Tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, Tông Thủ phát hiện mình đã xuyên việt đến 13 vạn năm về trước, là thời đại Thần Hoàng xuất thế.
Thần Hoàng là gì? Thần Hoàng chính là vô địch vũ nội lục hợp bát hoang, là chi chủ trăm vạn thế giới trong mười phương!!!
Với thân thể suy nhược, ở cái thế giới anh kiệt xuất hiện lớp lớp, huyết tinh vô tình, Tông Thủ phải giãy dụa chìm nổi để rồi ngạo thị chúng sinh!
Truyện có kết cấu tốt, khá logic, hệ thống tu luyện rõ ràng, ai đã từng đọc Quân Lâm Thiên Hạ của lão Khai Hoang thì cũng hiểu rõ bút lực của Khai Hoang Thần "kỳ ảo nhưng đầy logic" đến mức độ nào.
- Có vẻ như là mình xuyên qua (xuyên việt) rồi!
Trong một cái xe ngựa trang trí tinh xảo xa hoa, Tông Thủ mặt không thay đổi nhìn cái gương tròn đối diện.
Hình ảnh trong kính là một thiếu niên tuổi chừng mười ba, sắc mặt tái nhợt, bất quá ngũ quan tuấn tú phiêu dật, tinh xảo tuyệt luân.
Mắt phượng hẹp dài tràn ngập các loại màu sắc, chỉ là hiện tại trong đó tràn ngập sự đắng chát và bất đắc dĩ.
Không lâu trước đó, chính mình còn mang một khuôn mặt vô cùng bình thường, có vứt vào đám đông cũng không nhìn ra, một nhân viên quản lý tiệm sách của một quốc gia nhỏ ở Vân Giới ngồi ăn rồi chờ chết, thân phận bình thường tới không thể bình thường hơn.
Sau một giấc mộng, hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã là một tuấn nam. Tuy thân thể hơi yếu nhược do bệnh tật nhưng rất tuấn tú là điều không thể nghi ngờ. Cho dù ở tiền thế, những mỹ nam nổi tiếng nhất cũng không bằng, họ kém xa nhiều thứ chứ chưa cần nói tới khí chất.
Chỉ là giờ phút này, Tông Thủ không một chút vui sướng ngược lại chỉ cảm thấy sầu khổ không thôi.
Phảng phất như một con cá tự do tự tại ngao du sinh hoạt trong biển cả đột nhiên nhảy lên bờ. Chung quanh đầy đủ mọi thứ, trừ không khí khó có thể hít thờ và sự kinh ngạc cùng cảm giác sợ hãi cô độc.
Không chịu bỏ cuộc, Tông Thủ lại dùng lực nhéo da mặt của mình, đương nhiên là cảm thấy rất đau và hắn không thấy dấu vết của phẩu thuật thẩm mỹ.
- Có cảm giác đau, có lẽ không phải là đang nằm mơ? Nhưng hiện nay mình có thân phận gì? Còn địa phương quỷ quái này là nơi đâu?
Tông Thủ là tên của thân thể hiện tại, kiếp trước hắn có một cái tên khác, nhưng trong hoàn cảnh này tên gì thì cũng chẳng có nghĩa gì hết.
Lầm bầm lầu bầu vài câu, Tông Thủ thở dài, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng chỉ bao hàm sự tuyệt vọng, hắn đã hết hi vọng với chuyện tỉnh mộng hay là trở về gì gì đó.
Kỳ thật hắn ở trạng thái này đã vài ngày, cơ hồ là mỗi lần tỉnh giấc là lặp lại động tác đó. Đến nay là lần thứ bảy!
Nhìn phong cách trang trí ở trong xe ngựa, có lẽ là thời cổ, còn bên ngoài khá đẹp.
Mở màn che ra, chỉ thấy bên ngoài là vùng quê mênh mông bát ngát, màu xanh ngút tầm mắt khiến lòng người khoan khoái dễ chịu, không khí tươi mát khác hẳn không khí đục ngầu ở thời đại kia của hắn. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Lại nhìn xuống dưới, hắn phát hiện xe ngựa này tuy có bánh nhưng lại lơ lửng ở trên không, cách mặt đất chừng ba thước. Mười sáu con giác mã một sừng đạp không mà đi, có thể lên cao xuống thấp.
Chiếc xe này rất lớn, chỉ riêng thùng xe này đã có diện tích chừng bốn mươi thước vuông, bất kể địa hình phức tạp nào cũng có thể đi như trên đất bằng.
Mà giờ khắc này không có người khống chế, xe ngựa một đường chạy nhanh về phía trước.
Hai bên thùng xe để lại những vết đao kiếm rất bắt mắt.
Tông Thủ chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, hắn ngồi co quắp lại trên cái giường phủ lông nhung thiên nga.
Giác mã một sừng là tinh thú đã thuần hóa, xe là Phiên Vân Xa, hai thứ này chỉ xuất hiện ở Vân Giới một vạn hai nghìn năm trước kia, hẳn là đồ cổ đây.
Sau khi suy nghĩ một chút, trong đầu của hắn liền hiện lên liên tiếp hình ảnh của ký ức.
Nó là những mảnh nhỏ không trọn vẹn, trong đó có rất nhiều chữ, cũng có không ít người. Bỗng nhiên tập võ, bỗng nhiên đọc sách, nhìn thấy chém giết sinh tử, mắt thấy người phi thiên độn địa. Cuối cùng là một cự sơn nguy nga xuyên thẳng lên trời, một cái thư viện to đùng chiếm hơn phân nửa cái hồ.
Cảm giác lạ lẫm lại quen thuộc, lại lờ mờ có chút sợ hãi, tâm tình của hắn thật sư cổ quái và phức tạp.
Sâu trong ký ức của hắn chỉ còn một đoạn ký ức gần như hoàn hảo, nó gồm có vô số văn tự huyền bí tổ hợp cùng một chỗ cấu thành một quyển sách nguyên vẹn.
Những chữ này hắn cực kỳ quen thuộc, thậm chí có thể nói là rõ như lòng bàn tay, thời còn là học sinh hắn đã từng nghiên cứu không ít, thậm chí còn phát biểu thành luận văn chuyên môn.
- Vô Định Linh Hoàng Quyết, còn có yêu văn này, có lẽ nơi đây thật sự là hơn vạn năm trước, thời đại võ tu Linh Sư xưng hùng? Những thứ đặc thù trong ký ức này chắc chắn không sai được.
Nhớ tới ký ức không trọn vẹn trong thư viện, đám Linh sư thi triển niệm pháp cùng với đủ loại Linh Năng. Khóe môi Tông Thủ không khỏi có chút run rẩy, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.
Những tràng cảnh đó không phải hắn chưa từng gặp nhưng khác một điều là chỉ ở trong trò chơi mà không phải thực tế.
Đời sau, ở Vân Giới cấm chế tư đấu, hơn nữa thiên địa Linh Năng rất thấp, chỉ có một số địa vực đặc thù được xưng là thánh địa mới khá nồng đậm. Võ học niệm pháp bắt đầu xuống dốc, các loại cơ giới xuất hiện khiến cho khoa học kỹ thuật hưng thịnh.
Bất quá người ở Vân Giới vẫn truyền lưu những gì tổ tiên chiến đấu với thiên địa, dưỡng thành tính cách không ngừng vươn lên, rất thích tranh đấu tàn nhẫn.
Võ tu bình thường chỉ có thể tìm kiếm an ủi trong trò chơi giả lập.
Trong đó nổi danh nhất chính là Game Online Thần Hoàng, nghe nói tất cả danh gia võ học đương thời cùng mấy trăm vị học giả lịch sử đã tái hiện 130.000 năm trước, thời đại trước khi Thần Hoàng xuất thế, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Võ học cùng với niệm pháp tu hành, ăn, mặc, ở, đi lại, hết thảy đều chân thật.
Đúng rồi, nhớ rõ ở kiếp trước, ý thức của hắn chính là ở trong trò chơi Thần Hoàng.
Vân Giới Thất Hoàng tranh phong, hắn một người một kiếm, độc đấu quần hùng. Cũng tại thời khắc cuối cùng, thân thể đột nhiên bị dòng diện chạy qua mà mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại thì đã thay đổi thành thân thể khác, hết thảy những gì trước mắt quen thuộc mà không quen thuộc.
Giờ phút này chính mình rốt cuộc là đang ở trong trò chơi hay là thời đại 130.000 năm trước?
Cảm thấy choáng váng một hồi, Tông Thủ dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.
Ở trong cái xe này, dù sao cũng không có việc gì, Tông Thủ lấy ra thanh cương kiếm dài ba xích luyện kiếm thuật trong cái thùng xe khá rộng này.
Bộ pháp dưới chân tiến thối di chuyển phối hợp thân hình khiến cho thùng xe không lớn không nhỏ lóng lánh kiếm quang.
Đúng như từng cái kiếm thức thời điểm kiếp trước của hắn, từng cái bộ pháp đều là tinh chuẩn đến đỉnh cao, có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng mà kiếm thuật cơ bản này mới luyện nửa khắc đồng hồ, Tông Thủ đã thở hồng hộc, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.
Mà kiếm quang vì không đủ lực thi triển mà hơi biến dạng, nhưng nhờ tín niệm bẩm sinh chết không nhận thua của hắn mà một mực cường ngạnh mới không ngã gục trên mặt đất.
Mãi cho tới khi lực lượng toàn thân triệt để hao hết, Tông Thủ mới dừng kiếm quang, thở hồng hộc ngồi ở trên giường.