DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 130: Vùi Đầu Khổ Luyện (3)

Nếu người bên ngoài tới nơi đây tu kiến tòa thành cho mình, hơn nữa còn là tòa thành quy mô lớn cùng Nhà Trắng, như vậy một đám kiến trúc được xây dựng chỉnh tề, công nhân là cần thiết. Rất hiển nhiên tùy tiện tìm người tới cũng không phải đảm nhiệm công việc cao cấp gì đó, đó là chuyện cần thiết một trăm phần trăm, đối với những người này tiên hành huấn luyện kỹ năng chức nghiệp mới được.

Các dong binh mang người tới đây thật là tốt xấu lẫn lộn, trẻ có già có. Mạnh Hàn đã nói trước cũng không kén cá chọn canh, dù sao thế giới này bình dân trừ phi tạo phản, nếu không thì có rất ít người dám bất kính với quý tộc. Cộng thêm nơi này có song bào thai nguyền rủa thần bí, đủ để trấn trụ những người ngoại lai rồi.

Mỗi người tới Hoàng Sa Trấn chuyện đầu tiên chính là chỉ vào mấy cây cột trên quảng trường, miêu tả sinh động kết cục của những kẻ dám động vào song bào thai. Thậm chí không cần Mạnh Hàn tiến hành giáo dục lần nữa, những người này nhìn cư dân trong vùng thì câm như hến, không dám nói cái gì.

Grace đã sớm chờ ở trên thị trấn, với tư cách nội quản gia, sau khi tất cả mọi người đưa tới chỗ của nàng để đăng ký, phân phối phân cho một gian phòng nhỏ ở lại. Sau đó lại hình thành một đại quân tới gia nhập lãnh địa.

- Grace, chọn lựa người phù hợp nhất trong đó đi, bảo người chúng ta dạy họ cách tu kiến phòng ở đơn giản là như thế nào, sau đó bắt đầu dạy bọn họ cách xây dựng những gian nhà bằng đá.

Làm chuyện gì cũng phải tiến hành theo chất lượng, không có người nào vừa sinh ra đã biết, cho nên Mạnh Hàn cũng không bắt bọn họ làm cái gì đó ngay.

- Người không hợp tác trực tiếp sa thải, người nào hợp tác thì cho phép người nhà lưu lại, đây là quy củ.

Mạnh Hàn sau khi phân phó công việc cho bọn họ xong, lại bàn giao quy củ với Grace các nàng một chút, hắn cũng không muốn những dong binh mang người tới là đám người phản nghịch không nghe lời, bởi vì như vậy cũng không có chút chỗ tốt nào.

Sau khi thị sát Hoàng Sa Trấn một vòng, Mạnh Hàn trở lại phủ lãnh chúa, mọi người cũng đều đi theo. Câu nói đầu tiên Mạnh Hàn hỏi là Grace:

- Chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu kim tệ?

- Còn có sáu mươi ba miếng, ngoài ra còn có không ít ngân tệ và đồng tệ. Nhưng mà hiện giờ nhân khẩu tăng lên nhiều, chúng ta cần phải mua nhiều lương thực, những số tiền này nếu như không gia tăng nhân thủ thì đoán chừng không sử dụng tới cuối năm được.

Grace hiện tại đã có được hương vị của người quản gia rồi, trả lời vấn đề cũng cho ra con số chuẩn xác, hơn nữa trong nội dung còn có dự toán và khả năng chi tới đâu, làm cho người nghe biết được rất rõ ràng.

- Giật gấu vá vai, nghèo rớt dái.

Mạnh Hàn gật gật đầu, chỉ có câu này mới đủ hình dung được tình hình hiện giờ. Không bao lâu trước kia lãnh địa có thể có một mai kim tệ đã là số tiền lớn, nhưng hiện tại trông coi hơn sáu mươi kim tệ lại là người nghèo. Mạnh Hàn lúc này cũng phải cảm khái một tiếng, sau đó làm ra quyết định:

- Thật sự không được chỉ có thể đem đồ vật của Tinh linh tộc lấy ra. Mặc dù không có vỏ kiếm phù hợp sẽ rất ảnh hưởng tới giá trị của chúng.

Thời điểm đang cảm thán thì huynh đệ tinh linh cũng đã dắt tay nhau chạy vào, nói cho Mạnh Hàn Tinh linh tộc đã thỉnh được một vị Ải nhân tộc đại sư, hiện tại đã đi tới biên giới Tinh Linh sâm lâm rồi.

Càng nhiều tháng trôi qua mới hoàn thành chuyện này, xem ra quan hệ giữa Ải nhân và Tinh linh tộc cũng không phải hòa hợp. Nhưng bất kể thế nói thế nào Tinh linh tộc có thể thỉnh được Ải nhân, Mạnh Hàn lại không làm được, đây chính là khác nhau.

- Mau mời!

Mạnh Hàn không chút do dự trực tiếp phân phó, huynh đệ tinh linh đang muốn chạy ra, Mạnh Hàn lại giữ chặt bọn họ, nói:

- Ta tự mình đi.

Thời điểm ngủ gật đã có người đưa gối tới bên đầu của mình, Mạnh Hàn còn có chút hoài nghi chuyện này có phải là do Tinh linh tộc cố ý hay không, dùng để cảnh cáo hay là rõ tình huống của bọn họ như lòng bàn tay?

- Grace, đi gọi huynh đệ Edward cùng Edwin tới đây.

Thời điểm chuẩn bị nghênh đón Ải nhân đại sư, Mạnh Hàn cũng không quên bảo Grace gọi huynh đệ Ải nhân tới.

Biên giới Tinh Linh sâm lâm, Tinh linh tộc tiểu ma nữ Jessyca đang mang theo một bó to sau lưng, đang ở cùng một chỗ với Ải nhân không nhìn ra tuổi tác. Mặt khác trên mặt đất bày ra hơn mười cái gương. Ải nhân thì thập phần bình tĩnh, ngồi ở trên một cái cộc gỗ gần đó. Nhưng tiểu ma nữ lại lo lắng đi tới đi lui, trong miệng không ngừng lầm bầm hình như bộ dáng thập phần không kiêng nhẫn.

Một đoàn người Mạnh Hàn lúc này đã xuất hiện ở tầm mắt xa xa, thời điểm tiểu ma nữ bực bội bất an đếm tới số một ngàn mới đi đến trước mắt.

Vừa thấy mặt tiểu ma nữ đã cau mày, nhanh như mủi tên xông lên trước tức giận quát:

- Tại sao đi chậm như thế?

- Không có biện pháp, nghèo quá không mua nổi ngựa.

Mạnh Hàn bây giờ nhìn tiểu ma nữ đã cảm nhận được cảm xúc khó nói nên lời, nhưng ngoài miệng thì trêu chọc nàng ta:

- Nếu không đem Độc Giác Thú của Tinh linh tộc cho ta vài con, cỡi nó chắc là nhanh hơn.

- Hừ!

Tiểu ma nữ hừ lạnh một tiếng, đang định nói chút gì đó đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, lúc này đem những lời định nói nuốt vào trong bụng, vẻ mặt không vui nhìn qua Mạnh Hàn lạnh lùng giới thiệu nói:

- Vị này chính là Ải nhân tộc đại sư, Howard tiên sinh, các ngươi nên chiếu cố cho tốt!

- Howard đại sư!

Nghe được tiểu ma nữ giới thiệu, Mạnh Hàn lại trực tiếp đi đến trước mặt Ải nhân đại sư, có chút khom người, rất là cung kính xưng hô một tiếng. ánh mắt Ải nhân đại sư hơi mở ra một chút. Nhìn thấy thái độ của Mạnh Hàn như vậy Ân một tiếng, lần nữa nhắm lại, không nói cái gì. Mạnh Hàn cũng không có chút quan tâm tới chuyện bị hắn lãnh đạm, vẫn cung kính như trước. Hai tay bưng lấy một trang sức ma pháp Lục Mang Tinh đưa cho Ải nhân đại sư.

Nhìn thấy thái độ đối đãi của hai người quá khác nhau, tiểu ma nữ càng không vui, hừ lạnh một tiếng, đi đến trước đống gương gỗ kia hung hăng đá một cước:

- Những thứ này là tài liệu ma pháp trung đẳng, cho ngươi cầm lấy đi luyện tập. Sau khi thuần thục rồi chúng ta tự nhiên sẽ đem tài liệu cao cấp đưa tới.

- Grace, đi lên kiểm tra số lượng có đủ hay không!

Mạnh Hàn không có lĩnh tình, trực tiếp kêu nội quản gia của mình tiến lên kiểm kê. Loại cách làm không lễ phép này làm cho tiểu ma nữ nổi trận lôi đình, nhưng mà nhớ kỹ giáo huấn lần trước nên không có phát tiết ra ngoài.

Mạnh Hàn nhìn qua bộ dáng nhịn nhục của nàng lập tức hiểu được lần trước tiểu ma nữ đi tới trưởng lão hội lĩnh phạt chắc là rất nặng, nếu không thì với tình cách của nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tha Mạnh Hàn.

Nhiệm vụ của tiểu ma nữ chính là mang người và đồ vật tới, nói cho hết lời giao xong đồ vật thì không nói hai lời, trực tiếp quay người tiến vào trong rừng rậm, dường như không muốn đưng chung với Mạnh Hàn chán ghét nhiều hơn một giây nào nữa.

Đọc truyện chữ Full