DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 187: Võ Hiệp (1)

Con mắt Mạnh Hàn sáng ngời, một Ải nhân tộc rèn đại sư, tự mình ra tay nhắm vào đặc điểm của con người mà rèn vũ khí. Lại trộn lẫn mặt hàng cao cấp của Tinh linh tộc vào trong, hai thanh kiếm này tuyệt đối là trân phẩm. Ải nhân đại sư làm như vậy rõ ràng là cảm tạ hình chiếu ba chiều và tổ hợp ròng rọc, tuy bề ngoài là hắn tính toán chi li, nhưng mà trong nội tâm lão Ải nhân vẫn thập phần hào sảng.

Cất bước tiễn Francis Tử tước. Hiện tại Mạnh Hàn lại cất bước tiễn Ải nhân đại sư. Nói thật Francis Tử tước sẽ nhanh chóng quay lại, nhưng mà Ải nhân đại sư lại rất khó nói.

Mở hai cái bao ra xem. Mạnh Hàn nhìn kỹ hai thanh kiếm phong cách khác nhau, không khỏi bội phục nhãn lực của Ải nhân đại sư. Ngay cả Mạnh Hàn cũng không chú ý tới phong cách kiếm khác nhau của Kiều cùng Chu, nhưng hiện giờ nghĩ lại dường như Kiều chưa từng động thủ lần nào, tất cả chuyện động thủ đều là chu làm. Bỗng nhiên lúc này Mạnh Hàn dâng lên một ý niệm vớ vẩn trong đầu, không biết Howard đại sư nhãn lực rốt cuộc có sai hay không, có thích hợp với Kiều hay không?

Hai thanh kiếm thoạt nhìn đen sì không đáng giá gì, kiểu dáng hoàn toàn khác với bộ dáng hoa mỹ của Tinh linh tộc. Nhưng mà Mạnh Hàn biết rõ đây mới là tinh hoa nội liễm, chính thức dùng để động thủ giết người, cũng không phải dựa vào bề ngoài để hấp dẫn người ta.

- Đồ vật không tồi!

Mạnh Hàn thò tay đưa kiếm cho hai thị nữ, kiếm có một chút sức nặng, nhưng lại không phải quá nặng gì đó. Cho dù là chuôi trọng kiếm này, Mạnh Hàn cũng có thể nhẹ nhõm nhắc lên, nhưng mà Demi cùng Diana không có lực lượng như vậy, ah một tiếng, Diana ôm chuôi kiếm rời tay, rơi xuống đất.

Lần này làm cho Mạnh Hàn cả kinh. Vội vàng sốt ruột hỏi:

- Diana, làm bị thương không vậy?

Diana kinh hoảng lắc đầu. Ý bảo chính mình không ngại, nhưng mà không cầm nổi thanh kiếm lên.

Edward bên cạnh tiến lên. Thò tay hỗ trợ cầm lấy kiếm bản rộng, Ải nhân thợ rèn lực lượng không nhỏ, cầm chuôi kiếm này rất dễ dàng. Nhưng cầm trong tay thì Edward vẫn nghi hoặc nhìn qua Mạnh Hàn, thân thể lãnh chúa đại nhân thoạt nhìn không được tốt lắm, lực lượng cũng không nhỏ.

Từ ánh mắ của Edward Mạnh Hàn cũng phát hiện vấn đề này. Thò tay cầm thanh kiếm của Edward, lại thu hồi thanh của Demi, cầm trong tay suy nghĩ một chút. Coi như cũng được, cũng không phải nặng như trong tưởng tượng.

- Hai thanh kiếm này rất nặng sao?

Cúi đầu nhìn nhìn qua hai thanh kiếm nhẹ như có như không, Mạnh Hàn có chút nghi hoặc hỏi.

- Chừng năm mươi cân.

Edward nói ra đánh gia của mình. Kiếm mảnh rất nhẹ, nhưng mà kiếm bản rộng lại nặng không ít. Diana cầm không nổi là chuyện bình thường.

Kiếm năm mươi cân, Mạnh Hàn cầm trong tay cũng không có cảm giác quá nặng. Đây là có chuyện gì? Mạnh Hàn cũng không cảm giác mình là đại lực sĩ, có thể không đem sức nặng này đặt vào trong mắt, lúc nào lực lượng của mình trở nên lớn như vậy? Trong khoảng thời gian gần đây bề ngoài dường như mình không có rèn luyện thân thể a!

Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi không rõ chuyện gì, ánh mắt của Mạnh Hàn lúc này nhìn qua ma pháp trượng treo trên người. Đây chính là nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ làm ma pháp trượng a, mấy tháng qua không có rời khỏi người, chẳng lẽ thể chất của hắn tăng lên là công lao của nó?

Nhìn chằm chằm vào nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ. Mạnh Hàn đột nhiên nhớ tới mặt mũi Louisa tràn đầy áy náy đi tới bên cạnh mình, tự nói với mình công dụng của nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ. Trên mặt mang theo cảm giác áy náy này hình như là nàng mới là người có lỗi với Mạnh Hàn, khi đó sắc mặt Louisa hắn nhớ như in.

Sau đó Mạnh Hàn liền nghĩ tới cái chai Nguyệt Lượng Tỉnh Thủy trong ngực. Tiểu ma nữ không có khả năng hảo tâm mang theo thứ này tặng cho hứn, chẳng lẽ đi Louisa an bài?

Hai tỷ muội Louisa cùng Louise bản tính chính là tinh linh thiện lương, còn không có học phương thức suy nghĩ của chính trị gia, có cảm giác này là bình thường. Nhưng mà Mạnh Hàn nghĩ tới chính mình bị sáu tên trưởng lão Tinh linh tộc dùng tinh thần lực cưỡng ép rút trí nhớ của hắn, trong nội tâm vừa xuất hiện cảm giác ôn hòa lập tức bị một cảm xúc khác thay thế.

Hít sâu vài chục cái, Mạnh Hàn lúc này đem tinh thần kích động bình phục lại. Trong nội tâm không ngừng khuyên bảo bản thân của mình, hiện tại chính mình còn rất nhỏ yếu. Dù là người của Tinh linh tộc có làm ra chuyện quá phận nào đó, mình cũng chỉ có thể kẹp cái đuôi mà nhẫn nhịn. Hoặc là có một ngày Mạnh Hàn có thể đường đường chính chính đừng ở trước mặt của các nàng, nói cho các nàng biết, chính mình tinh tường nhớ rõ các nàng làm tất cả với mình, thuận tiện thực hiện lời hứa lúc ấy của Mạnh Hàn. Hoặc là câu nói kia chỉ là lời nói đùa của Mạnh Hàn, nhưng mà khi Tinh linh tộc làm ra chuyện đó, Mạnh Hàn không còn xem đó là vui đùa.

Chạy chậm vài bước Mạnh Hàn phát hiện chính mình không có yếu ớt như tưởng tượng của bản thân, nhánh của Sinh Mệnh Chi Thụ đã phát huy tác dụng. Mạnh Hàn lúc này mới liên tục sử dụng mấy tháng đã có hiệu quả như vậy, Mạnh Hàn rất khó tưởng tượng những Tinh linh tộc cao tầng kia cầm theo nhánh của Sinh Mệnh Chi Thụ từ khi bắt đầu học tập ma pháp, mấy trăm năm trôi qua thân thể cường hãn tới mức độ nào?

Lãnh chúa đại nhân mừng thầm, người bên cạnh đi theo Mạnh Hàn lại không có tâm tình tốt như vậy. Bọn họ chỉ nhìn thấy đột nhiên lãnh chúa đại nhân đang tự hỏi cái gì đó rồi ngây ngốc một chỗ, một hồi lại bắt đầu không ngừng chạy bộ, nhảy lên xuống nhưng bọn họ không rõ là chuyện gì. Nhưng có một điểm mọi người hết sức ăn ý, mọi người ai cũng không có lên tiếng, cũng không làm kinh động lãnh chúa đại nhân. Đại nhân thường xuyên làm ra một ít chuyện khó hiểu, nhưng mỗi lần hắn làm như vậy đều có ý kiến hay hiện ra, làm cho mọi người có cảm giác hắn như vậy mới là bình thường.

Nếu đại sư chế tạo binh khí cho Kiều cùng Chu thì Mạnh Hàn cũng thuận tiện đi tìm bọn họ. Quân doanh ngừng thao luyện vì có Francis đã đến, Mạnh Hàn đã vài ngày không đi tham dự, vừa vặn cũng đi kiểm nghiệm một chút.

Âm thanh khẩu hiệu chỉnh tề từ trong quân doanh vang lên, âm thanh của Kiều cùng Chu đặc biệt bắt mắt. Grace cùng Elyse đã bị Mạnh Hàn đuổi đi làm công việc trong lãnh địa rồi, huynh đệ Ải nhân cũng đã quay về tác phường, bên người của Mạnh Hàn chỉ còn lại hai tiểu thị nữ. Mạnh Hàn cầm theo hai thanh kiếm lẳng lặng nghe âm thanh từ bên trong quân doanh vọng tới, thật lâu mới gật gật đầu. Thời gian hắn không có ở đây Kiều cùng Chu cũng không có lười biếng bao giờ.

- Nghiêm, cúi chào!

Nhìn thấy lãnh chúa đại nhân xuất hiện, Kiều cùng Chu trăm miệng một lời hô ra câu này. Mạnh Hàn thoả mãn đứng trước mặt của đội ngũ, sau đó ra lệnh cho bọn họ tiêp tục huấn luyện, hắn một mình gọi Kiều cùng Chu tới trước mắt.

- Nhìn xem hai thanh kiếm này có hợp tay hay không?

Mạnh Hàn một tay cầm một thanh đem tác phẩm của Ải nhân đại sư đưa cho Kiều cùng Chu. Kiều cùng Chu nghi hoặc nhìn qua lãnh chúa đại nhân, sau đó dưới con mắt cổ vũ của Mạnh Hàn thì mở bao ra xem. Nhìn thấy kiếm lộ ra thì con mắt của hai người bỗng nhiên sáng ngời.

Đọc truyện chữ Full