Bên cạnh đó, tên tà tu này còn có uy hiếp tới an nguy của Nhạc Thuỷ thành, Cổ gia đời đời sinh hoạt tại dây đã thâm căn có đế, nếu muốn di chuyển đi chỗ khác nói dễ vậy sao?
Tên kia một đêm liền biến một toà thành thành từ thành, nếu hắn đến Nhạc Thuỷ thành thì không phải toàn bộ Cổ gia tinh huyết đều bị hắn rút đi hay sao? Cổ Thần làm sao có thể để cho chuyện dó xảy ra dược!
Cổ gia chính là nghịch lân trong lòng Cổ Thần, đụng vào là phải chết. Mặc kệ người đó có là ai đi nữa, tà cũng được chính cũng được, chỉ cần hắn đối với Cổ gia có uy hiếp, Cổ Thần sẽ giết không tha, tuyệt không nương tay.
Buổi tối, thiên địa tựa hồ như bị một miếng vải đen trùm lên, hắc ám bao phủ khắp nơi, bầu trời là một mảnh đen kịt.
Một đám mây đen từ trong một toà núi hoang phóng lên cao, bên trong đám mây đen đó mơ hồ có một cái bóng đen kịt, toàn thân bao phủ trong hắc bào.
Bóng đen dó lăng không đứng một lúc rồi rất nhanh phi độn di. Noi mây đen bây qua tạo nên từng đoàn âm phong lạnh lẽo.
- Đêm nay dã là đêm thứ năm rồi, bốn đêm trước tổng cộng di qua mười bốn cái thành trì, tổng cộng thu được hơn 40 vạn nhân tộc tinh nguyên khí huyết. Với tốc độ này ít nhất phải thêm mười ngày nữa, rút tinh huyết của sáu bảy chục toà thành nữa mới đủ!
Bên trong mây đen, bóng người kia lẩm bẩm nói.
- Hắc hắc, làm sao vậy? Thái tử diện hạ ngươi cảm thấy tiếc hạn giùm cho con dân Đại Doanh sao?
Một tràng thanh âm âm lãnh khác từ bên trong bóng đen đó phát ra.
Trên thân bóng đen dó vậy mà có hai thanh âm khác nhau, tựa hồ như có hai linh hồn đồng thể vậy.
-Hừ!
Thanh âm vang lên trước hừ lạnh một tiếng noi:
- Còn cần bản thái tử phải nhọc lòng sót thương sao? Ngươi không cảm thấy tiến độ quá chậm sao? Đồ Độc, ngươi không thể một lần luyện hoá nhiều thêm một chút sao? Như vậy thì bàn thái tử đêm nay liền đi một lượt 16 17 cái toà thành luôn cho nhanh. Cư như hiện tại bản thái tử người không giống người, quỷ không giống quỷ tới bao
giờ?
Âm thanh âm lãnh của Đồ Độc vang lên:
- Tụ huyết phiên dễ dàng luyện thành như vậy sao? Mười ngày nửa tháng có thể luyện thành đã là rất nhanh rồi, một phần cũng do tinh huyết bên trong tụ huyết phiên đại da số là của phàm nhân, nếu đổi thành toàn bộ đều là tu sĩ thì chí ít cũng cần mấy tháng thời gian.
-Hừ!
Tàng Thiên Cơ hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.
Đám hắc vân này nhanh chóng phi độn trong màng đêm, nó và màn đêm như hoà vào nhau thành một thể, nếu không có tu sĩ tu vi cực cao thì rất khó có thể nhận ra.
Tốc độ của hắc vân rất nhanh, không quá bao lâu đã đi được mấy trăm dặm tới trên bầu trời của một toà tiểu thành.
Tuy rằng đêm đã khuya nhưng bên trong thành vẫn còn không ít ngọn đèn được thắp sáng, tin túc liên tiếp có các toà thành biến thành tử thành từ sớm đã được truyền bá trong đám tu sĩ, có chút phàm nhân cũng biết được, thế nhưng nơi đây là nơi bọn họ đã sinh sống lâu năm, nếu như rời đi thì đồng nghĩa với rời bỏ quê quán mất đi gia viên, mất đi tất cả. Ngoại trừ một ít Tiên Thiên tu sĩ có thể ngự khí phi hành còn có ý
định rời khỏi thành, còn lại phàm nhân và các hậu thiên tu sĩ cho dù muốn rời đi thì có thể đi được bao xa? I
Sở đĩ tuy rằng không ít người nghe tin nhiều toà thành biến thành tử thành trong một đêm nhưng cũng chỉ có thể kiên trì ở lại đặt hi vọng lên đám quan phủ.
Thế nhưng người thứ nhất bỏ thành mà di lai chính là dám quan phủ này. Quan phủ chính là tu sĩ của Cung gia, thế lực của bọn họ trải rộng hầu hết các thành trì cho nên rời khỏi toà thành này cũng không sợ không có nơi để đi.
Những ngọn đòn nhỏ nhoi trong thành chiếu không tới được hắc ám trên bầu trời kia nên không biết dược có một dám hắc văn đang phiêu phù phía trên không trung. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đột nhiên, hắc vân cuồn cuộn nổi lên, huyết phiên trong nháy mắt toả ra từng luồng hắc khí hướng ra bên ngoài, đầu tiên biến thành hơn mười trượng rồi trăm trượng, ngàn trượng đến cuối cùng đã đem toàn bộ toà tiểu thành này bao phủ vào trong.
Khi mọi người trong thành phát hiện hắc khí khắp nơi thì cũng đã quá muộn. Hắc khí khẽ chạm vào thì thân thể của họ liền truyền tới cảm giác đau nhức, trong thành nhất thời vang lên từng trận tiếng kêu rên thê lương thảm thiết. Vô luận là tu sĩ hay phàm nhân, tinh nguyên khí huyết của họ khi bị hắc khi đụng vào liền lập tức bị hút ra.
Thân thể của họ rất nhanh co rút, khí huyết bị hút ra không còn một mảnh, thân thể liền biến thành một cái thây khô.
Gần nửa khắc thời gian sau, tiếng kêu la ó trong thành liền nhỏ yếu bớt, rất nhanh liền an tĩnh lại, lúc này toàn bộ toà thành đã không còn chút khí tức sinh mệnh nào, chỉ còn lại tử vong bao phủ.
Hắc vân chậm rãi hạ xuống, huyết phiên to lớn kia cũng hạ xuống theo cắm ngay trung ương toà thành, một bóng người toàn thân đen kịt đứng ngay bên cạnh.
Một tiếng cười âm lãnh từ trong hắc bào truyền ra:
- Ha ha, khí tức tử vong thật là mãnh liệt ha ha ... Nơi đây đúng là thiên đường để luyện chế tụ huyết phiên!
- Đồ Độc, bớt nói nhảm đi, nhanh tay hút lấy tinh huyết rồi luyện hoá đi, bản thái tử sẽ nhanh chóng đi tới toà thành tiếp theo!
Tàng Thiên Cơ lạnh lùng nói.
- Không vội, không vội! Tù tù sẽ đến, chỉ có tiến hành theo đúng chất lượng trình tự thì mới có thể thành công luyện thành Tụ huyết phiên để tu luyện Cửu Khiếu thông thần đại pháp được.
Đồ Độc chậm rãi nói.
Theo tiếng nói vừa dứt, một bộ khô lâu màu đen thật lớn từ trong hắc bào bay ra đi tới trước cái huyết sắc khô lâu trên huyết phiên thật lớn bên cạnh.
Hắc sắc khô lâu đến gần huyết phiên thì huyết phiên nhất thời sinh động hẳn lên như huyết hải đang cuộn trào, trên bề mặt huyết phiên hiện lên từng cái mặt người gào thét như muốn lao ra ngoài.
Rậm rạp mặt người từ trong huyết hải hiện ra khiến huyết hài như nhấc lên ba đào mãnh liệt để cho huyết sắc khô lâu trên bề mặt huyết phiên lung lay như sắp rơi xuống vậy.
Răng rắc...
Hắc sắc khô lâu kia thấy thế thì nghiến hai hàm răng lại rồi nhảy vào bên trong huyết hài kia.
Mặt người nào trên huyết hải có dấu hiệu muốn lao ra thì hắc sắc khô lâu liền há mồm nuốt vào rồi lại nhả ra, sau khi nhả ra tất cả những mặt người đó đều hiện lên vỏ thống khổ và tựa hồ có tiếng rên rất yếu ớt truyền ra. Thế nhưng những mặt người đó lại không hề có chút dấu hiệu giãy dụa nào nữa mà chìm vào bên trong huyết hải. l
Hắc sắc khô lâu kia nhanh như thiểm điện, cái miệng của nó liên tục đóng mở, mỗi một lần đều có một mặt người hiện lên vẻ thống khổ chìm vào trong huyết hải.
Những mặt người đó chính là những tinh nguyên khí huyết mà huyết phiên vừa hấp thu vào. Ý thúc của con người khi vừa mới chết sẽ bị diệt hết nhung khi bị huyết phiến hấp thu thì ý thức lại bảo trì bất diệt, chỉ là không có thân thể, chỉ có cảm giác vô cùng vô tận máu tanh, bị hắc sắc khô lầu kia một ngụm nuốt vào thì ý thức sẽ bị hạ một tầng cấm chế khiến những ý thức đó thống khố không ngớt.
Tu sĩ tu vi càng cao thì ý thức càng mạnh, đột nhiên trên huyết hải có một mặt người giãy dụa vọt ra hỏi huyết hải, mặt người do tinh nguyên khí huyết biến thành so với mặt người bình thường lơn hơn rất nhiều, khí tức trên dó cũng cường đại hơn nhiều.
Đây chính là một tinh nguyên khí huyết của tu sĩ Tiên Thiên cảnh. Tiên thiên cảnh tu sĩ, ý thức đã hoá thành Y niệm cho nên rất cường đại cho nên đoàn ý niệm này rất nhanh từ trong huyết hải vọt ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 463: Huyết hải nhân kiếm
Chương 463: Huyết hải nhân kiếm