DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 127: Dẫn Người Tới Cửa

Mạnh Hàn sau khi cân nhắc nửa ngày dứt khoát hung ác một lần. Nếu là đạo văn vậy thì đạo cho dứt khoát. Dứt khoát đem sáng ý Lầu Năm Góc lấy ra. Không ngờ lần này chúng nữ lại hết sức bất mãn. Chỉ cảm thấy cái thiết kế này không có gì đặc biệt, thẳng tắp không có đường cong, không có hình dạng quy tắc, toàn bộ đều không thèm nể mặt mũi, làm cho Mạnh Hàn phiền muộn cực kỳ. Đây là một trong hai nơi người có quyền thế nhất của thế giới mới có thể ở được, các nàng lại không thích, thật sự là không có ánh mắt.

Mạnh Hàn cũng không phải là không có biện pháp, đem Lầu Năm Góc hơi cải tạo một chút, đổi thành bản vẽ ma pháp Lục Mang Tinh. Bởi như vậy chúng nữ lại vui vẻ tiếp nhận. Làm cho Mạnh Hàn cảm thán thế giới này quan niệm ma pháp đúng là thâm canh cố đế.

Có một điểm là Mạnh Hàn không ngờ rằng, sau khi vẽ ra Mạnh Hàn mới phát hiện hình dạng Lục Mang Tinh này quả thật là thành lũy tự nhiên. Chỉ cần tạo tạo ra đủ cao lớn, sáu bộ phận nhô ra tăng đủ cao thì tiến có thể công, lui có thể thủ. Không gian cắt qua của mấy đường công thậm chí còn co quan niệm trận pháp. Cho dù địch nhân có công phá được một nơi thì những nơi khác vẫn thủ được.

Cái tòa thành lục giác này hoàn toàn có thể làm thành vòng vây bên ngoài của phủ lãnh chúa, bên trong khu vực trong tâm chính là Nhà Trắng, kiến trúc chung quanh có thể cho người ta ở lại, quả thực là quá thích hợp.

Vì vậy được chúng nữ tôn sùng, cả phủ thành chủ và tòa thành được thiết kế xong. Hiện tại cần làn chính là chọn nơi thích hợp. Sau đó kiến tạo tòa thành vô cùng khổng lồ này.

Tuy trong nội tâm Grace có chút tâm thần bất định, biết rõ Hoàng Sa Trấn chỉ có một trăm miếng kim tệ, còn xa mới đủ kiến tạo phủ thành chủ và tòa thành. Thế nhưng mà không hiểu thấu, nàng vẫn có lòng tin vào lãnh chúa. Vấn đề khó khăn gì trước mặt hắn cũng dễ giải quyết.

Hoàng Sa Trấn phạm vi không nhỏ, trừ mảnh đất bên ngoài ra có thể dùng để kiến tạo thành trì rất nhiều. Nhưng mà Mạnh Hàn xuất từ thế kỷ hai mươi mốt, khác với người bình thường. Tốt nhất là nơi có núi có nước có xanh hoá, như vậy sau khi đi qua vài nơi, còn lại cũng chỉ có địa phương giáp biên giới Tinh Linh sâm lâm cùng Ải nhân sơn mạch mà thôi.

Vừa mới có khu đất trông như vậy, Mạnh Hàn đại khái nhìn ra một chút cũng đủ lớn, có thể xây phủ thành chủ và tòa thành. Mấu chốt nhất là nơi này cách Ải nhân sơn mạch nơi lấy đá không quá xa, chỉ có lộ trình không tới một buổi.

- Tốt, chính là nơi này.

Mạnh Hàn vung tay lên, định ra địa phương. Chúng nữ căn bản không có chút phản đối nào. Hắn nói cái gì thì cái gì.

Kế tiếp Mạnh Hàn bắt đầu tìm việc kiến tạo phủ thành chủ. Đối ngoại là tòa thành, đối nội là nơi cho dân trong vùng và lãnh chúa ở, Mạnh Hàn cũng có ý định dùng vật liệu đá trắng làm thứ xây dựng, những vật liệu đá kia đủ cứng rắn, dùng nó kiến tạo thành lũy đoán chừng trình độ chắc chắn rất cao.

Vấn đề còn lại là con người. Elyse liên tục chạy vài ngày, mang về đội ngũ chừng năm sáu trăm người. Toàn bộ đều là người của các nơi khác sống không nổi, nghe nói nơi đây có tiền lương kết xù, hơn nữa trong vài năm không cần nộp thuế má vướng bận gia đình đi theo. Trên thực tế chính thức có thể làm việc cũng chỉ hai trăm người.

- Như vậy không đủ.

Mạnh Hàn nhìn qua đám dân trong vùng đi ra đi vào là đụng nhà gỗ, vẫn không khỏi phát sầu:

- Chút người này không thể đủ được.

- Đại nhân.

Nghe được Mạnh Hàn nói thế thì Elyse thập phần ủy khuất:

- Ta đã chạy khắp các thành thị chung quanh, nhưng mà người chịu đi theo không nhiều lắm.

- Không phải vấn đề của ngươi.

Mạnh Hàn nghe xong Elyse nói vậy thì đã biết rõ nàng có chút hiểu lầm, vội vàng làm sáng tỏ:

- Cái tên Hoàng Sa Trấn quá dọa người, nên nghĩ biện pháp khác.

- Biện pháp nào bây giờ?

Elyse mấy ngày nay cũng sốt rột nóng lòng, thật sự không có biện pháp tốt gì cả, nghe được đại nhân nói như vậy nhịn không được cũng tố khổ.

Elyse thật sự đã lo lắng hết lòng rồi, nhưng mà nguyền rủa song bào thai cùng với những nghe đồn về nguyền rủa quá mức dọa người, những người kia không đến cũng là chuyện vô cùng bình thường. Mạnh Hàn nhìn qua các dong binh lui tới tầm bảo, nhịn không được suy nghĩ nếu như mọi người đều to gan lớn mật như đám dong binh này thì tôt biết mấy?

Nghĩ tới đây Mạnh Hàn có linh quang lóe lên trong lòng. Những dong binh này ở đây trong thời gian dài như vậy chắc tự nhiên cũng hiểu nơi này một chú. Nhìn bộ dáng của bọn họ làm gì có chút sợ hãi nào?

- Elyse!

Mạnh Hàn nhìn qua Elyse quát to một tiếng:

- Đi tửu quán tuyên bố một nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?

Elyse cũng không có ý thức được dụng ý của Mạnh Hàn, rất kỳ quái hỏi.

- Nếu như có dong binh nào có thể mang một người tới đây chúng ta sẽ cho hắn một ngân tệ, không, hai ngân tệ tiền thuê.

Mạnh Hàn châm chước nhiệm vụ, ý bảo Elyse ghi chép lại.

- Như vậy có thể chứ?

Elyse có chút khó hiểu, chẳng lẽ làm như vậy có thể kích thích dong binh dẫn người tới?

- Đương nhiên.

Mạnh Hàn đối với chuyện này thập phần nắm chắc, đây không phải là phương pháp môi giới nhân lực nguyên thủy nhất hay sao? Huống hồ đối với những dong binh này mà nói Mạnh Hàn mới không quản bọn họ làm cách nào mang theo người tới đây, bắt tới cũng tốt, buộc tới cũng tốt, lừa gạt tới cũng tốt, dù sao đến nơi này vài ngày cũng sẽ chậm rãi thích ứng, những gia hỏa kia đại đa số là tầm bảo không có kết quả, sẽ không bỏ qua cho cách kiếm tiền này, lại có thời khắc giữ liên lạc với Hoàng Sa Trấn này.

- Đem tin tức chiêu mộ và đãi ngộ với nhân công ghi rõ ràng, ghi rõ là tiền lương gấp đôi, đi đi!

Mạnh Hàn ra lệnh cho Elyse ngay lập tức đi xử lý. Elyse đi rồi Mạnh Hàn cũng nghĩ tới chuyện mình đi khắp bốn phía tìm người như vậy, lại không nghĩ ra cách tìm kiếm nhân lực nhanh nhất, thật sự là quá đần mà. Cũng không biết những dong binh kia làm như vậy có phát triển thành việc săn đầu người hay không nữa?

- Đây là thật sao? Elyse tiểu thư!

Elyse làm việc gì cũng không bao giờ kéo dài, trực tiếp đi tới hắc bản cao nhất của tửu quán tuyên bố nhiệm vụ. Những lũ tiểu tử đang nghỉ ngơi trong tửu quán lúc này một đống người vây quanh, mọi người dường như không tin vào con mắt của mình nhìn thấy. Tại Hoàng Sa Trấn ở có vài ngày, mọi người ai cũng biết Grace cùng Elyse là hai đại tổng quản.

- Đương nhiên là thực, đây là lãnh chúa đại nhân tự mình tuyên bố nhiệm vụ.

Elyse tuyệt đối không cho phép có người nào không tin tưởng lãnh chúa, nghe được có người hỏi, lập tức thập phần khẳng định trả lời.

- Tùy tiện người nào? Một người một ngân tệ?

Một dong binh thấy được tin tức này thì ngửi được cơ hội kiếm tiền, lập tức hỏi lại.

- Một người hai ngân tệ, người đến trả tiền.

Elyse nhìn qua tên kia cam đoan chắc chắn.

- Không biết lãnh chúa đại nhân chiêu mộ những người này làm cái gì?

Có một dong binh lão thành một chút sau khi suy nghĩ thì hỏi ra.

Đọc truyện chữ Full