DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Vô Song
Chương 954: Liên tục chạy sô (2)

- Hầu tước đại nhân, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi!

Cho dù ý thức được nơi này có phần quá mức yên tĩnh, nhưng thời điểm nhìn trong xe ngựa chỉ có Mạnh Hàn còn có ba nữ nhân, tên đầu lĩnh vẫn rất có phong độ hướng về phía Mạnh Hàn hơi khom người chào:

- Ta không hy vọng thương tổn hầu tước đại nhân và nữ nhân bên cạnh đại nhân. Cho nên, thỉnh hầu tước đại nhân hợp tác một chút.

Xe ngựa thiết giáp của Mạnh Hàn, cửa xe căn bản cũng không có đóng lại, mà mở rộng. Mạnh Hàn an vị ở trong xe ngựa , hưởng thụ thị nữ của mình xoa bóp. Một tay hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại của Nicole. Đối với những người này quả thực nhìn mà như không thấy. Mãi đến tận tên đầu lĩnh cúi người, Mạnh Hàn mới thoáng mỉm cười, nhưng cũng không có nói gì, chỉ là đưa ngón tay chỉ sang hai bên.

Khi ngón tay Mạnh Hàn từ hai bên trở lại chập lại chỉ vào trên người gia hoả kia, ma pháp dày đặc và cung nỏ mạnh mẽ đã ập về phía kẻ địch ở giữa. Âm thanh mũi tên tinh thần cắt phá không gian nghe thật chói tai, xen lẫn với những tiếng nổ vang của các loại ma pháp, tại trong nháy mắt đã lấp đầy lỗ tai của mọi người.

Ma pháp thuẫn sớm đã được mấy chục ma pháp sư đẩy lên. Ma pháp của đế quốc Quang Minh khi hợp tác thi triển lên có phần đặc biệt độc đáo. Một vòng bảo hộ ma pháp cực lớn gần như bao quanh mấy chục người. Đáng tiếc chính là, dù sao vẫn có người ở chỗ chiếu cố không tới được.

Ngoại trừ một chiến sĩ có thực lực đặc biệt cao tuyệt ra, người ở phía bên ngoài vòng bảo hộ ma pháp trong nháy mắt liền biến thành tro bụi. Thậm chí ngay cả cơ hội nhảy lên tránh cũng không có. Vòng bảo hộ ma pháp dưới sự công kích đầu tiên đã trực tiếp biến thành hư vô, để lộ tất cả những gia hoả kia ở bên ngoài. Mấy chục ma pháp sư, đã có mười mấy người trực tiếp biến mất. Vòng bảo hộ của bọn họ nhất định phải lấy bản thân ma pháp sư làm tiếp điểm. Dưới tình huống ma lực tiêu hao hết, người chịu công kích ma pháp trước hết chính là những ma pháp sư này.

Những ma pháp sư còn lại gần như đã hết sạch ma lực. Trong một đợt công kích, có ít nhất mấy chục ma pháp uy lực cấp tám. Cho dù những người này có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào so sánh được với lão Vu Yêu. Bọn họ có thể còn sống, đã là tốt lắm rồi.

Mặc dù như thế, tên đầu lĩnh lại không chút uý kỵ. Bởi vì dưới vòng bảo hộ ma pháp yểm hộ, bọn họ đã cướp được mấy mét phía trước xe ngựa của Mạnh Hàn. Chỉ cần khống chế được Mạnh Hàn, vậy bọn họ đã xong việc không cần lo lắng nữa. Huống hồ, với khoảng cách gần như thế, bọn họ không tin có ai dám hướng về phía Mạnh Hàn phóng thích ma pháp. Mạnh Hàn sai lầm ngay ở chỗ hắn quá mức tự tin. Nếu hắn sớm phóng thích ma pháp, nói không chừng chiến sự đã sớm kết thúc.

Chính thời điểm hắn cho rằng kế của hắn sẽ được thực hiện, đợt ma pháp thứ hai đã ập tới phá hủy. Mục tiêu, lại chính là xung quanh xe ngựa của Mạnh Hàn. Còn việc có thể ngộ thương đến Mạnh Hàn hay không, căn bản cũng không có người nào để ý.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tên đầu lĩnh đã kinh hãi trợn tròn hai mắt. Lẽ nào đội thân vệ của Mạnh Hàn ngay cả mạng của Mạnh Hàn cũng không muốn sao? Chỉ tiếc là, những ý niệm này cũng chỉ có thể xuất hiện trong nháy mắt. Những gia hỏa tới gần đã trực tiếp bị tiến vào trong ngọn lửa của ma pháp, cũng không còn tri giác nữa.

Tia sáng ma pháp rốt cuộc đã tắt. Mạnh Hàn ngồi ở trên xe ngựa, bình tĩnh nhìn tất cả những điều này. Mạnh Hàn lắc đầu, thở dài nói:

- Muốn bắt ta, đời sau đi!

Vừa dứt lời, một trường kiếm liền từ ngoài cửa duỗi vào, nằm ngang ngay trước mắt Mạnh Hàn, đồng thời truyền đến một âm thanh xa lạ:

- Hầu tước đại nhân, ngươi vẫn đi theo ta một chuyến đi!

Không ai có thể ngờ được, trước sự oanh tạc mãnh liệt của ma pháp bên ngoài lại còn có một người còn sống, hơn nữa trực tiếp ra tay khống chế Mạnh Hàn.

Nhìn mũi kiếm chỉ ở phía trước mặt mình, Mạnh Hàn đột nhiên nở nụ cười:

- Ngươi là thủ hạ của lãnh chúa nào vậy? Thân thủ không tệ, có nghĩ tới chuyện thay chủ hay không? Ngươi đến bên ta đi. Ta bảo đảm sẽ cho ngươi đãi ngộ tốt gấp hai lần so với đãi ngộ của ngươi hiện nay.

Trong giờ phút bị người cầm kiếm đe dọa như vậy, Mạnh Hàn thậm chí còn không quên đào góc tường của kẻ địch. Demi và Diana động cũng không dám động, rất sợ bất kỳ hành động khác thường nào của các nàng cũng có thể khiến gia hỏa bên ngoài gây bất lợi đối với Mạnh Hàn. Đồng dạng, Nicole vẫn nằm co ở dưới chân Mạnh Hàn, không nhúc nhích.

- Đại nhân giỏi tính toán!

Người ở phía ngoài lại không hề bị dao động. Mũi kiếm đang chỉ về phía Mạnh Hàn cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Hắn cười ha ha nói:

- Tuy nhiên, cho dù đãi ngộ tốt đến mấy cũng không bằng mình bắt được một ngàn vạn kim tệ đúng không?

- Điều đó cũng đúng.

Vẻ mặt Mạnh Hàn bình tĩnh gật đầu, đồng ý nói theo cách của đối phương:

- Nói như vậy, ngươi cũng không phải là cống hiến cho lãnh chúa nào đó, đúng không?

- Trên thế giới này, vẫn không có người nào đáng để ta cống hiến cho!

Khẩu khí của người bên ngoài rất lớn, bộ dạng hoàn toàn không đặt bất kỳ người nào vào trong mắt:

- Nếu không phải biết hầu tước đại nhân sẽ xuất hiện, ta thật sự không nhất định sẽ đi cùng. Đại nhân, muốn trách thì trách ngươi có quá nhiều tiền đi!

- Ngươi biết phương pháp kiếm tiền, sau đó sẽ như thế nào?

Mạnh Hàn thuận miệng hỏi. Đối với người như vậy, hình như mê hoặc không có tác dụng quá lớn, chỉ có thể hỏi ý định của hắn một chút.

Mạnh Hàn bị kèm hai bên. Các thành viên của đội thân vệ bên ngoài bất kỳ ai cũng không dám vọng động, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên gia hỏa kia sử dụng kiếm chỉ vào Mạnh Hàn. Còn bên này đang nói cái gì, các thân vệ lại không ai nghe rõ.

- Có thể ta sẽ tiếp thu tài sản của ngươi, tiếp thu nữ nhân của ngươi, cũng thử qua cuộc sống sa hoa của hầu tước đại nhân lúc trước.

Rốt cuộc, gia hỏa nói chuyện từ cửa xe lộ ra khuôn mặt của hắn.

Đó là một đại hán trung niên, mặc trên người một áo giáo xem ra lờ mờ có dấu vết ma pháp cháy. Trên khuôn mặt gầy gò của hắn không che giấu được vẻ đắc ý:

- Còn về hầu tước đại nhân, ta nghĩ ngươi hẳn phải biết kết quả.

- Nếu như ta không hợp tác, ngươi sao có thể nhận được mọi thứ của?

Mạnh Hàn lắc đầu một cái, đối với loại người này hắn đã hoàn toàn mất hứng thú.

- Ta có biện pháp khiến đại nhân ngươi phải hợp tác.

Đại hán trung niên cười lạnh một tiếng:

- Nếu như đại nhân ngươi không hợp tác, ta không ngần ngại trước hết giết mấy nữ nhân bên cạnh ngươi, khiến đại nhân ngươi tỉnh táo một chút.

- Ta ghét nhất người khác dám động tới nữ nhân của ta!

Mạnh Hàn hừ lạnh một tiếng, hướng về phía người trung niên bên ngoài nói:

- Hơn nữa, ta cũng rất ghét người khác sử dụng kiếm chỉ vào người ta!

- Thật sao?

Giọng nói của đại hán trung niên càng thêm ngả ngớn

Đọc truyện chữ Full