DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 17: Tài Chính Thu Vào (3)

Nàng cúi đầu, khẽ bẩm báo với lãnh chúa đại nhân nói:

- Mỗi ngày chúng ta chỉ có thể bắt được rất ít ma thú. Toàn bộ đều dựa vào số cây chặt được. Ba ngày chúng ta sẽ đi vào chợ một. Bởi vì sự nguyền rủa của các cặp sinh đôi cho nên nơi đó ép giá xuống rất thấp. Bình quân xuống, chỗ chúng ta một ngày có thể thu vào chưa tới ba ngân tệ. Tất cả mua lương thực tệ nhất cũng không đủ ăn.

Lúc nói chuyện, giọng nói của Elyse càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống càng ngày càng thấp, giống như đã rúc vào trong lòng. Nàng căn bản không dám ngẩng đầu nhìn lãnh chúa đại nhân trước mắt, xem biểu tình của hắn thế nào, cũng không biết lãnh chúa đại nhân có thể liền quay đầu rời đi hay không. Tuy rằng ban đầu nàng nghi ngờ Mạnh Hàn là tên lừa đảo. Nhưng hiện tại khi xác nhận hắn chính là lãnh chúa đại nhân, nàng bắt đầu hoảng sợ chút hy vọng thật vất vả mới có được sẽ lại lập tức biến thành tuyệt vọng.

- Ba ngân tệ sao?

Mạnh Hàn nghe thấy con số này, cũng không nhịn được thở dài.

Hắn đã từng sờ qua kim tệ. Một kim tệ đại khái là năm mươi khắc. Dựa theo tính toán mỗi khắc là hai trăm nguyên nhân dân tệ hoặc là một ngàn đài tệ mới, gần như một kim tệ là một vạn nhân dân tệ hoặc là năm vạn đài tệ mới. Một trăm ngân tệ, tương đương một kim tệ. Ba ngân tệ, cũng chính là ba trăm nhân dân tệ hoặc là 1500 đài tệ mới.

- Hoàng Sa Trấn tổng cộng có bao nhiêu người?

Mạnh Hàn lại hỏi về nhân khẩu một chút.

- Tổng cộng có 842 người. Trong đó có năm mươi sáu ngừoi tuổi già sức yếu không có cách nào đi đốn củi săn thú mỗi ngày. Mỗi lần chúng ta đi chợ, cả đi lẫn về đều mất ba ngày. Trên đường đi cần có năm mươi người vận chuyển.

Tình cảnh lãnh chúa đại nhân nhanh chóng rời đi trong tưởng tượng của Elyse không hề xuất hiện. Elyse hồi phục bình tĩnh lại một chút, ngẩng đầu nhanh chóng trả lời.

Những con số này nàng đã thuộc lòng từ lâu.

Hơn tám trăm người mỗi ngày chỉ có thể sống nhờ vào ba ngân tệ. Thật sự ngay cả tiền mua lương thực cũng không đủ. Ăn cũng ăn không đủ no, càng không cần phải nói tới chuyện cải thiện chỗ ở. Nơi này có một phòng có thể ở đã là rất tốt.

- Mỗi ngày làm việc chính là săn thú và đốn củi sao?

Làm lãnh chúa, Mạnh Hàn phải hiểu nguồn gốc thu nhập của lãnh địa mình. Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ ràng.

- Vâng, đại nhân.

Lần này là Grace trả lời. Xem ra, sắp xếp mọi việc trong lãnh địa là do Grace chịu trách nhiệm.

- Khổ cực cho các người.

Nhìn hai tỷ muội thân hình gầy yếu, Mạnh Hàn cũng không nhịn được trong lòng cảm thấy chua xót. Các nàng tuổi còn nhỏ, đã phải gánh vác áp lực cuộc sống sinh hoạt cho nhiều người như vậy, thật sự không dễ dàng:

- Bắt đầu từ hôm nay, để cho ta lo lắng tới những chuyện này đi!

- Vâng, đại nhân.

Lần này, hai nàng đồng loạt trả lời.

- Mười năm thuế đã giao xong. Sau này, kiếm bao nhiêu tiền đều là của chúng ta. Mạnh Hàn đột nhiên hăng hái lên:

- Tay trắng dựng nghiệp, còn có điều gì khiến người ta mong chờ hơn so với loại quá trình này chứ?

Grace và Elyse lại liếc nhìn nhau, không biết lãnh chúa đại nhân rốt cuộc nói vậy là có ý gì. Cả hai chỉ có thể lẳng lặng không nói lời nào.

- Ta nói Hoàng Sa Trấn sau này sẽ biến thành nơi giàu có nhất trên thế giới này, khiến tất cả mọi người trên thế giới này không thể kỳ thị các ngươi, các ngươi có tin không?

Nhìn biểu hiện của hai nàng, Mạnh Hàn bắt đầu cười ha hả. Sau khi cười xong, Mạnh Hàn mới nói ra một câu khiến hai nàng càng không biết nên nói thế nào thì tốt.

Mạnh Hàn không biết rằng, mình ở trong mắt hai quản gia đã biến thành một người gần giống với người điên. Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở các nàng tôn kính đối với lãnh chúa đại nhân, Mạnh Hàn có phân phó gì, hai nàng cũng lập tức chấp hành.

Sờ sờ trên người của mình, còn có một chút ngân tệ rải rác. Chắc hẳn có năm, sáu viên như vậy. Mạnh Hàn đều giao tất cả cho Elyse, bảo nàng cầm, mua thêm chút lương thực. Người nơi này quá gầy yếu. Ngay cả thanh niên trai tráng đều như vậy. Vừa nhìn đã thấy rõ ràng là dinh dưỡng không đầy đủ. Nếu đã đến nơi này, dù thế nào Mạnh Hàn cũng phải nghĩ biện pháp cải thiện một chút.

Cách thức kiếm tiền thì rất nhiều. Trong thời đại khoa học kỹ thuật với trình độ như hiện tại, Mạnh Hàn có thể có hàng vạn phương pháp kiếm tiền. Nhưng vấn đề duy nhất chính là không có tài chính để thực hiện. Mặc kệ làm bất kỳ chuyện làm ăn gì, cũng không có cách nói há mồm chờ sung rụng. Cho dù tập trung vào một kim tệ liền có thể thu được một vạn kim tệ, ít nhất cũng phải tập trung vốn vào mới được.

Mọi thứ trên người Mạnh Hàn đều đã bị cướp đi hết. Ngoại trừ ngân tệ ra, còn có một ma pháp trượng dùng cho làm gậy. Đây không phải là thứ hàng gì tốt. Đây chỉ là trang bị tiêu chuẩn mà một ma pháp học đồ sơ cấp nhất nhận được. Hơn nữa còn là hàng đã xài rồi. Trên căn bản có thể không cần cân nhắc tới. Còn một cái nữa, chính là vài quyển sách ma pháp trắng và một ít bột phấn ma pháp.

Quyển sách ma pháp trắng cũng là quyển sách ma pháp cấp một loại rẻ nhất. Chất liệu kém nhất, chỉ dùng để cho người cấp bậc học đồ dùng để luyện tập, tương đương với loại bàn cát dành cho người không có tiền thời cổ hậu luyện chữ. Tuy nhiên, khi Mạnh Hàn nhìn thấy những quyển sách trống này, con mắt hắn lập tức sáng lên.

Chế tạo quyển sách ma pháp là bài tập mà tất cả các ma pháp sư trên thế giới này đều phải tu luyện. Đây chính là một môn bắt buộc. Rất nhiều lúc, ma pháp sư sẽ sử dụng quyển sách đã chế tạo tốt mà không phải tiêu hao tinh thần lực và ma lực của mình để sử dụng ma pháp ngay lập tức.

Ngay cả Mạnh Hàn cũng biết, văn minh ma pháp của thế giới này vô cùng cường hãn. Chỉ có điều, đối lập với nó, văn mình khoa học kỹ thuật lại kém hơn rất nhiều.

Phương diện nghiên cứu liên quan đến số học cơ bản nhất cũng chỉ hạn chế trong tính toán sổ sách của thương nghiệp. Còn có chút khó khăn về phương diện vẽ hình học. Trên căn bản ở đây không hề nghiên cứu về nó.

Chế tạo quyển sách ma pháp, đầu tiên là phải vẽ ra Lục Mang Tinh Trận trên quyển sách trắng, sau đó mới có thể dựa trên cơ sở của Lục Mang Tinh Trận này tiến tới vẽ gia công, cuối cùng mới có thể thành công.

Vừa vặn, tất cả ma pháp sư vẽ ma pháp Lục Mang Tinh Trận đều chỉ sử dụng tinh thần lực của mình đến nhận biết mấy điểm quan trọng liên tiếp liên quan tới sự vận hành ma lực. Thậm chí ngay cả thước kẻ cũng không có, càng không cần phải nói tới compa. Bọn họ hoàn toàn dùng tinh thần lực để cảm ứng sau đó lại dùng cách vẽ thủ công đơn thuần.

Đọc truyện chữ Full