, hôm nay Cự Linh Môn đã gây chiến tới Cổ gia, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sớm muộn sẽ tới gây chuyện, nếu như thái thượng trưởng lão dẫn người giết tới cổ gia, Cổ Thần bị thái thượng chưởng môn bám chân, căn bản không thể bào đảm tính mệnh mọi người Cổ gia.
Chỉ khi chuyển chiến trường tới Cự Linh Môn, Cổ Thần mới có thể buông tay đánh một trận.
Cự Linh Môn cách thành Nhạc Thủy tới vạn dặm, linh hồn của tu sĩ Kim Đan kỳ có thể rời khỏi cơ thể một ngày, lấy tốc độ của Cổ Thần, một canh giờ là tới được Cự Linh Môn, một ngày cũng đủ giải quyết vấn đề.
Bất quá linh hồn xuất khiếu tuy có ưu thế, nhưng cũng có hoàn cảnh xấu, một khi Cự Linh Môn có sát chiêu đối phó với linh hồn, vậy thì linh hồn sẽ bị hại, huống chi thân thể cường hãn là điểm mạnh lớn nhất của hắn, chiến đấu với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh phải dựa vào sở trường mới có khả năng chiến thắng!
Cổ Thần phi độn về phía thành Nhạc Thủy, chuẩn bị dùng thân thể tới Cự Linh Môn.
Nơi này cách thành Nhạc Thủy hơn mười dặm, Cổ Thần vừa mới động thân không bao lâu, lệnh phù truyền âm vang lên thanh âm của Cổ Thương Khung:
- Thần nhi nhanh chóng trở về, cường địch đột kích!
Cường địch đột kích?
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, lẽ nào ngoài 12 tên tu sĩ này, Cự Linh Môn còn có kẻ khác chạy tới Cổ gia?
Nghe ngữ khí lo lắng của phụ thân hắn tựa hồ mới giao thủ với người này, dĩ nhiên ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có như vậy tu si của địch nhân tới phạm hiển nhiên vô cùng kinh khủng.
Chẳng lẽ, là Thái thượng trưởng lão của Cự Linh Môn tới?
Hẳn là thái thượng trưởng lão, không có khả năng là thái thượng trưởng môn, nếu là thái thượng chưởng môn Mệnh Tuyền cảnh đích thân tới, vậy Cổ Thương Khung căn bản không kịp phát ra lời cầu cứu đã bị miểu sát.
Trong lòng Cổ Thần nóng như lửa đốt, độn tốc được đẩy nhanh tới cực điểm, chạy thẳng về phía thành Nhạc Thủy, may mà chưa rời đi quá xa, khoảng cách hơn mười dặm rất nhanh là có thể trở về!
Cổ Thương Khung chỉ có tu vi Bồi Nguyên sơ kỳ, cách Kim Đan hậu kỳ quá xa, toàn bộ bằng mấy món pháp bảo thượng phẩm Cổ Thần đưa cho mới miễn cưỡng chống đỡ được!
Toàn bộ Cổ gia đã trở thành một mảnh bừa bãi, năm sáu tòa phủ đệ dưới công kích của Thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn đều biến thành phê tích.
Trên mặt đất Cổ gia máu tươi loang lổ, chừng hơn hai mươi cỗ thi thể chia năm xẻ bảy rơi khắp nơi, có một phần là hạ nhân, cũng có một phần là tộc nhân Cổ gia.
Thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn là một lão nhân tuổi chừng lục tuần, sắc mặt hồng nhuận, hạc phát đồng nhan, ngoại trừ râu tóc thấy già nua ra, tướng mạo thoạt nhìn giống như một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi.
Cổ Thương Khung có vài món pháp bảo thượng phẩm phòng thân, thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn tạm thời không thể làm gì được, liền chuyển hướng giết tới đoàn người Cổ gia, nơi nào đi qua, phòng ốc hủy hoại, người người thương vong.
- Tiểu mỹ nhân Cổ gia! Mau mau hiện thân, đừng trốn ở trong phòng, miễn bị lão phu ngộ thương! Ngày hôm nay Cổ gia xóa tên, ai cũng không cứu được các ngươi, hắc hắc hắc…
Thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn một mặc công kích, một mặt lớn tiếng cười nói.
Trong thành Nhạc Thủy, không có một ai dám can đảm quan sát, tu vi của lão nhân này khiến bọn họ vô cùng sợ hãi, rất sợ bị liên lụy tới thân, đều trốn trong phòng ốc, không dám ló mặt ra ngoài.
Thậm chí, không ít tu sĩ đều chạy trốn ra khỏi thành Nhạc Thủy, chạy tới nơi khác tị nạn!
Cách thành Nhạc Thủy còn khoảng ba dặm, Cổ Thần tản thần thức ra, phát hiện trong thành Nhạc Thủy có một đạo khí tức vô cùng cường đại, tu vi Kim Đan hậu kỳ, nghĩ đó hẳn là thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn.
- Dừng tay!
Thần thức Cổ Thần truyền âm, một tiếng quát lớn vang lên bên tai thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn.
Thần thức người tới cường đại hơn bản thân, thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn nao nao, thân thể nhất thời bay lên bầu trời Cổ gia, nhìn về phương hướng Cổ Thần đang bay tới.
Tốc độ của Cổ Thần cực nhanh, chốc lát sau đã bay tới khoảng cách nghìn trượng, tình huống Cổ gia hiện tại rơi hết vào mắt.
Râu tóc Cổ Thần dựng đứng, nhất thời giận dữ ngập đầu, phủ đệ Cổ gia đã bị hủy đi một phần ba, trên mặt đất lưu lại rất nhiều thi hài cụt tay gãy chân, chừng hơn hai mươi cỗ thi thể…
Long có nghịch lân, xúc phạm tất nộ!
Cổ gia chính là nghịch lân của Cổ Thần, mắt thấy Cổ gia bị hao tổn, trong mắt Cổ Thần chợt lóe lên hồng mang, nhất thời có một loại dục vọng thị huyết hóa thân thành long, xé nát tất cả.
- Người tới là ai?
Tuy còn cách nhau khá xa, thế nhưng thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn có thể cảm nhận được sát ý thật sâu của người mới tới, tuy rằng thần thức cường đại hơn hắn, thế nhưng cũng chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, hắn không quá sợ hãi.
Cơn giận nghịch lân đã sinh, tốc độ của Cổ Thần dưới cơn giận thúc đẩy, lại nhanh hơn vài phần, quát lớn:
- Lão tặc, ta muốn tiêu diệt toàn bộ Cự Linh Môn!
Lúc nói chuyện, Cổ Thần đã bay tới gần hai nghìn trượng, cách thành Nhạc Thủy không tới hai nghìn trượng!
- Cuồng vọng!
Thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn vừa nghe vậy, nhất thời giận dữ, quát lớn:
- Lão phu diệt ngươi trước!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 316: Giết sạch (hạ)
Chương 316: Giết sạch (hạ)