DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 281: Kinh hãi

Khách sạn Kim Đàm, khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Thanh Hóa. Lâm Vân đi theo Tạ Hồ tới một căn phòng xa hoa trên tầng tám. Tạ Hổ tiện tay đóng cửa lại.

Lâm Vân đà nhìn thấy trong căn phòng có một người nam tử tuổi hơn năm mươi. Cùng với bốn tên mặc áo lam khỏe mạnh đứng ở hai bên.

- Mộc Vân, đây là Xuân ca.

Tạ Hồ nói xong, liền trực tiếp đứng chắn ở cánh cửa. Rất rõ ràng là muốn chặn đường của Lâm Vân.

Lý Xuân nhìn nhìn Lâm Vân. Lời nói thật, y không thể nghĩ ra, một người ăn mặc bình thường như Lâm Vân lại là một tỷ phú có thể lấy ra hàng trăm triệu đô la. Trông thấy Lâm Vân vừa vào đã rất thoải mái ngồi xuống cái ghế, Lý Xuân liền sững sờ. Trong lòng tự nhủ, tên này là một tên ngốc hay là một con nghé con mới đẻ?

- Không sai, là tôi mua Tàng bảo đồ. Cũng là người trả năm trăm triệu đô la. Nhưng tôi không biết là chúng ta có quen biết nhau cơ đấy. Cho nên ông bảo tôi tới đây làm gì? Chẩng lẽ ông muốn ỷ nhiều người, để cướp bảo đồ của tôi sao?

Lâm Vân giống như minh bạch điều gì đó có chút kinh ngạc nhìn Lý Xuân. Ý tứ chính là, bây giờ là giữa ban ngày, chẳng lẽ lại muốn cướp ngày sao?

Lý Xuân còn đang đắn đo với thân phận của Lâm Vân. Y vốn là người cẩn thận, cho dù là một chuyện nắm chắc cũng phải hỏi rõ ràng. Dù sao người này hiện tại đã không có cách nào rời đi, cho nên còn nhiều thời gian để nói chuyện.

- Mộc huynh đệ cứ nói đùa. Tôi làm gì có ý cưỡng đoạt gì đó. Tôi đoán Tạ Hồ hẳn là đã nói cho cậu biết, chúng tôi là ai. Không biết cậu có thể cầm Tàng bảo đồ ra cho tôi xem được không?

Thanh âm của Lý Xuân rất là ôn hòa, không có chút lên mặt nào.

- Nhìn xem cũng có thể, nhưng tôi rất có hứng thú với ba bang phái lớn của Hồng Kong, không biết ông có thể giới thiệu qua cho tôi nghe được không?

Lâm Vân mỉm cười nói.

Lý Xuân sửng sốt một chút, mỉm cười nói:

- Tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết….

Lâm Vân cắt đứt lời của Lý Xuân:

- Không biết rõ ràng thì thôi. Tôi nghe nói, lão đại của Hải Bang, Cửu ca là một nhân vật nổi tiếng. Còn nghe nói rất nhiều sự tích của y. Ông nói cho tôi nghe một chút về nhân vật Cửu ca này và Hải Bang.

Lý Xuân nhăn lông mày lại, tên này là thực sự ngốc hay là giả ngốc? Chẳng lẽ hắn không sợ hãi sao? Mà người này muốn thăm dò Đao Cửu làm cái gì?

Đao Cửu là người mà Lý Xuân quá quen thuộc. Y là một nhân vật hung ác. Hơn hai mươi năm trước, lúc mới tới Hồng Kong, Đao Cửu chỉ là một người ở tầng lớp dưới. Nhưng chỉ dùng thời gian mười năm, đã từ một tên thủ hạ trở thành Bang chủ của một trong ba bang lớn nhất của Hồng Kong. Cho dù mình lăn lộn trong xã hội đen ba mươi năm, cũng kém xa cái tay Đao Cửu kia.

Tuy nhiên, thái độ của Lâm Vân đã triệt để chọc giận Lý Xuân. Con mắt của y liền khép lại, không nói một câu.

Bốn tên nam tử mặc áo lam thấy thế, lập tức cười lạnh, đi lên bao vây Lâm Vân lại.

Lâm Vân cũng cười lạnh một tiếng nói:

- Quả nhiên là muốn cưỡng đoạt, làm việc còn xấu xa hơn cả lão tử.

Tạ Hồ và Lý Xuân nghe Lâm Vân nói vậy, đột nhiên có một cảm giác lạnh buốt toàn thân. Người này rốt cuộc có chỗ dựa nào? Mà đối mặt với sáu người vẫn còn kiêu ngạo như vậy? Phải biết rằng, bốn người bảo tiêu này đều là cao thủ. Tạ Hồ càng là TaeKwonDo đai đen. Mà mình thì đã đạt tới Aikido sáu cấp.

- Chậm đã.

Lý Xuân đột nhiên ngăn cản bốn người bảo tiêu.

- Xin thỉnh giáo lai lịch của Mộc huynh đệ. Bởi không chừng lại là người một nhà.

Lý Xuân đứng lên, rất cẩn thận nói.

- Ông đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Tôi không phải là người nhà với đồ bỏ đi như ông. Nói cho ông biết, hôm nay, cho dù ông không muốn nói, tôi cũng bắt ông nói.

Lâm Vân chẳng muốn tiếp tục dông dài.

Lý Xuân liền biến sắc, kêu lên:

- Bất kể là ai, giết.

Tạ Hồ và bốn tên áo lam đã sớm nhìn Lâm Vân không thuận mắt. Lúc này nghe Lý Xuân ra lệnh, ở đâu còn do dự. Liền móc súng ra bắn về phía Lâm Vân. Rõ ràng ngay cả hứng thú động chân động tay cũng không có.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Liên tục tung ra năm đao. Năm cỗ máu tươi lập tức phun ra. Tuy nhiên, còn chưa đợi bọn chúng rơi xuống mặt đất, năm ngọn lửa màu tím đã thiêu đốt thân thể của bọn chúng. Đảo mắt trên mặt đất chỉ còn lấm tấm tro bụi, không còn vết máu nào.

Lâm Vân giơ tay lên, chỗ tro bụi liền dính thành một quả cầu, rồi bị Lâm Vân vứt ra ngoài cửa sổ. Trước sau chưa tới một phút đồng hồ.

Lý Xuân như bị chui vào hầm băng vậy. Đây là nhân loại sao? Một phút trước, nơi này còn có bảy người, hiện tại chỉ còn có mình và Mộc Vân. Năm người kia thì giống như không khí, rồi biến mất vậy. Mà mình thì rõ ràng nhìn thấy đầu của năm người kia bay lên.

Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống lưng. Từ khi y lăn lội xã hội đen cho tới bây giờ, đã trải qua vô số sinh tử, gặp bao nhiêu điều thần kỳ, nhưng chưa bao giờ thấy chuyện gì quỷ dị như hôm nay. Mồ hôi lạnh đã thấm ướt đẫm quần áo. Da đầu thì tê dại. Vốn không biết sợ hãi là gì, Lý Xuân hiện tại đã sợ hãi.

- Cậu, cậu…

Lý Xuân muốn nói một câu đầy đủ, nhưng tiếc rằng chuyện trước mắt quá kinh người, y không có cách nào nói hết được.

- Cậu, cậu cái rắm, nói toàn bộ những điều ông biết về ba cái bang phái kia cho tôi nghe. Nếu tâm tình của tôi tốt, tôi sẽ không đốt ông thành tro. Nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi.

Lâm Vân vỗ mạnh cái bàn trà, lạnh giọng nói.

Chấn kinh một lúc lâu, Lý Xuân mới bình tĩnh lại. Y đã trải qua vô số mưa bão, biết mình trong mắt người này chỉ như một con kiến mà thôi. Y đã sớm hối hận vì theo dõi Lâm Vân. Một tên biến thái như vậy, còn cố tình đi chậm, khiến cho Tạ Hồ đuổi kịp. Người này chẳng lẽ có bệnh chắc?

- Ba bang phái lớn của Hồng Kong cũng chỉ quật khởi trong vòng hai mươi năm lại đây. Nghe nói lão đại của Thâm Bang, Hải Bang và Dương Bang vốn ở chung một cái bang hội, đó là Bang Tử Ngọ. Nhưng hơn hai mươi năm trước không biết vì cái gì, bang Tử Ngọ di dời sang Hồng Kong. Chỉ ngắn ngủi trong vòng mười năm, đã phát triển lớn mạnh hơn rất nhiều bang hội khác ở đó.

- Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng bang Tử Ngọ phân liệt thành ba bang hội. Chính là ba bang Thâm Sâu Dương hiện tại. Tôi nguyên lai vốn là người của Điền Bang ở Hong Kong. Sau khi Điền Bang bị bang Tử Ngọ sát nhập, tôi liền trở thành một phó bang chủ của Dương Bang.

Lý Xuân nói tới đây thì ngừng một chút, sợ hãi liếc nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân nghĩ thầm, nguyên lai ba cái bang này vốn là một bang. Nghĩ tới đây thì nói:

- Ông có biết vì sao hơn hai mươi năm trước, bang Tử Ngọ phải chuyển tới Hồng Kong hay không?

Lý Xuân do dự một chút mới nói:

- Tôi biết cũng không chính xác lắm. Chỉ nghe nói là hơn hai mươi năm trước, bang chủ bang Tử Ngọ vì tranh đoạt một vật mà giết rất nhiều người. Mà những người bị giết kia thuộc về một gia tộc có lai lịch lớn. Về sau thế lực đằng sau của gia tộc kia vì giận dữ dã giết tới tận hang ổ bang Tử Ngọ.

- Lão đại của bang Tử Ngọ bị giết chết ngay tại chỗ. Bang Tử Ngọ cũng một đêm mà giải tán. Chia thành từng nhóm nhỏ di dời tới Hồng Kong.

Lâm Vân nghĩ thầm, quả nhiên là như vậy. Những tên kia muốn đoạt hẳn là Tuyết Liên Tử. Chỉ là không biết Tuyết Liên Tử do ai cầm đi. Mà không nghĩ tới sau lưng của Xung gia còn có thế lực khác. Liền tiếp tục hỏi:

- Ông có biết vì sao bang Tử Ngọ lại muốn cướp vật đó không? Và vật đó hiện tại đang ở đâu?

Hỏi xong, Lâm Vân chăm chú lắng nghe, bởi vì đây mới là chuyện mà hắn quan tâm nhất.

- Tôi không rõ đó là vật gì. Nhưng nghe một huynh đệ trong bang Tử Ngọ nói, đó là một loại thuốc có thể cứu sống người chết. Lúc ấy lão đại của bang Tử Ngọ bị thương rất là nghiêm trọng, phải cần loại thuốc đó mới chữa trị được. Nhưng loại thuốc kia rất đắt, bên ngoài không thể mua được, với lại gia tộc kia cũng không đồng ý bán. Cho nên bang Tử Ngọ quyết định giết người đoạt vật. Tuy nhiên, thuốc kia còn chưa tới tay của lão đại bang Tử Ngọ, thì bang Tử Ngọ đã bị diệt. Hiện tại thuốc kia bị lưu lạc tới chỗ nào, đã không người biết.

Nghe Lý Xuân nói vậy, Lâm Vân liền biết lão đại bang Tử Ngọ còn chưa ăn Tuyết Liên Tử. Xem ra Tuyết Liên Tử đang trong tay một người nào đó trong bang Tử Ngọ. Rốt cuộc là ai? Chắc phải đến Hồng Kong một chuyến để điều tra rồi.

- Nói một chút về những thành viên cũ của bang Tử Ngọ còn sống tới hiện tại.

Lâm Vân biết được nhiều thông tin hữu dụng như vậy, tâm tình rất thoải mái.

- Hiện tại các thành viên cũ của bang Tử Ngọ đã xen lẫn trong ba bang phái lớn kia. Tuy nhiên, bất kỳ người nào trong số đó cũng đều là người có quyền cao chức trọng. Cụ thể là bao nhiều người, tôi không rõ lắm. Còn Cửu ca mà cậu vừa hỏi, thì hiện tại đang ở vùng vịnh Thanh Thủy, thuộc Hồng Kong.

Lý Xuân nói xong, rất là bối rối. Y không biết Lâm Vân có thể hay không giết y diệt khẩu.

Đọc truyện chữ Full