DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 233: Đây là cuộc sống sao?

Tuy đã là tới giới hạn của một sao sơ kỳ, nhưng Lâm Vân đột nhiên bộc phát tiềm lực toàn thân, mới tiến vào một sao trung kỳ, khiến thân thể bị nội thương không nhẹ. Thấy Hàn Vũ Tích đã không có việc gì, tâm tình mới buông lỏng xuống. Sờ sờ khuôn mặt đầy sẹo của Hàn Vũ Tích, đau lòng vì vết sẹo, rốt cuộc không duy trì được, đã nằm xuống ngủ.

Hàn Vũ Tích ôm lấy Lâm Vân trong ngực, trong lòng vui sướng không có cách nào diễn tả bằng lời. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân như muốn hòa tan vào đó. Lâm Vân đã lâu rồi không được ngủ yên ổn, hiện tại nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích, mới có thể ngủ ngon. Chỉ là bởi vì thời gian dài không ngủ đủ và lo lắng, thần sắc có vẻ tiều tụy.

Hàn Vũ Tích nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lâm Vân, không biết chỗ mình tát anh ấy còn đau hay không? Đến hiện tại nàng vẫn không tin được Lâm Vân đang nằm trong ngực của mình.

Bóng đêm được ánh trăng chiếu sáng càng thêm mông lung, Hàn Vũ Tích cẩn thận ôm lấy Lâm Vân. Thậm chí nàng có một loại ảo giác, mình đang ôm anh ấy sao?

Thật hay là ảo?

Nhẹ nhàng cõng Lâm Vân lên, tựa hồ sợ làm tỉnh hắn, động tác rất nhu hòa. Một ngày không có ăn cơm nên Hàn Vũ Tích phải lung la lung lay vịn Lâm Vân lên xe taxi. Lại từng bước một, cẩn thẩn đưa hắn vào trong nhà.

….

Một giấc ngủ này của Lâm Vân rất dài. Hắn đã mơ rất nhiều giấc mơ, mà toàn những giấc mơ khiến hắn không muốn tỉnh lại. Bởi vì hắn mơ thấy mình đang nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích, trong nội tâm cả kinh, lập tức tỉnh dậy:

- Vũ Tích?

Mở to mắt, Lâm Vân phát hiện mình đã thay một bộ đồ sạch sẽ. Còn đang được một thân thể mềm mại đầy hương thơm ôm lấy. Lâm Vân vừa tỉnh dậy, Hàn Vũ Tích cũng bị đánh thức. Nàng nhìn Lâm Vân trong ngực, nói:

- Anh đã khỏe hơn chưa?

- Vũ Tích? Ngày hôm qua….

Lâm Vân thấy mình thật đúng là nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích. Trong lòng nói, không biết mình có làm gì Vũ Tích không? Là Vũ Tích giúp mình tắm rửa sao? Như thế chẳng phải…

- Không có việc gì, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ chia lìa.

Hàn Vũ Tích yêu thương vuốt khuôn mặt của Lâm Vân.

- Chỗ này của anh còn đau không?

Giọng nói và ánh mắt mang đầy vẻ nhu tình.

Ngày hôm qua nàng giúp Lâm Vân tắm rửa, thay quần áo, rõ ràng không cảm thấy ngượng ngùng gì cả.Nàng cảm thấy những việc này là việc mình nên làm.

- Không đau, cảm ơn em Vũ Tích. Chính là anh…

Lâm Vân xấu hổ phát hiện mình đang gối đầu lên ngực của Hàn Vũ Tích, nên định di chuyển tránh ra một chút.

- Đừng cử động, anh còn chưa khỏe.

Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân muốn tránh ra, lại ôm hắn vào, nhẹ nhàng nói.

Lâm Vân bị mùi hương mềm mại của xử nữ xông vào mũi. Huống hồ người ôm mình lại là Vũ Tích, người mà mình ngày đêm thương nhớ. Cho dù Lâm Vân là người có ý chí kiên định như sắt thép cũng không có cách nào ngăn cản được dục vọng của đàn ông.

Hàn Vũ Tích cũng cảm giác được sự biến hóa của Lâm Vân, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, vội nói:

- Đừng cử động, đứa ngốc. Em nói rồi, em muốn làm vợ của anh. Anh còn chưa khỏe, đợi khi anh bình phục lại, chỉ cần anh không chê em xấu, chúng ta…

Thanh âm của Hàn Vũ Tích càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì ngay cả nàng cũng không nghe thấy. Cũng may thính lực của Lâm Vân cực tốt, nghe vậy trong lòng rất ấm áp. Cứ như vậy ôm Hàn Vũ Tích, lần nữa ngủ thật say.



Khi Lâm Vân tỉnh lại, thì không phát hiện Hàn Vũ Tích bên người. Vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện mình chỉ ngủ mười mấy tiếng, rõ ràng lại khôi phục gần đủ tu vị. Thử vận chuyển tinh lực trong người, không hề có trở ngại gì cả. Mà vết thương do Thương Giác bổ một chưởng ở sau lưng, luôn có cảm giác đau đớn, cũng đã không còn.

Quả nhiên là một sao trung kỳ. Chắc là do trong quá trình chạy đã tiêu hao hết tinh lực, lại sử dụng một viên linh thạch, khiến thực lực bộc phát. Chuyện này rốt cuộc là phúc hay họa? Mong rằng chuyện này chỉ diễn ra một lần thôi.

Lại nhớ tới Vũ Tích, đang muốn xuống giường tìm thì Hàn Vũ Tích đã đẩy cửa đi vào.

- Vân…Anh đã khỏe hơn chưa?

Hàn Vũ Tích không muốn tiếp tục gọi thẳng tên Lâm Vân, nhưng lại không biết gọi như thế nào cho thân mật.

Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích, nàng mặc một bộ áo màu hống phấn, và một cái quần dài màu xanh nhạt. Tóc dài chạm vai, khiến Lâm Vân ngạc nhiên phát hiện, Hàn Vũ Tích lần đầu tiên kẻ lông mày. Người con gái làm đẹp vì người mình yêu, có phải đúng trong trường hợp này không nhỉ?

Cho dù khuôn mặt có sẹo, cũng không có cách nào ngăn cản vẻ tú lệ của Hàn Vũ Tích. Vì nhìn sững sờ mà hắn quên mất trả lời câu hỏi của nàng.

Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân ngây người nhìn mình chằm chằm, trong lòng buồn bã, đi tới trước mặt của Lâm Vân nói:

- Có phải anh thấy em rất xấu phải không…

Lâm Vân phục hồi tinh thần, nắm lấy tay của Hàn Vũ Tích, không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói:

- Từ nay về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa.

Hàn Vũ Tích nghe vậy mới biết Lâm Vân không hề quan tâm tới tướng mạo của mình thay đổi như thế nào, liền cảm động lao vào lòng của Lâm Vân. Ôm chặt lấy hắn, một câu cũng không muốn nói. Động tác này đã thay câu trả lời, nàng cũng không muốn rời đi hắn.

Hương vị trên người Lâm Vân khiến cho nàng rất si mê. Từng hồi ức bên cạnh Lâm Vân dần dần ùa về và hợp làm một. Nàng đã suy nghĩ vô số lần, rốt cuộc lại có thể nằm trong ngực của hắn. Thậm chí còn lần đầu tiên ngủ cùng với hắn. Hiện tại nhớ tới mới cảm thấy có chút xấu hổ. Không biết khi nào mình đã không còn ngượng ngùng khi làm những việc như vậy.

- Anh không để ý tới dung mạo của em, huống chi anh còn có cách chữa trị khuôn mặt của em trở về nguyên vẹn. Chẳng lẽ em quên lần trước anh giúp em chữa trị sao? Vũ Tích, em phải tin tưởng anh.

Lâm Vân nói xong, nhẹ nhàng vuốt tóc của Hàn Vũ Tích. Trong lòng đang suy nghĩ cách đề xóa bỏ các vết sẹo trên mặt Vũ Tích.

Kỳ thực hiện tại Lâm Vân hoàn toàn có thể xóa bỏ những vết sẹo này. Không chỉ nói hắn đã một sao, cho dù là lúc mới chỉ có Tinh Hồn, hắn cũng có thể làm được. Nếu như giúp nàng trị liệu xong, còn ăn vài viên Dưỡng Nhan Hoàn thì càng thêm hoàn mỹ. Còn có Trú Nhan Hoàn trong truyền thuyết, nhưng hắn chưa từng thấy qua.

- Ừ, em tin tưởng anh.

Hàn Vũ Tích tựa vào ngực của Lâm Vân, không muốn động đậy.

Sáng sớm là lúc tinh lực của Lâm Vân tràn đầy nhất, mà Hàn Vũ Tích lại nhào vào trong ngực của hắn. Cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực nàng, ở đâu còn nhịn được. Đang muốn bế Hàn Vũ Tích lên giường, đột nhiên Hàn Vũ Tích ngồi dậy, kêu lên một tiếng:

- Không tốt.

Rồi chạy vội ra ngoài.

Đảo mắt Lâm Vân đã ngửi thấy một mùi cháy khét phát ra từ phòng bếp. Sờ sờ cái mũi cười, trong lòng tự nhủ, đây là gia đình sao?

Lâm Vân rửa mặt xong đi ra, thì Hàn Vũ Tích đã nấu xong ba món ăn, một bát canh. Tất cả món ăn đều có ớt cay. Lâm Vân biết Hàn Vũ Tích không thích ăn cay, nhưng nàng lại làm món ăn cay như vậy, nhất định là vì mình.

- Kỳ thực hiện tại em cũng rất giỏi ăn cay.

Hàn Vũ Tích trông thấy Lâm Vân nhìn những món ăn cay trên bàn, vội vàng giải thích.

Lâm Vân không nói gì, chỉ đi tới nhẹ nhàng kéo Hàn Vũ Tích vào lòng. Vừa định nói gì, thì Hàn Vũ Tích đột nhiên ôm cổ hắn, một cái lưỡi ẩm ướt mà có hơi ngốc tiến vào miệng của Lâm Vân.

Hai người hôn nhau một lúc lâu mới thở phì phò dừng lại.

Hì một tiếng, Hàn Vũ Tích rõ ràng nở nụ cười, trên mặt còn đỏ bừng.

- Em cười cái gì?

Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích còn đang ôm cổ mình, lại không biết nàng cười cái gì.

- Hóa ra anh cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân ngẩn người khi nghe mình nói vậy, lại cười khẽ, nói tiếp:

- Anh hôn môi còn không bằng em, không phải trước kia anh là công tử làng chơi sao?

- Kỳ thực, vừa nãy là nụ hôn đầu tiên của anh. Hắc hắc, em khẳng định không tin.. Mà cũng không nghĩ tới em lại mạnh mẽ như vậy…

Lâm Vân xấu hổ nói. Quả thực đây là lần đầu tiên hắn hôn một người phụ nữ. Lúc trước ở cùng với Thanh Thanh, hai người nhiều nhất là nắm tay nhau mà thôi.

Nghĩ tới Thanh Thanh, Lâm Vân có chút sững sờ, nháy mắt lại âm thầm thở dài. Hắn biết cả đời này phỏng chừng sẽ không còn được gặp lại Thanh Thanh nữa. Không biết hiện tại nàng sống như thế nào. Mà nguyên bản mình muốn tu luyện cả đời, thật không ngờ lại yêu Vũ Tích.

Vũ Tích cũng là một cô gái tốt. Nếu có một ngày nào đó, mình có thể nắm tay Vũ Tích và Thanh Thanh, cùng sống với nhau, có phải là trọn vẹn không. Nhưng như vậy thì chả phải mình quá tham lam rồi sao?

Hiện tại mình có tu vị một sao, nếu như không thể tiến thêm một bước nữa thì tuổi thọ của mình nhiều nhất là hai trăm năm. Ở một nơi có linh khí yếu ớt như Địa Cầu, nói tiến thêm một bước dễ dàng như vậy sao. Huống hồ hiện tại hắn còn phải cố gắng trợ giúp Vũ Tích tu luyện. Hắn không muốn nhiều năm sau, nhìn thấy bạn đời của mình dần dần già đi. Nếu là như vậy, còn không bằng hiện tại rời đi Hàn Vũ Tích, miễn phải chịu đựng cảm giác tương tư dài vô tận kia.

- Em tin anh. Em tin đây là nụ hôn đầu tiên của anh.

Hàn Vũ Tích ngẩng đầu, con mắt ngập nước nhìn Lâm Vân, không chút do dự nói ra câu tin tưởng.

Lâm Vân có chút kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Tích. Bất kỳ người nào cũng sẽ không tin tưởng một tên hoàn khố lang thang của Lâm gia lại lần đầu tiên hôn người khác. Nhưng Hàn Vũ Tích thì một mực tin hắn. Từ ánh mắt của nàng cũng có thể thấy được điều đó. Nàng nói những lời này không có chút giả bộ hay mất tự nhiên gì cả.

Đọc truyện chữ Full