DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Tiên
Chương 810: Nhất thống Đạo môn (thượng)


- Không cần phải phiền phức như vậy, ta đã tới rồi…

Đột nhiên, một thanh âm từ bên ngoài Hư Thiên Điện vang lên, Cổ Thần trực tiếp bước vào trong Hư Thiên Điện, ánh mắt như điện, rơi vào mặt Ngọc Dương Tử, hét lớn một câu:

- Ngọc Dương Tử, hôm nay ta muốn giết ngươi tế cờ!

Thanh âm của Cổ Thần nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tất cả cường giả thượng cổ trong Hư Thiên Điện.

Khiếp sợ!

Cổ Thần nói khiến mỗi một vị cường giả thượng cổ đều cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được.

Trong lúc nhất thời, chúng cường giả thượng cổ Đạo môn nhìn Cổ Thần tiến vào trong Hư Thiên Điện, hầu như sợ đến ngây người.

Cổ Thần tiến vào trong Hư Thiên Điện, cư nhiên mở miệng nói muốn giết Ngọc Dương Tử tế cờ?

Cổ Thần hiện tại mới có tu vi Hư Không sơ kỳ, so sánh với cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ quả thực giống như giữa trời và đất.

Mà Ngọc Dương Tử chính là lĩnh thụ Đạo môn, là một trong sáu vị cường giả mạnh nhất toàn bộ cường giả thượng cổ thoát khốn từ chỗ sâu Tây Hải ra ngoài.

Coi như là tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ bình thường, Ngọc Dương Tử cũng có thể dễ dàng đánh chết. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Lúc này, Cổ Thần cư nhiên dám mở miệng sẽ giết Ngọc Dương Tử tế cờ!

Đồng thời nghe ngữ khí của Cổ Thần tựa hồ như định liệu trước, chém giết Ngọc Dương Tử giống như lấy đồ trong túi, chỉ giải quyết trong nháy mắt.

Điều này sao có thể không khiến chúng cường giả thượng cổ Đạo môn trong Hư Thiên Điện chấn động? Làm sao khong sợ hãi kinh ngạc?

Nhất thời, toàn bộ cường giả thượng cổ Đạo môn trong Hư Thiên Điện hầu như bức tượng gỗ điêu khắc, nhìn Cổ Thần từ ngoài Hư Thiên Điện bước vào trong điện.

- Ha ha ha ha…

Người thứ nhất phản ứng trở lại chính là Ngọc Dương Tử, nghe Cổ Thần nói muốn giết hắn tế cờ, ngay cả hắn cũng không nhịn được khiếp sợ, bất quá lúc phản ứng trở lại chính là một đợt cười cuồng ngạo, tựa hồ trên đời không có câu nói nào càng buồn cười hơn câu nói của Cổ Thần.

Ngọc Dương Tử cười to, nói:

- Cổ Thần, ngươi muốn giết ta tế cờ? Ha ha ha ha… Giết ta tế cờ? Bản tọa nguyên bản chỉ muốn thu Chiến Thần Lệnh của ngươi, nhưng chỉ dựa vào những lời nói này, hôm nay cho dù là thiên vương lão tử ngăn cản thì bản tọa cũng sẽ chém giết ngươi tại chỗ, chém thành thịt vụn, chém thành hư vô, khiến ngươi thần hinh câu diệt!

Bốn chữ cuối cùng, Ngọc Dương Tử hầu như là rống lên từng tiếng một, có thể thấy được tiếng cười này của hắn có bao nhiêu điên cuồng, lửa giận trong lòng có bao nhiêu mãnh liệt.

Tiếng cười to của Ngọc Dương Tử nhất thời khiến chúng cường giả thượng cổ Đạo môn phục hồi lại tinh thần, đánh giá Cổ Thần cẩn thận một lượt, đây chính là vị tu sĩ truyền kỳ đệ nhất tiên giới Cổ Hoang từ sau thời thượng cổ tới nay.

Cổ Thần không chỉ là một thần thoại của riêng Hư Thiên Tông, càng là một thần thoại của cả tiên giới Cổ Hoang, từ sau khi thời đại thượng cổ cấm dứt, là thần thoại duy nhất từ vạn năm trở lại đây.

Tốc độ tu luyện vượt qua cận cổ, vượt qua trung cổ, thậm chí vượt qua tuyệt đại đa số chư tử đại tiên hợp đạo thành công tại thời đại thượng cổ, hầu như có thể so sánh được với năm vị đại đế tại thời đại thượng cổ sơ kỳ.

Một nhân vật thần thoại như vậy cho dù là những cường giả thượng cổ Đạo môn đứng trong Hư Thiên Điện cũng cảm thấy ngưỡng mộ đối với Cổ Thần. Tuy rằng tu vi của bọn họ hiện tại so với Cổ Thần cao hơn rất nhiều, nhưng nhìn Cổ Thần vẫn phải ngưỡng mộ như trước.

Không chỉ là Cổ Thần có tốc độ tu luyện chấn cổ thước kim, khiến chúng cường giả thượng cổ Đạo môn phải ngưỡng mộ, chỉ cần sát khí kinh thiên Cổ Thần bộc phát ra hiện tại cũng đủ khiến mọi người chấn động.

Cổ Thần giận rồi, cực giận!

Bất luận kẻ nào động tới thân nhân, bằng hữu, tất cả những người thân cận bên cạnh hắn đều lập tức xúc động tới nghịch lân của Cổ Thần.

Mà Ngọc Dương Tử mới vừa rồi tuyên bố muốn giết chết sư phụ hắn, giết sạch hậu nhân Cổ gia hắn, hoàn toàn giật đứt nghịch lân của Cổ Thần.

Trước khi thành Nhạc Thủy bị hủy, Cổ gia bị diệt, Cổ Thần dưới sự giận dữ giết đế đô Đại Doanh tới máu chảy thành sông, bởi vì phần xung động lúc đó là bị Thánh hoàng Cơ Nghiêu âm mưu gây nên.

Giờ khắc này, Cổ Thần hoàn toàn không bị Nghịch Mệnh Hóa Long quyết ảnh hưởng, trong lòng vô cùng thanh tĩnh, thế nhưng lửa giận ngập trời kia không hề thay đổi, sát khí xông thẳng trời cào càng thêm mạnh mẽ hơn trước.

Sát khí của Cổ Thần xông thẳng trời cao, đồng thời trong lòng một mảnh thanh tĩnh, biết chỉ có giết chết Ngọc Dương Tử mới có thể khống chế được cỗ lực lượng Đạo môn cường đại này.

Ánh mắt Cổ Thần như đao quang, như thiểm điện, tâm tình vẫn chưa hề vì tiếng cười điên cuồng của Ngọc Dương Tử mà dao động mảy may, nói:

- Bất luận kẻ nào sinh tham niệm, muốn đoạt Chiến Thần Lệnh của ta đều phải chết, ngươi cũng không ngoại lệ!

Cổ Thần đang nói, sát khí dữ dằn giống như ngưng tụ thành thực chất, giống như một đạo ánh đao đẩy mạnh về phía trước, xông thẳng về phía Ngọc Dương Tử.

Chúng cường giả thượng cổ Đạo môn đều nhanh chóng thối lui sang hai bên Hư Thiên Điện, nhất thời để lộ một thông đạo rộng rãi.

Giữa Cổ Thần và Ngọc Dương Tử không còn bất cứ kẻ nào ngăn cản.

Sát khí thực chất giống như lưỡi dao sắc nhọn phát tán tới gần mười trượng xung quanh Ngọc Dương Tử tựa như bị một vách tường vô hình chặn lại, không thể tiến thêm một phần.

Sát khí của Cổ Thần tuy vô cùng dữ dằn, thế nhưng tu vi hoàn toàn không thể sánh được Ngọc Dương Tử, trong mắt Ngọc Dương Tử tràn đầy vẻ khinh miệt, cười cười nói:

- Chỉ bằng ngươi cũng dám mở lời ngông cuồng nói giết ta? Ta chỉ dùng một tay cũng có thể bóp chết ngươi như con kiến!

Đang khi nói chuyện, Ngọc Dương Tử nhấc tay, chộp về phía Cổ Thần.

- Ngươi!

Cổ Thần đột nhiên giơ tay lên, chỉ một ngón tay về phía Ngọc Dương Tử.

Nhìn bộ dáng của Cổ Thần, Ngọc Dương Tử còn tưởng rằng Cổ Thần sẽ phát ra một kích kinh thiên động địa cỡ nào, một kiện tiên bảo phòng ngự hầu như ngay lập tức phóng ra ngoài, chỉ cần Cổ Thần bộc phát ra bất luận công kíc nào Ngọc Dương Tử cũng có thể chống đỡ được trong sát na.

Thế nhưng Cổ Thần tựa hồ chỉ là chỉ một ngón tay vô cùng bình thường, căn bản không hề phát sinh ra bất luận đòn công kích nào. Trong lòng Ngọc Dương Tử tự trách cười, thầm nghĩ chính mình lo nghĩ quá nhiều, chỉ bằng vào tu vi Hư Không sơ kỳ của Cổ Thần, có thể phát ra được loại công kích nào xúc phạm tới hắn? Nếu như sử dụng Chiến Thần Lệnh sẽ có dấu hiệu phát cộng công kích ban đầu, hắn hoàn toàn có thể phản ứng kịp thời. Nghĩ như vậy, tâm thần cảnh giác của Ngọc Dương Tử nhất thời thả long, tiên bảo phòng ngự vốn đã phóng ra yên lặng thu hồi trở về mi tâm, pháp tắc không gian cường đại hoàn toàn trói buộc xung quanh, cương khí tiên lực ngưng tụ thành một bàn tay vô thật lớn, hướng về phía Cổ Thần, định trói buộc bắt tới.

Chính vào lúc này, chỉ thấy ngón tay của Cổ Thần chỉ vào Ngọc Dương tử trong sát na thoáng hiện quang mang, trói buộc không gian của Ngọc Dương Tử lập tức hoàn toàn nghiền nát thành hư vô.

Đọc truyện chữ Full