DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 187: Bức thư để lại

Lâm Vân nhìn thoáng qua cô gái tên Thi Kỳ này. Cô ta là bạn học của Lâm Hinh, nếu đã đưa bánh mỳ cho mình, cũng không thể đẩy về. Vì vậy thuận tay nhận lấy.

Cận Thi Kỳ lại ngạc nhiên phát hiện, nguời anh trai này của Lâm Hinh ăn mặc tuy rách rưới, tóc tai hình như cũng chỉ tùy tiện chải, rất mất trật tự nhưng bàn tay lại rất sạch sẽ. Thậm chí nói là xinh đẹp cũng không quá. Bàn tay trắng nõn lại dài, không có chút bẩn thỉu nào.

- Vậy thì cảm ơn em.

Lâm Vân nhận lấy gói bánh mỳ, xé bao bì, rồi lấy ra cắn một cái. Mấy miếng là xơi hết cái bánh kia.

Thi Kỳ trông thấy dáng ăn của Lâm Vân như vậy, trong lòng suy nghĩ, hắn nhất định là đã lâu không được ăn gì.

Lâm Hinh nhìn mà đau lòng, lấy một chai nước đưa tới:

- Anh trai, anh đi cùng em mua mấy bộ quần áo nhé. Sau đó chúng ta đi tới quán ăn ăn cơm luôn. Tam gia gia còn đang đợi tin tức của anh đây này. Anh cũng theo em về nhà luôn đi.

Lâm Vân nghĩ thầm, hiện tại đã không còn sớm, nếu đi theo Lâm Hinh thì sẽ muộn chuyến bay mất, liền nói với Lâm Hinh:

- Anh phải đi đây. Hinh Nhi, trở về nói với mẹ rằng anh rất khỏe, về sau có cơ hội thì anh sẽ về nhà thăm mẹ.

Nói xong, Lâm Vân xoay người đi về hướng sân bay. Lâm Hinh một mực nhìn anh trai rời đi rồi biến mất ở chỗ ngoặt, mới kịp phản ứng. Vội vàng đuổi theo, nhưng khi tới chỗ ngoặt thì không trông thấy Lâm Vân đâu cả.

- Có thể anh ấy đi vào phòng chờ máy bay rồi hay không?

Thi Kỳ chay theo hỏi.

Anh trai lang thang bên ngoài. Cho dù là cha có đối xử lại như trước kia, mình vẫn sẽ đi tìm anh trai. Anh trai ở một mình bên ngoài thật quá đáng thương.

- Ừ, cậu nói đúng. Thi Kỳ. Chúng ta tranh thủ đi đón A Mạn trở về. Rồi mình sẽ kể lại chuyện này cho Tam gia gia. Tam gia gia chính đang đi tìm anh ấy, chắc gia gia sẽ hỗ trợ.

Lâm Hinh lập tức muốn sớm đón Oman trở về.

Lúc Lâm Vân đi vào sân bay thì đã bắt đầu kiểm tra vé. Tuy Lâm Vân thoạt nhìn không giống với một người có thể ngồi máy bay, nhưng do giấy tờ của hắn đều đủ hết. Nhân viên tiếp đòn cũng chỉ đành bằng mặt mà không bằng lòng cho phép Lâm Vân đi vào. Nhân viên còn đang muốn đánh chủ ý tới hành lý của Lâm Vân, nhưng hai tay của người ta lại trống trơn. Không chỉ nói là cái vali, ngay cả cái túi nhỏ cũng không có cái nào.

Hơn một tiếng sau, ngay khi máy bay hạ cánh xuống Phần Giang, cơ hồ không có chút dây dưa. Lâm Vân lập tức gọi xe taxi đưa về chỗ ở của Vũ Tích.

Nhưng tới nơi, cửa lại khóa. Lâm Vân biết Vũ Tích và Mỹ Na ở cùng nhau. Phỏng chừng hai người đã đi ra ngoài có việc. Hiện tại đã là buối tối, mà Vũ Tích chắc không đi ra ngoài quá muốn. Cho nên mình ngồi chờ ở đây cũng được.

Lâm Vân đột nhiên nhìn quần áo của mình, còn sờ sờ bộ tóc lộn xộn. Nghĩ thầm có nên đi mua một bộ quần áo, rồi cắt tóc không?

Nhưng mình thực sự nóng lòng muốn gặp lại Vũ Tích, thế thì thôi vậy. Vạn nhất mình vừa rời đi, Vũ Tích đã quay về nhà thì sao?

- Anh là...

Mỹ Na vừa về tới cửa thì nhìn thấy Lâm Vân. Định hỏi hắn là ai nhưng kịp thời nhận ra đó là chồng của Vũ Tích, Lâm Vân.

Lâm Vân đứng ở cửa ra vào, trông thấy chỉ có một mình Mỹ Na trở về, mà không thấy Vũ Tích đâu cả. Trong lòng liền trầm xuống. Một cảm giác không tốt dâng lên, chăng lẽ Vũ Tích xảy ra chuyện gì?

- Là Lâm đại ca phải không? Rốt cuộc anh đã trở lại, mau vào nhà đi.

Mỹ Na nói xong, lấy chìa khóa mở cửa, trên khuôn mặt lộ vẻ khổ sở. Hai người Lâm Vân và Vũ Tích, một người bị hủy khuôn mặt, một người vẫn điên điên khùng khùng. Vậy mà hai người vẫn luôn nhớ về nhau. Nhưng vì sao Lâm Vân hiện tại mới xuất hiện?

- Vũ Tích đâu?

Lâm Vân run rẩy hỏi, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Mỹ Na.

- Chị Vũ Tích, chị ấy...

Mỹ Na không biết nên giải thích như thế nào với Lâm Vân. Chị Vũ Tích đã từng nói Lâm Vân đã khỏi bệnh rồi. Nhưng hiện tại nhìn cách ăn mặc của hắn có vẻ không giống như lời chị Vũ Tích nói.

Hiện tại nhìn hắn như một người lang thang ở bên ngoài đã lâu vậy. Nếu chị Vũ Tích gặp được hắn trong tình trạng như vậy, chắc là rất khổ sở.

- Vũ Tích làm sao? Nói mau...

Lâm Vân có chút sốt ruột, liền tiến lên một bước. Hoàn toàn không chú ý hắn cách Mỹ Na chỉ một đoạn ngắn.

Mỹ Na phải lùi về sau vài bước, trái tim đập thình thịch. Cái tay Lâm Vân này sao mà hung dữ thế?

Lâm Vân mới kịp phản ứng là mình quá kích động, lập tức dừng lại, sắc mặt hoàn hoãn hỏi:

- Thực xin lỗi, là do anh quá kích động. Em nói Vũ Tích làm sao vậy?

Lúc này Mỹ Na mới hồi phục lại tinh thần:

- Một tháng trước chị Vũ Tích đã rời đi nơi này rồi. Sau khi chị ấy trở về từ bệnh viện, thì luôn không vui, về sau thì chị ấy nghỉ việc, xe cũng bán đi. Lúc chị ấy rời đi không có nói với em biết. Chỉ để lại một bức thư. Hiện tại em cũng không biết chị ấy ở đâu.

Những lời của Mỹ Na như sấm nổ bên tai Lâm Vân, hắn liền ngây người tại chỗ. Không nghĩ tới mình vội vội vàng vàng trở về, lại không gặp được Vũ Tích.

“Không được, cho dù là chân trời góc bể, mình cũng phải tìm được nàng. Nàng là một cô gái yếu ớt, làm sao có thế sinh sống một mình trong cái xã hội rồi loạn này.”

- Mỹ Na, cô có thể cho tôi xem bức thư mà Vũ Tích để lại được không?

Lâm Vân nhìn Mỹ Na hỏi. Hắn rất muốn biết trong bức thư của Vũ Tích có lộ ra chút dấu vết gì của nàng ấy không.

- Được, anh vào trong ngồi một lát, để em đi lấy...

Mỹ Na nói xong, lập tức đi vào phòng của mình. Không lâu sau thì cầm một bức thư đưa cho Lâm Vân.

Lâm Vân chưa từng nhìn thấy chữ của Vũ Tích, nhưng vừa mở bức thư ra thì một loại cảm giác quen thuộc ập tới. Đó là cảm giác khi Vũ Tích lao vào ngực của hắn đêm đó. Cảm giác này thật là quen thuộc, cũng thật là xa xôi...

“Mỹ Na, chị đi đây, em đã biết nguyên nhân trong đó, nên chị sẽ không nói thêm. Chị cũng sẽ không nói cho em biết chị đi nơi nào. Miễn cho em đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của chị. Nếu như không phải trong lòng chị còn có một sự chờ đợi, chị không biết có thế tiếp tục sống được hay không”

“Lâm Vân nói qua, anh ấy sẽ về gặp chị. Còn có hai năm nữa, chị muốn chờ anh ấy. Nếu như anh ấy trở về mà không thấy chị, trong lòng sẽ rất là thất vọng. Cho nên chị nhất định phải chờ anh ấy trở về. Bởi vì anh ấy là chồng của chị. Anh ấy rất yêu chị, chị không thể để cho anh ấy thất vọng được.”

“Chị chỉ lo lắng, khuôn mặt của chị thay đổi, anh ấy sẽ không thích chị. Nhưng cho dù như vậy, chị vẫn sẽ trở về gặp anh ấy”

“Tạm biệt Mỹ Na. Có lẽ hai năm sau chị sẽ cùng Lâm Vân trở về gặp em. Vũ Tích!”

Lâm Vân cầm bức thư, im lặng không nói gì. Thật lâu sau mới lẩm bầm nói:

“Vũ Tích, thực xin lỗi em, là do anh không chiếu cố em được chu đáo. Cho nên em mới chịu khổ như vậy. Vô luận em biến thành như thế nào, anh vẫn yêu em, vĩnh viễn yêu em...”

Mỹ Na trông thấy Lâm Vân cầm bức thư, nước mắt chảy xuống khuôn mặt, trong lòng cũng rất khổ sở.

- Lâm đại ca.

Đọc truyện chữ Full