DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 837: Những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ

Ngoại trừ những thương nhân muốn mang hàng hóa và kim tệ từ Hoàng Kim Thành rời đi, bọn họ không thể không thuê hộ vệ ra, nghiệp vụ trong thành nghiệp vụ rất ít khả năng có thể triển khai.

Bruce không biết vậy có phải là phản kích của Mạnh Hàn hay không, nhưng hắn vẫn cẩn thận báo cáo lại tình huống này đến cao tầng của nghiệp đoàn, chờ đợi câu trả lời từ cao tầng. Đồng thời, trong lòng Bruce có chút dự cảm nho nhỏ. Dường như, lần này hành động lấy lệ của nghiệp đoàn đối với Mạnh Hàn, rất có thể sẽ gây ra phiền toái lớn.

Không giống với nghiệp đoàn lính đánh thuê và nghiệp đoàn ngầm. Cho đến nay nghiệp đoàn ma pháp sư vẫn không có một thái độ rõ ràng nào. Thậm chí căn bản cũng không có một người nào đến trước mặt Mạnh Hàn, cho Mạnh Hàn cái gọi là bàn giao.

Hay là ở trong mắt bọn họ, một ma pháp học đồ nho nhỏ còn không đáng để bọn họ hạ mình đi tới trấn an. Có vài nhân vật lớn trong nghiệp đoàn coi trọng của cải của ngươi, đó chính là vinh hạnh của ngươi. Nếu thất bại, vậy thì thất bại. Bàn giao ư? Không cần!

Ngược lại Khải Văn tiên sinh dựa theo yêu cầu của Mạnh Hàn, đưa tới cho Mạnh Hàn một nhóm ma pháp học đồ đã thất bại trong thí luyện ma pháp, trước đó đều bị nghiệp đoàn và học viện ma pháp xem là những kẻ xui xẻo. Những tên đáng thương này thật ra không hề có một chút kiêu ngạo của ma pháp sư. Xem ra, chỉ là một đám ủ rũ như cà gặp sương.

Đứng ở trước mặt những người này, tinh thần lực mạnh mẽ của Mạnh Hàn cảm nhận ma lực bên trong từng cơ thể của bọn họ. Đột nhiên hắn cảm giác thấy, mình giống như trời sinh đã là một người phá quy củ. Trước đó là ngân hàng và kim phiếu, hiện tại lại là với những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ.

- Ta biết, các ngươi đều là kẻ bị ma pháp ruồng bỏ.

Đứng ở trước mặt những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ đầy bất an đã đánh mất tự tin này, Mạnh Hàn thực sự có một chút tự tin nói:

- Ta nghĩ, các ngươi hẳn đã biết ta. Ta tên là Antonio, là một ma pháp học đồ!

Hầu tước đại nhân Antonio, thành chủ Hoàng Kim Thành, đại sư chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu, đại sư thiết kế kiến trúc, đại sư thiết kế thời trang. Những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ ở đây đều đã nghe qua những danh hiệu này. Hiện tại, bọn họ lại nghe thấy Mạnh Hàn nói hắn chỉ là một ma pháp học đồ, tất cả đều có chút chấn động, không biết phải làm sao.

Chỉ có điều, dường như bọn họ cũng mơ hồ nghe nói qua, Antonio thực sự không có sủng vật ma pháp, cũng đã từng thất bại trong lần thí luyện ma pháp.

Hiện tại, bọn họ đang đứng ở trong một vùng hoang dã, xung quanh ngoại trừ đội cận vệ của Mạnh Hàn ra, không còn người nào khác. Những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ này nhìn trận thế như vậy, đã có chút sợ sệt. Không biết người thành chủ Hoàng Kim Thành trong truyền thuyết này rốt cuộc muốn bọn họ làm cái gì.

- Ta chỉ muốn hỏi các ngươi một vấn đề.

Mạnh Hàn Nhìn thấy những thiếu nam và thiếu nữ ủ rũ buồn chán này, nhớ tới lời Benson tiên sinh, hắn lớn tiếng hỏi:

- Trước khi phát minh ra ma pháp trận thí luyện, trên thế giới này có ma pháp sư hay không? Ma pháp sư lúc đó có sủng vật ma pháp hay không?

Mạnh Hàn nói, khiến những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ đều chìm vào trong sự đờ đẫn. Sau khi bọn họ thí luyện ma pháp thất bại, trong lớp đã sớm tuyệt vọng. Bất kỳ ai cũng không nghĩ tới vấn đề này? Hiện tại Mạnh Hàn đột nhiên hỏi như vậy, trong chớp mắt khiến những người này không biết nên trả lời như thế nào.

Cuối cùng còn có người thông minh, rất nhanh đã nghê được vài điều từ trong lời nói của Mạnh Hàn. Hắn không nhịn được kinh ngạc vui mừng hỏi:

- Đại nhân, ma pháp sư không có sủng vật ma pháp, cũng gọi là ma pháp sư sao?

Hắn vừa nói dứt lời, nhất thời tất cả những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ đều có phản ứng. Những gia hỏa có thể đi vào học viện ma pháp và nghiệp đoàn ma pháp sư học tập, không có một người nào là ngu ngốc.

- Ta cũng chưa có sủng vật ma pháp. Ta đã ba lần không thông qua thí luyện ma pháp.

Mạnh Hàn đứng ở tại chỗ, mặt không đỏ tim không đập nói.

- Chẳng lẽ không phải đại nhân ngài chỉ có thể làm quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu sao?

Vẫn có người trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Không có cách nào. Trong những người này bất kỳ ai cũng chưa chưa từng nhìn thấy Mạnh Hàn sử dụng ma pháp, tất nhiên không ai dám tin tưởng, sau khi trở thành kẻ bị ma pháp ruồng bỏ, còn có khả năng một lần nữa đạt được thành tu trên phương diện ma pháp nữa.

- Ha ha!

Mạnh Hàn chỉ là mỉm cười hai tiếng, nhưng không trả lời. Loại vấn đề này, chỉ có thể dùng sự thực để giải được nghi ngờ trong lòng bọn họ.

Nhìn thấy Mạnh Hàn chỉ mỉm cười, nhưng chẳng có hành động gì cả, một đám người cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng rất nhanh đã có người phát hiện, trong chớp mắt trên người của mình bao trùm lên một lớp ma pháp thuẫn. Hơn nữa, đó còn là ma pháp thuẫn chưa từng thấy qua. Cho dù bọn họ dùng nắm đấm đập mấy lần, cũng không có vấn đề gì.

Ngay sau đó, mặt đất bằng phẳng dưới chân bọn họ chợt nhô cao. Trong chớp mắt, mặt đất bắt đầu nâng lên đưa hơn mười kẻ bị ma pháp ruồng bỏ lên cao mười mấy mét trong không trung. Dưới chân hơi chấn động. Trên mảnh đất trống xung quanh chợt xuất hiện vô số địa gai, từ khu vực xung quanh bọn họ chậm rãi bay lên. Khi những địa gai này bay lên đến độ cao tương đương với độ cao của bọn họ, chúng lại bắt đầu biến hóa tiếp.

Trong ánh mắt kinh hãi của một đám những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ, trong nhất thời địa gai trước mặt bọn họ đã biến thành một dáng vẻ vô cùng quen thuộc. Nhưng quen thuộc thì quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ cũng không nhớ ra được mình đã từng gặp ở đâu. Chỉ có điều, rất nhanh sau đó mọi người đã nhận ra được. Đó chính là hình dáng của bản thân bọn họ.

Chuyện kế tiếp càng làm cho bọn họ kinh hãi hơn. Mỗi một địa gai biến thành hình người đều giống như đang sống thực vậy. Chúng bắt đầu chậm rãi hoạt động. Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều giống hệt như người thật. Hơn nữa lực tay lực chân cực mạnh, khiến những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ này đều không thể tin tưởng được.

Xoạt.

Tất cả mọi thứ đều biến mất. Nhưng phía sau lưng Mạnh Hàn, đối diện với bọn họ lại xuất hiện một con rối nham thạch cực lớn đang đứng sừng sững. Điều khiến mọi người kinh ngạc vui mừng chính là con rối nham thạch này thật giống như hầu tước đại nhân trước mắt bọn họ vậy. Con rối nham thạch làm ra những động tác tương đồng. Mạnh Hàn làm cái gì, con rối nham thạch làm cái đó, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ cồng kềnh và trì độn nào.

Tiếp sau đó, Mạnh Hàn vung tay lên, con rối nham thạch biến mất không thấy hình bóng. Mặt đất phía trước mọi người lại bắt đầu biến hóa. Từng toà kiến trúc mà bọn họ đã từng thấy qua tại Hoàng Kim Thành chợt hiện ra ngay trước mắt bọn họ. Chỉ có điều, đây chỉ là mô hình đã được thu nhỏ đi rất nhiều lần. Nhưng thu nhỏ thì thu nhỏ, mỗi kiến trúc bên trong lại hiện rõ ra từng đường nét.

Mạnh Hàn không nói thêm một lời.

Đọc truyện chữ Full