DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 377: Nguy Cơ Từ Ám Ảnh

Nơi này là một thị trấn nhỏ chỉ cách Hoàng Sa Thành có bốn ngày đi đường. Nếu quả thật có thể nói là vẫn nằm trong phạm vi thống trị của Bạo Phong Thành. Tuy nhiên, bất kể là Hoàng Sa Thành tiêu thụ hay mua từ bên ngoài, đều không đi qua chỗ này. Giống như Hoàng Sa Trấn trước đây, nơi này là một nơi tương đối hoang vu. Không có bao nhiêu người chú ý. Chỉ có điều nơi này vẫn là một thị trấn nhỏ, sinh hoạt tương đối kham khổ mà thôi.

Sẽ không có ai chú ý tới một thôn trấn xa xôi này. Tuy nhiên, hiện tại trấn nhỏ này đang bị một đội ngũ chừng bốn trăm, năm trăm người khống chế. Tất cả người trong thị trấn nhỏ này đã bị tàn sát sạch. Một đám giả hỏa vừa nhìn thấy đều là chiến sĩ. Bọn họ mặc những bộ quần áo của dân chúng không thể vừa người giả vờ đang làm việc chân tay trong thôn trấn. Mấy người đầu lĩnh đang ở trong gian nhà tốt nhất của trưởng trấn, ngồi quây quần thảo luận.

- Vâng, ban đầu, người của chúng ta tại hội lính đánh thuê và nghiệp đoàn ngầm phát hiện ra nhiệm vụ thu mua rất nhiều quả Ma Trản Hoa với giá rất cao. Địa phương giao nhiệm vụ này chính là Hoàng Sa Thành. Trong Hoàng Sa Thành, ngoại trừ thành chủ đấu giá tơ lụa kia, bất kỳ ai cũng không có được tài lực như vậy.

Gia hỏa vừa nói chính là một người thám tử. Hắn đang phân tích tỉ mỉ với thủ lĩnh đang ngồi phía đối diện.

Nếu như trước đây Mạnh Hàn từng tiếp đón những người này, nhất định sẽ nhận ra, những người này chính là các gia hoả thương hội Ám Ảnh đã bị trục xuất khỏi Hoàng Sa Thành. Sau khi ép mua ép bán bị Mạnh Hàn trục xuất ra khỏi Hoàng Sa Trấn, những người này trên danh nghĩa đã rời khỏi Hoàng Sa Thành, nhưng chỉ sau khi đi qua đi qua phạm vi vòng lớn của Bạo Phong Thành, tìm được thị trấn nhỏ xa xôi này, bọn họ đã ẩn thân, ở lại đánh chủ ý vào Mạnh Hàn.

- Bọn họ không có nhiều người. Thành vệ quân chỉ có một ngàn người, hơn nữa còn phân tán ở các nơi, lại thêm vào việc cắt người luân phiên. Chỉ cần chúng ta di chuyển với tốc độ nhanh, tuyệt đối có thể một lưới bắt hết bọn họ.

Tính tình của thám tử thám báo xem ra tương đối nóng nảy. Hắn thực sự không hiểu tại sao đầu lĩnh lại ẩn mình tại thị trấn nhỏ này mấy chục ngày không hề làm gì, nhìn đám người Hoàng Sa Thành ra vẻ ta đây:

- Rốt cuộc tới lúc nào chúng ta mới động thủ? Bọn họ càng tiêu càng ít kim tệ.

- Kim tệ thì có ích lợi gì? Chúng ta còn thiếu kim tệ sao?

Tên đầu lĩnh vẫn giữ được bình tĩnh, ngăn người thủ hạ nóng tính của mình lại:

- Chúng ta tới nơi này là vì cái gì? Tơ lụa! Chúng ta nên dâng cho Chân Thần đại nhân loại tơ lụa tốt nhất. Đồ còn chưa tới tay, chúng ta làm sao trở lại?

- Chúng ta giết chết tất cả đội quân của thành chủ kia, cướp hết tơ lụa của thành chủ ra, còn sợ không đủ sao?

Một gia hoả khác ở bên cạnh lỗ mãng mở miệng nói:

- Chờ đợi chư thế, phải đợi tới khi nào?

- Giết chết đội quân của thành chủ? Ngươi không có đầu óc sao? Ngươi không nhìn thấy thành chủ của chỗ này có địa vị gì sao?

Tên đầu lĩnh vô cùng khinh thường phản bác nói:

- Chỉ cần chúng ta vừa động thủ, chắc chắn sẽ phải đối nghịch với toàn Hoàng Sa Thành. Chúng ta có năm trăm người, có thể đối kháng với một thành thị mười vạn người sao? Nghe nói bọn họ giảm sản lượng tơ lụa, mới ra một loại tơ lụa có màu sắc sặc sỡ. Điều này là thật sao?

- Vâng, thưa đầu lĩnh.

Thám báo lập tức báo cáo:

- Loại tơ lụa này so với tơ lụa màu trắng trước đây đắt hơn gấp bốn lần. Nhưng tất cả mọi người đều đổ xô tới mua. Đây là tơ lụa tốt nhất, tin tưởng Chân Thần đại nhân nhất định sẽ thích.

- Như vậy, những tơ lụa bớt đi này đi đâu?

Thủ lĩnh càng thêm quan tâm đối với điều này, lập tức tỏ ra hứng thú hỏi.

- Không biết. Chưa từng thấy có tình hình tơ lụa được đưa ra ngoài. Ta đoán chắc là bị thành chủ kia nuốt cho riêng mình.

Thám báo quan sát rất tỉ mỉ, cũng không nhìn thấy Mạnh Hàn chuyển hàng ra khỏi Hoàng Sa Thành, cho nên đương nhiên sẽ cho là như vậy. Đây là chuyện thường tình của con người. Đồ tốt do mình sản xuất ra, đương nhiên là muốn mình sẽ hưởng thụ đầu tiên. Tơ lụa với màu sắc rực rỡ kia cũng tương tự. Mạnh Hàn làm như vậy, không có gì đáng trách.

Tuy nhiên, như vậy hiển nhiên đã cho thương hội Ám Ảnh một cơ hội. Sau khi nghe thấy tin tức kia, phản ứng đầu tiên của mấy tên đầu lĩnh chính là nhảy lên:

- Thật sao? Thật tốt quá! Chúng ta có thể nhanh chóng mang theo lễ vật cho Chân Thần đại nhân trở về nhà!

Sản lượng tơ lụa màu của Hoàng Sa Thành mấy ngày nay đủ để thỏa mãn khẩu vị của những gia hoả khổ sở chờ đợi trong thời gian lâu như vậy. Trong lúc nhất thời, các gia hoả thương hội Ám Ảnh phân bố tại tất cả thị trấn nhỏ này, mỗi người đều bắt đầu xoa xoa đôi tay của mình. Những gia hỏa này thờ phụng thần linh hắc ám, vốn trên phương diện khác chính là muốn thích làm gì thì làm. Loại hành vi ép mua không được thì quay lại trộm, thật sự quá bình thường.

Mạnh Hàn hoàn toàn không biết có người vẫn trốn ở trong góc tối lẳng lặng chờ đợi cắn hắn một cái thật lợi hại. Hắn vẫn sống bình thường giống như một người không liên quan. Elyse đã hẹn lão Tom. Hiện tại lão Tom đang một mực cung kính đứng ở trước mặt Mạnh Hàn.

Tuy rằng mới bắt đầu kinh doanh tơ lụa, hiện tại lão Tom cũng là một phú ông trong nhà có ít nhất mấy ngàn kim tệ. Nhưng ở trước mặt Mạnh Hàn, hắn vẫn duy trì dáng vẻ tôn kính như lần đầu tiên nhìn thấy lãnh chúa đại nhân. Hắn vẫn cho rằng, không có lãnh chúa đại nhân sẽ không có mình bây giờ.

- Lão Tom, ngồi đi!

Mạnh Hàn thoải mái mời lão Tom ngồi xuống. Sau khi Lão Tom rất nghiêm túc cảm ơn một hồi, mới ngồi xuống đối diện Mạnh Hàn, vẻ mặt cung kính giống như người hầu đang chờ đại nhân phát biểu.

- Lão có hứng thú làm đại lý tiêu thụ tơ lụa cho ta hay không? Đúng, đại lý toàn quyền!

Mạnh Hàn vừa mở miệng liền đi thẳng vào chủ đề, đưa ra một đề tài khiến lão Tom cực kỳ khiếp sợ. Cho dù hiện tại lão Tom đã nhìn thấy rất nhiều kim tệ, nhưng vẫn bị một câu nói của thành chủ đại nhân làm giật mình.

- Đại lý toàn quyền?

Cho dù đã đoán được điều gì, nhưng lão Tom vẫn cẩn thận nhắc lại từng chữ.

- Đúng! Tơ lụa của ta dựa theo giá cố định bán cho lão. Sau đó, lão là đại lý chính đồng thời phải dựa theo một giá cố định bán cho người khác.

Mạnh Hàn gật đầu. Mình sản xuất còn phải phụ trách tiêu thụ. Đối với giai đoạn hiện nay mà nói, đã không cần thiết nữa. Mạnh Hàn cần bồi dưỡng mấy thế lực của riêng mình:

- Nếu như một mình lão ăn không nổi, lão có thể tìm mấy đối tác khác, cùng nhau thành lập một thương hội. Có hứng thú hay không?

- Có!

Thời điểm mỗi ngày đều có mấy trăm kim tệ đặt ở trước mắt mình, nói không có hứng thú chắc chắn là kẻ ngu si. Cho dù lão Tom biết thực lực của mình còn chưa đủ ăn tất cả tơ lụa của lãnh chúa đại nhân, nhưng nếu lãnh chúa đại nhân cho hắn cơ hội như vậy, hắn sẽ nắm chắc lấy.

Đọc truyện chữ Full