DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 895: Trước kiêu ngạo sau cung kính (2)

x Ma pháp sư lại lùi lại ba phần, vội vàng nói:

- Đây là ý của nghiệp đoàn, không phải ý của ta. Cá nhân ta vẫn có khuynh hướng ủng hộ các nữ sĩ xinh đẹp hơn một chút.

- Ngoại trừ những điều này, lúc nghiệp đoàn phái ngươi tới, có căn dặn gì khác hay không?

Mạnh Hàn lại hỏi một câu.

- Không có! Không có!

Ma pháp sư lại dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi đáp lại:

- Chỉ phái ta đến hỏi dò một chút thái độ của đại nhân mà thôi, cũng không có căn dặn gì khác.

- Không phải có mệnh lệnh, một khi ta không hợp tác, lập tức bắt ta lại sao?

Mạnh Hàn ung dung thong thả lại hỏi một câu.

- Không có! Tuyệt đối không có!

Ma pháp sư hoảng hốt, gần như dùng phương thức thề thốt nói:

- Ta xin thề, tuyệt đối không có. Đại nhân ngài cũng biết, ta chỉ dẫn theo mấy tùy tùng kia, căn bản cũng không khả năng làm như vậy được!

- Ai bảo ngươi đến?

Sau khi Mạnh Hàn suy nghĩ một hồi, nghiệp đoàn ma pháp sư có thái độ như vậy là có ý gì, hắn cau mày lại hỏi một câu:

- Jerome? Hay là Reynold?

- Là phó hội trưởng Reynold?

Nghe Mạnh Hàn dễ dàng nói ra tên hai người này như vậy hơn nữa hoàn toàn không tỏ ra kính trọng, bản thân ma pháp sư không có can đảm này, vẫn gọi thêm chức vụ của Reynold ở phía sau.

- Lần trước ra tay đối với Hoàng Kim Thành ta, là hắn sai khiến đúng không?

Bỗng nhiên, Mạnh Hàn hỏi một câu hoàn toàn không có liên quan tới vấn đề trước đó.

- Ta... ta không biết!

Trên trán ma pháp sư kia đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn không có cách nào trả lời khẳng định vấn đề này. Nếu có, không biết bản thân hắn sẽ có hậu quả thế nào. Nhưng hắn biết, nếu như không trả lời, hắn nhất định phải chết.

- Ta đã từng yêu cầu nghiệp đoàn ma pháp sư cho ta một công đạo.

Ở trong cảm giác ma pháp sư, giọng nói Mạnh Hàn đã tăng thêm mấy phần uy nghiêm:

- Nói cho ta biết, lúc đó bên thái độ trong nghiệp đoàn thế nào?

- Thái độ của nghiệp đoàn sao?

Trong lòng ma pháp sư kia khẽ run rẩy. Hắn nghĩ tới trận cười lớn lúc đó ở tổng bộ của nghiệp đoàn ma pháp sư. Lúc đó, không cần phải nói cao tầng của nghiệp đoàn, cho dù là toàn bộ tổng hội nghiệp đoàn ma pháp sư, từ trên xuống dưới quả thực là xem yêu cầu của Mạnh Hàn như chuyện cười. Nhưng bây giờ, ma pháp sư dám nói với Mạnh Hàn như vậy sao?

- Chỉ biểu thị không thể nào hiểu được đối với yêu cầu của đại nhân.

Không thể làm gì được, ma pháp sư chỉ có thể nói một lời nói dối. Thật ra không thể nào hiểu được hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Nghĩ như thế nào phải dựa vào bản thân Mạnh Hàn.

- Như vậy, ngươi biết lần này trở lại nên báo cáo như thế nào không? Mạnh Hàn vẫn thong dong nhìn ma pháp sư, có thêm phần hứng thú hỏi.

Còn có thể trở lại sao?

Ma pháp sư quả thực không thể tin tưởng được vào lỗ tai của chính mình. Đây đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Ma pháp sư lập tức trở nên hoạt bát. Trong đầu hắn bắt đầu điên cuồng suy ngẫm, nên làm như thế nào mới có thể vượt qua cửa ải trước mắt này. Chỉ cần qua được cửa ải này, sau này sẽ là trời cao biển rộng. Nhưng điều này khó mà nói được. Nói không chừng cũng không còn cơ hội trở lại.

- Hoàng Kim Thành một nơi an cư lạc nghiệp, hoàn toàn không có pháp sư Tử Linh xuất hiện dấu hiệu.

Ma pháp sư hiển nhiên đã lăn lộn trong nghiệp đoàn rất lâu, đối với phương diện này quả thực là vô cùng thành thục. Mấy câu nói này dường như đã quen thuộc, nói ra hết sức trôi chảy hoàn toàn không nói lắp:

- Các nữ sĩ thích chưng diện nóng lòng với giải phẫu thẩm mỹ vô hại, chuyện này là ngươi tình ta nguyện, không có bất kỳ chuyện tà ác nào phát sinh.

Nói xong, ma pháp sư tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn, hy vọng được Mạnh Hàn tán thành.

Trong chớp mắt khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt Mạnh Hàn cũng nhìn chăm chú lại, đối diện với ánh mắt của ma pháp sư.

Trong ánh mắt Mạnh Hàn đột nhiên phát ra tia sáng kỳ lạ. Trong miệng cũng phát ra lời nói vô cùng bình tĩnh:

- Cách nói này không sai. Ngươi phải nhớ cho kỹ!

Ánh mắt ma pháp sư dường như đột nhiên ngớ ra. Hắn nhìn vào hai mắt Mạnh Hàn, dường như đang nhìn chăm chú vào biển rộng sâu không lường được, bên trong dường như có thứ gì đang điên cuồng hấp dẫn hắn vậy. Hắn ngơ ngác nói theo:

- Vâng, cách nói này không sai. Ta sẽ nhớ kỹ!

Xoạt.

Trong nháy mắt, mí mắt Mạnh Hàn khôi phục lại bình thường, dường như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Cùng lúc đó, ánh mắt của ma pháp sư đối diện ánh mắt cũng khôi phục vẻ thanh tỉnh. Đồng thời hắn lại nói tiếp:

- Ta trở lại sẽ dựa theo lời này để nói. Thật ra lần này phía trên phái ta lại đây chính là để ta tìm hiểu một chút. Cũng không có nội dung chính xác gì.

- Như vậy, chừng nào thì ngươi khởi hành?

Mạnh Hàn cười híp mắt hỏi một câu.

- Ngay lập tức!

Ma pháp sư nhất thời thiếu chút nữa đã hài lòng nhảy dựng lên:

- Ta lập tức đi ngay, lập tức dẫn theo những tùy tùng này trở lại.

- Bản thân ngươi trở lại. Tùy tùng của ngươi, ta giữ lại!

Mạnh Hàn thản nhiên phân phó một tiếng.

Ma pháp sư làm sao dám có lời dị nghị gì. Đó chỉ là mấy tùy tùng mà thôi. Chỉ cần có thể trở lại tổng bộ nghiệp đoàn ma pháp sư, bao nhiêu tùy tùng mà không tìm được? Không biết mấy tên kia làm sao lại đắc tội Mạnh Hàn. Chỉ có điều chuyện này đã không liên quan tới hắn nữa. Có thể tưởng tượng ra được Mạnh Hàn giữ lại mấy tên kia cũng chỉ muốn hả giận mà thôi. Chỉ cần mình bình yên vô sự, vậy thì mọi chuyện đều tốt.

Đến nhanh, chạy cũng nhanh. Đại biểu nghiệp đoàn ma pháp sư phái tới, chỉ dừng lại tổng cộng chưa tới một canh giờ, chỉ có một mình ảo não nhanh chóng thoát đi Hoàng Kim Thành. Mấy tùy tùng theo ma pháp sư vênh váo tự đắc, thậm chí căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ trong lòng còn đang run sợ đối mặt một đám thân vệ đang nhìn chằm chằm. Đương nhiên, bọn họ đã bị tách ra, lần lượt được dẫn đi. Cũng không ai biết tiếp theo bọn họ sẽ phải đối mặt với điều gì.

Một gia hỏa xem ra cũng không mấy thuận mắt, trực tiếp bị dẫn tới bên trong văn phòng của Mạnh Hàn. Trong chớp mắt khi nhìn thấy Mạnh Hàn, trên mặt gã tùy tùng lộ ra một thần sắc kính nể, thậm chí trên mặt còn xuất hiện một nụ cười quyến rũ, lấy lòng nhìn Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người tùy tùng này một hồi lâu, lúc này mới bất ngờ đứng lên, nhìn về phía người tùy tùng kia làm một động tác mời:

- Mời ngồi!

- Không dám, cứ mặc kệ ta. Đại nhân, tại hạ cũng không đảm đương nổi!

Người tùy tùng vẫn còn cung kính cười ha ha. Loại diễn xuất nhân vật nhỏ kia khiến người ta nhìn một chút, không tìm được chút sơ hở nào.

- Xin hỏi xưng hô như thế nào?

Mạnh Hàn cười cũng không thèm để ý, để mặc tên tùy tùng biểu diễn. Chờ hắn nói xong những điều này, Mạnh Hàn mới mang vẻ mặt ôn hoà hỏi một câu.

- Lâm Kỳ.

Người tùy tùng vội vàng đáp, hoàn toàn không dám che giấu. Xem ra trên mặt vẫn lo sợ tát mét.

- Như vậy, được rồi, Lâm Kỳ.

Đọc truyện chữ Full