DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 176: Có kì quặc



- Anh rể. em không sao, anh cử làm chuyện của mình đi. Giải quyết càng nhanh thì càng sớm trở về.

Hàn Vũ Đình thực muốn ở bên canh Lâm Vân lâu hơn. nhưng nhìn khuôn mặt càng ngày càng gầy gò của Lâm Vân vì tìm kiếm, nàng cũng rất khổ sợ. Lần đầu tiên chủ động nói ra câu đó.

Lam Vân gật đầu. không hề dong dài Ồm lấy Hàn Vũ Đình, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía dãy núi.

Tuy Lâm Vân không cảm thấy khó chịu gì. nhưng nơi này có độ cao sơ hơn nơi khác rất nhiều, khiến hồ hấp của Hàn Vũ Đình càng trở nên khó khăn. Tuy nhiên cũng may thể lực của nàng không tôi. vẫn có thể duy trì được.

Thấy Hàn Vũ Đình có vẻ hít thờ khó khăn. Lâm Vân liền lấy hai cây Địa Lan trong ba lô đưa cho Hàn Vũ Đình nói:

- Ăn một cây đi, nếu như vẫn còn cảm thấy không thoải mái thì ăn nốt cây còn lại

Hàn Vũ Đình nhận lấy Địa Lan, không chút do dự ăn một cây. Quả nhiên, khi ăn xong, cảm giác đè nén khiến hồ hấp khó khăn đã được giảm bớt đi rất nhiều. Thậm chí còn cảm giác như lúc bình thường. Nàng không khỏi âm thầm kinh ngạc, thật không ngờ chỉ một cây cỏ đơn giản như vậy. rõ ràng có thể làm giảm chứng hô hấp khó khăn khi đi lên cao nguyên. Thật là kỳ diệu.

- Anh rể, đây là cây gì vậy? Sao lại có hiệu quà thần kỳ như thế? Nếu mấy nhà leo núi đều có loại thảo dược như vậy. thì còn sợ gì áp lực ở trên cao nữa.

Hàn Vũ Đình cầm cây thừa lại trong tay. rất ngạc nhiên hỏi.

- Đây là cây Địa Lan. người bình thường chắc là không biết tác dụng của nó.

Loại thào dược này thường mọc ở những nơi không có ánh sáng. Quá trình phát triển của nó rất ngắn, chỉ có năm ngày thôi, nên nó còn được gọi là cây “Ngũ Dạ”. Vì vậy mà cây này không thế trồng được. Em may mắn lắm mới ăn được nó đó.

Lâm Vân nghĩ thầm, đi mãi trong rừng rậm mới phát hiện được ba cây. mà còn là ở cùng một chổ.

Tác dụng chính của Địa Lan cũng không phải là giảm áp lực khi lên cao. Tuy nhiên, những điều này Lâm Vân sẽ không nói với Hàn Vũ Đình.

Núi Misimi do bị băng tuyết bao phủ. nhìn lên chỉ thấy toàn là một màu trắng nhấp nhồ. Lâm Vân đã cời áo khoác khoác lên người Hàn Vũ Đình, ơ chỗ này cũng thỉnh thoảng có các nhà nghiên cứu hoặc nhà thám hiểm đến thăm dò.

Nhưng có lẽ ít ai đi sâu vào trong, bởi nơi này quá nguy hiềm. Bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng.

Lúc Lâm Vân Ồm theo Hàn Vũ Đình đi tới chân núi thì trời đã tối. Chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mặt trăng chiếu tới băng tuyết là nhìn thấy rõ.

Chân núi rất là hoang vắng yên tĩnh. Sự yên tĩnh ở đây khác với trong rừng rậm. Trong rừng rậm còn có đủ loại côn trùng hay động vật kêu. Mà ở đây chỉ có tiếng gió lạnh thét gào và tiếng thờ phì phò của bản thân. Hàn Vũ Đình cảm thấy nơi này càng đáng sợ hơn so với rừng mưa, không khỏi dán chặt vào ngực của Lâm Vân.

Sự chú ý của Lâm Vân đã hoàn toàn bị núi tuyết hấp dẫn. Thậm chí, hắn có một cảm giác thứ mình cần chắc chắn ở trong này. Đè xuống cảm giác hưng phấn, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, rồi mới tiếp tục lên đỉnh núi tuyết tìm kiếm.

Tuy giáo sư Trâu Tiền hoài nghi linh thạch là ở trên đỉnh ngọn núi. Nhưng Lâm Vân lại không cho rằng như vậy. Hắn cho rằng ở chỗ nào của ngọn núi tuyết này cũng có khã năng có linh thạch. Người tới núi tuyết Misimi này khẳng định là có. nếu chỉ đơn giản ở trên đỉnh núi. thì đã sớm có người phát hiện rồi.

Tuyết đọng trên núi rất là dày. khiến mỗi bước đi của Lâm Vân đều rất khó khăn. Hắn liền biết, mình chọn sai con đường lên đỉnh núi. Nếu cử tiếp tục như vậy, còn không biết bao giờ có thể lên đến nơi.

Nhưng chưa kịp nghĩ cách đối phó thì Lâm Vân đã cảm thấy không đúng. Hắn dừng lại nhíu mày. Hắn rõ ràng cảm giác càng đi lên cao linh khí càng yếu đi. Đây là chuyện gì?

Lâm Vân buồng Hàn Vũ Đình xuống, lấy bức bản đồ của giáo sư Trâu Tiền ra xem. Lại lấy bản đồ của bốn tên kia, so sánh một chút.

Trên bức bản đồ của giáo sư Trâu Tiền, ông ta đánh dấu vị trí có khả năng có linh thạch là ở trên đỉnh núi. Mà vị trí đó là ông ta dựa theo bản vẽ trên trúc tre.

Lâm Vân lại lấy ra thẻ tre. Chỗ đánh dấu vị trí trên thẻ tre nhìn không rõ lắm. Rơi vào đường cùng, đành phải cất đi, trong lòng nghĩ, nên theo con đường của giáo sư Trâu Tiền tiếp tục đi tới, hay là dựa theo cảm ứng linh khí của mình đi tới.

- Anh rể. làm sao vậy? Có phải xảy ra ngoài ý muốn gì không?

Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân nhìn xong bản đồ vẫn cau mày, nên quan tâm hỏi. Nàng cảm giác, thứ mà anh rể đang tìm rất quan trọng với anh ấy. Từ đầu hành trình tới giờ, có thể thấy như vậy.

- Không có gì. chỉ là vài điểm trên bản đồ không rõ ràng mà thôi.

Lâm Vân thuận miệng nói.

- Anh rể, em cảm thấy anh vẫn nên dưa theo trực giác của mình là làm. Đôi khi người khác nói chưa chắc là đúng. Giống như em vậy. những việc mà trước kia em luôn cho là đúng, đến hiện tại lại mới biết là sai lầm. Em tin tưởng anh anh rể.

Hàn Vũ Đình nói xong nhìn Lâm Vân. vẻ mặt đầy tín nhiệm. Đây không phải là lời an ủi của nàng, mà là sự tin tưởng vào bản lĩnh của Lâm Vân.

- Tốt, cử làm như vậy đi.

Lâm Vân quyết định theo cảm giác của mình để đi tìm. Nếu như tìm không thấy, thì quay về tuyến đường của giáo sư Trâu Tiền cũng không muộn.

Chỗ mình đang đứng phỏng chừng đã là hai nghìn mét so với mặt nước biển. Lâm Vân tìm một chỗ để tránh gió. dọn sạch tuyết, rồi dụng lều. Sau đó thì nói với Hàn Vũ Đình:

- Em vào trong lều trước đi. đừng đi ra ngoài. Chỗ này khá cao nên rất nguy hiềm. Anh đi loanh quanh nhìn một chút.

- Anh rể. đừng bò em một mình ở đây. em muốn đi cùng anh.

Hàn Vũ Đình thực sự không muốn ở một minh ở nơi băng tuyết hoang vu này.

- Anh chỉ loanh quanh đây thôi, không đi xa đâu mà lo mang theo em có chút không tiện.

Lâm Vân đã trồng thấy một vách núi ở cách đây vài trăm mét. Vừa rồi còn nghe thấy một thanh âm vang lên từ chỗ đó. Địa hình ở chỗ đó khá dốc, mang theo Hàn Vũ Đình đi cũng được, nhưng hành động rất bất tiện.

Hàn Vũ Đình nghe Lâm Vân nói như vậy. cũng chỉ phải đồng ý ở trong lều. miệng thì không ngừng nhắc nhờ Lâm Vân sớm trở về. Cho dù Hàn Vũ Đình không nhắc nhờ, Lâm Vân cũng không muốn đi lâu. Để một mình Hàn Vũ Đình ở đây quá lâu. hắn thực sự không yên tâm.

Thấy Hàn Vũ Đình đã đi vào lều. Lâm Vân nhanh chóng đi tới dãy núi bên kia. Mặc dù là buối tối, nhưng ánh trăng rất sáng, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vách núi đó. Ngoại trừ một vài tảng đá có hình thù kỳ quái ra. không thấy có thực vật nào sống được ở đó. Từ trên chỗ cao nhìn xuống vách núi chỉ thầy mờ mờ ảo ảo,không nhìn rõ phía dưới có cái gì.

Lâm Vân đứng ở gần vách núi. lắng nghe hơn mười phút. Quả nhiên là có thanh âm truyền tới. Lâm Vân không do dự nữa. nhảy thẳng xuống chỗ phát ra âm thanh. Trong nháy mắt rơi xuống, hắn đạp vào những gò đã trôi ra để giảm tồc độ

Lâm Vân cẩn thận dựa vào vách đá. rồi lắng nghe. Quả nhiên một lúc sau. lai một thanh âm truyền tới. Lâm Vân khẳng định chỗ này có người hoặc là con vật gì đó. Nhưng nếu có người, vì sao khi đi tới nơi này mình lại không biết. Lâm Vân muốn vào trong đó cũng chỉ có thể đào một cái lồ mới vào được.

Nghĩ tới đây. Lâm Vân lập tức rời đi. trở về chỗ căn lều. Hàn Vũ Đình đã ở cửa lều. sốt ruột đợi. Lâm Vân thấy thế nói:

- Em lại chờ ở đây một lúc. anh đi rồi về ngay.

Lần này Hàn Vũ Đình không nói gì thêm. Nàng biết, nếu Lâm Vân đã quyết định chuyện gì. nàng cũng không có cách nào ngăn càn. Lâm Vân lấy cái búa ở trong ba lô. rồi quay về chỗ vách đá kia. Dùng lực lượng Tinh Vân nhập vào cái búa. rồi không ngừng đào đá. Rất nhanh đã đào ra một động đá. đủ cho một người vào.

Lâm Vân lại không ngừng đào sâu vào trong vách đá. Đối với hắn mà nói, tìm đường đi vào không bằng tự tay đào một cái động cho nhanh. Lâm Vân đào động, đá vụn rơi lả tá xuống vách núi. không ngừng vang lên tiếng lạo xạo.

Chỉ mất nửa tiếng, vách đá này đã bị Lâm Vân đào thành một cái động sâu 2Om. Một luồng gió mát thối vào mặt. Lâm Vân biết mình đã đào thông vào bên trong. Quả nhiên trong vách đá này còn có một cái hang lớn nào đó. Lâm Vân nhìn vào trong, chỉ thấy cái hang sâu hun hút. không có điếm cuối.

Đọc truyện chữ Full