DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 414: Tu sĩ Đại Thừa

- Khấu sư huynh, hắn là ai? Từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ vô danh như vậy? Hiện tại chúng ta nên truy bắt hắn hay là đi chặn Thượng Kiếm Tông?

Một người nghe thấy Khấu sư huynh nói tu vị của hung thủ còn cao hơn cả huynh đấy, trong lòng rất kinh dị. Bản lĩnh của Khâu sư huynh như thế nào, y biết rất rõ.

- Chỉ cần người này còn ở Trung Châu, thì sẽ có biện pháp bắt được hắn. Lấy Tinh Hà Trùy vẫn quan trọng hơn. Vô luận như thế nào, Thần Nguyên Môn của chúng cũng phải lấy bằng được nó.

Khấu trưởng lão nói xong, suy nghĩ phương hướng, rồi lập tức dẫn theo hai tên rời đi.

Lâm Vân phi hành rất nhanh, nhưng vẫn không phát hiện ra khí tức của Tinh Hà Trùy. Tuy không cam lòng nhưng lại không có cách nào khác.

- Oanh oanh…

Một chuỗi tiếng nổ vang lên kịch liệt. Phía trước xuất hiện tu sĩ đang đánh nhau. Lâm Vân lập tức tới gần nhìn xem. Hiện tại hắn rất cần dù chỉ một chút manh mối liên quan tới Tinh Hà Trùy.

Có ba người đang đánh nhau, mà trong đó có một người hắn quen. Lâm Vân không khỏi cười nhạt.

Ba người đang đánh nhau, một người chính là tu sĩ có râu quai nón. Hai tên khác thì không ngừng tấn công y.

Lâm Vân nhìn bọn họ chiến đấu mới thăng bằng một chút. Tên râu quai nón kia cũng giống như mình, vì lộ tiền tài mà bị người khác theo dõi. Phỏng chừng hai tên tu sĩ đang đánh nhau với y kia cũng là tán tu. Không thấy người của Thần Nguyên Môn đâu cả. Lâm Vân vừa nghĩ là biết, ba tên Thần Nguyên Môn kia nhất định là muốn cướp mình trước rồi tới tên râu quai nón.

Tuy nhiên tên râu quai nón cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Hai tu sĩ có tu vị tương đương với y kết hợp lại nhưng vẫn không làm gì được. Người này sử dụng một pháp bảo hình cái búa cực lớn, mang theo chân nguyên hùng hậu ngăn cản sự công kích của hai tên.

Lâm Vân thấy tên râu quai nón có vẻ không sợ hãi hai tên tán tu, cho nên không vội đi ra. Mà đứng một bên nhìn bọn họ chiến đấu.

- Rầm rầm..

Vài tiếng do linh lực va chạm vang lên. Lông mày Lâm Vân nhíu lại. Hắn đã cảm thấy khí tức của Tinh Hà Trùy. Mang theo đó là vài cỗ khí tức cường đại đi tới bên này.

Ba tu sĩ đang đánh nhau liền dừng tay, giống như hẹn trước đều nhìn về một hướng. Ba người vừa còn liều mạng chiến đấu, hiện tại thì đều tránh sang một bên.

Trong nháy mắt, sáu tên tu sĩ có tu vị cao hơn Lâm Vân đã đi tới chỗ ba người đánh nhau. Trong đó có ba người mặc áo đen. Tuy bọn chúng đã ẩn dấu ký hiêu. Nhưng từ linh lực ba động trên người bọn chúng, Lâm Vân vẫn nhận ra đó là người của Thần Nguyên Môn.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng, đám người Thần Nguyên Môn đúng là bịt tay trộm chuông.

Ba người thấy sáu người tới đều có tu vị Luyện Hư, cao hơn bọn họ cả một cảnh giới. Trong lòng ba người có chút luống cuống, muốn lén lút bỏ chạy. Bảo vật dù tốt, nhưng phải có mệnh hưởng dụng mới được.

Lâm Vân thấy ba người muốn đi, cười thầm một tiếng, hiện tại muốn đi cũng đã chậm rồi. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người trong đó đã bị nổ tung. Còn tên râu quai nón, không biết dùng pháp bảo gì mà chạy thoát được công kích. Mấy tên tu sĩ này cũng không quan tâm y chạy thoát, mà quay sang đánh nhau tiếp.

Lâm Vân biết mình chưa bị phát hiện. Mà sáu người kia rõ ràng không nói chuyện gì cả, chỉ tập trung chiến đấu. Đoán chừng bọn họ muốn giải quyết luôn ở nơi này.

Thần thức của Lâm Vân mạnh hơn những người ở đây một ít. Nên hắn đã nhìn thấy một bên là Thần Nguyên Môn không muốn lộ mặt, và một bên thì mặc quần áo có chữ Thượng. Hẳn chính là Thượng Kiếm Tông.

Thượng Kiếm Tông chắc không muốn dẫn tới thêm người tới đoạt Tinh Hà Trùy, cho nên chiến đấu rất im lặng, không phát ra những thanh âm nổ lớn.

Sáu người này đánh nhau càng ngày càng kịch liệt. Lâm Vân đã thấy Tinh Hà Trùy trên tay của một tu sĩ mập mạp thuộc Thượng Kiếm Tông. Cho dù Tinh Hà Trùy đã bị thu nhỏ đi rất là nhiều, nhưng vẫn có kích cỡ của một cái trùy bình thường.

Để đoạt được Tinh Hà Trùy từ tay sáu tu sĩ Luyện Hư, thì quả thật không dễ. Lâm Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể theo dõi sáu người này liều mạng với nhau.

Tuy nhiên, sáu người này đánh nhau từ mặt đất tới bầu trời, động tĩnh lớn như vậy, không kinh động tới người khác cũng khó. Lâm Vân đã cảm thấy mấy cỗ khí tức cường đại đang lao tới đây. Dù trong lòng rất sốt ruột, nhưng lại không có cách nào.

Sáu tên đánh nhau cũng cảm thấy có biến, nên càng lo lắng. Ba tên tu sĩ của Thượng Kiếm Tông nhìn nhau một cái, tên béo bỗng nhiên ném Tinh Hà Trùy ra ngoài.

Lâm Vân vừa nhìn là hiểu kế hoạch của vài tên tu sĩ Thượng Kiếm Tông. Bọn họ ném Tinh Hà Trùy đi để thừa dịp một khoảnh khắc mà tu sĩ Thần Nguyên Môn đang sững sờ, một người lập tức sẽ đuổi theo Tinh Hà Trùy rồi chạy trốn. Hai người còn lại thì có nhiệm vụ ngăn cản ba tên tu sĩ Thần Nguyên Môn.

Kế hoạch là không sai, nhưng bọn họ lại không biết có một Lâm Vân ở bên cạnh.

Quả nhiên, khi Tinh Hà Trùy ném ra ngoài một tên tu sĩ Thượng Kiếm Tông trung niên lập tức bay theo phương hướng của Tinh Hà Trùy. Ba tu sĩ Thần Nguyên Môn đều sửng sốt, chỉ có Khấu trưởng lão phản ứng nhanh hơn cả.

Lúc Tinh Hà Trùy bị ném đi, Lâm Vân đã dùng tinh lực hút Tinh Hà Trùy về hướng mình. Cho nên tên tu sĩ Thượng Kiếm Tông lại đuổi lệch hướng. Mà Khấu trưởng lão thì sau một lúc thất thần, lại đuổi sang hướng của Lâm Vân đang nấp.

Lâm Vân vừa ra tay, ba tên Thượng Kiếm Tông liền biến sắc. Bọn họ thật không ngờ vẫn còn có người nấp ở đây. Hai tu sĩ Thượng Kiếm Tông đuổi theo sau Khấu trưởng lão liền toàn lực đánh về phía ông ta.

Khấu trưởng lão rõ ràng không muốn buông tha Tinh Hà Trùy, cho nên cưỡng chế phóng ra một pháp bảo phòng hộ, tiếp tục bay về phía Tinh Hà Trùy.

Mặc dù có pháp bảo ngăn cản, nhưng một kích toàn lực của hai tu sĩ Luyện Hư đâu có phải là đơn giản. Khấu trưởng lão liền không ngừng phun máu tươi, lung lay rơi xuống chỗ của Lâm Vân.

Lâm Vân lạnh lùng cười, một tay bắt Tinh Hà Trùy, một tay phóng Tinh Đao chém đứt tay của Khấu trưởng lão. Rồi không chút do dự mang theo Tinh Hà Trùy và cánh tay đó rời đi.

Tất cả đều phát sinh trong thời gian quá ngắn. Cơ hồ chỉ trong một chớp mắt mà thôi. Thì Lâm Vân đã biến mất. Dù Lâm Vân đã lấy đi Tinh Hà Trùy, nhưng những người đằng sau vẫn không lo lắng. Bởi vì khí tức của Tinh Hà Trùy không thể giấu được.

Ngoại trừ Khấu trưởng lão đang bị trọng thương ra, năm người còn lại đều đuổi theo hướng của Lâm Vân.

Thần Nguyên Môn vô cớ chọc vào chúng ta, Thượng Kiếm Tông của chúng ta sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy.

Tên béo của Thượng Kiếm Tông vứt lại một câu rồi cũng đuổi theo. Tinh Hà Trùy đã bị người khác cướp đi, không cần phải giả bộ như không biết. Mối thù giữa hai môn phái đã kết định rồi.

Lâm Vân cơ hồ vừa rời đi, lại xuất hiện thêm năm sáu cao thủ. Bọn họ thấy thế đều bay về hướng Lâm Vân chạy trốn.

Tốc độ của Lâm Vân dù rất nhanh, nhưng hắn biết còn chưa thoát khỏi đám người kia. Phải mau chóng che dấu khí tức của Tinh Hà Trùy mới được. Tuy nhiên Tinh Hà Trùy lại không bỏ được vào trong giới chỉ, phỏng chừng cả Sơn Hà Đồ cũng không được.

Xem ra phải bỏ vào Tinh Thần Châu thử xem. Lâm Vân dùng ý niệm điều khiển, dù Tinh Thần Châu còn chưa luyện hóa hoàn toàn, nhưng Tinh Hà Trùy rõ ràng đi vào được. Lâm Vân mừng rỡ, càng khẳng định Tinh Thần Châu không phải là vật bình thường.

Còn có cánh tay của tu sĩ Thần Nguyên Môn kia. Lâm Vân đương nhiên không có hứng thú, chỉ lấy giới chỉ ra rồi vứt cánh tay đi.

Hiện tại không còn khí tức của Tinh Hà Trùy, Lâm Vân chỉ cần chạy thoát đám người kia là coi như thành công. Một khi bị đám người đó bao vây, mang nhỏ của hắn sẽ không giữ được.

Lâm Vân vừa mới giấu Tinh Hà Trùy, một cỗ khí tức cường đại khiến tim hắn đập thình thịch kéo tới. Lâm Vân cả kinh, không tốt rồi, đây là khí tức của tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia. Không ngờ lão già này cũng đuổi theo hắn.

Nếu bị tu sĩ Đại Thừa Kỳ đuổi được, Lâm Vân biết mình không có bản lĩnh để thoát khỏi. Trong lòng hắn rất sốt ruột. Mười tu sĩ Luyện Hư Kỳ đuổi hắn, hắn có thể chạy được. Nhưng một tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì khó mà thoát được.

Dựa theo tốc độ của Đại Thừa Kỳ kia, thì chỉ cần mấy giây là đuổi được Lâm Vân. Lâm Vân thậm chí còn có thể cảm giác được sự phẫn nộ và hô hấp của y.

- Oanh..

Một tiếng xé rách không gian vang lên, một bàn tay khổng lồ chụp tới Lâm Vân. Lâm Vân sợ tới mức hồn phi phách tán, thực lực thật quá chênh lệch. Tên tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia còn cách hắn vài ngàn km, vậy mà có thể ngưng tụ thành bàn tay bắt hắn. Vậy còn đánh đấm gì nữa.

Nhìn bàn tay cực lớn như muốn che khuất bầu trời, lần đầu tiên Lâm Vân dâng lên một cảm giác vô lực. Cho dù lần trước chỉ có ba sao đối mặt với phân thân của lão tổ Côn Luân, hắn cũng không có cảm giác này. Thật quá mức cường đại.

Tuy như vậy, nhưng muốn cho hắn thúc thủ chịu trói là không thể nào. Lâm Vân tập trung toàn bộ tinh lực trong cơ thể, hét lớn một tiếng:

- Tinh Bạo, nổ cho ta…

- Ầm ầm, ầm ầm…

Tinh Bạo mang theo tinh lực khổng lồ không ngừng bạo liệt. Rắc một tiếng, bàn tay khổng lồ kia bị nhạt bớt. Lâm Vân không chút nghĩ ngơi, lập tức bay qua bàn tay, đồng thời uống một viên Liệt Thương Đan.

- Ồ.

Tu sĩ Đại Thừa ở đằng sau thấy Lâm Vân rõ ràng có thể thoát khỏi đại thủ ấn của y, liền ngạc nhiên kêu lên. Nhưng lập tức quát:

- Mặc dù tu vị của ngươi không kém, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là Hóa Thần điên phong mà thôi. Hơn nữa cảnh giới của ngươi quá thấp, hôm nay vô luận như thế nào ngươi cũng không chạy thoát khỏi đâu.

Ở trong mắt của tu sĩ Đại Thừa, tán tu như Lâm Vân chỉ chú trọng tăng tu vị. Căn bẳn mặc kệ cảnh giới cao hay thấp. Cuối cùng là khó tránh khỏi kết cục tự bạo.

Trong lòng Lâm Vân trầm xuống. Hắn biết đạo tâm của hắn quá thấp, nhưng đó là việc hắn không thể khống chế được. Hiện tại vừa nghe tu sĩ Đại Thừa Kỳ nói, lập tức biết nhược điểm của mình. Thầm than một tiếng, điều này cũng không thể trách bản thân, cho tới nay hăn đều là tự mày mò tu luyện.

Đây là do không có sư phụ. Lúc ở thôn Vi Đông với Vũ Tích, tuy đạo tâm đã tăng lên một ít, nhưng so với tu vị cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những điều này. Lão yêu quái đã đuổi sát theo sau. Lâm Vân không cho rằng hắn có thể thoát được bàn tay của y lần thứ hai.

Hiện tại Lâm Vân căn bản không có thủ đoạn để chạy trốn. Duy nhất chỉ có Tinh Dời chưa dùng lần nào.

Phải tới năm sao màu bạc mới có thể dùng được Tinh Dời hoàn toàn. Lâm Vân không biết vì sao khi tạo thành hai sao màu bạc, pháp thuật này lại sinh ra. Lâm Vân uống thêm một viên đan dược, một cỗ linh khí mạnh mẽ bạo động ở trong đan điền.

Lâm Vân khẽ quát một tiếng “Tinh Dời”, rồi lập tức biến mất trong không trung.

- Ồ, là pháp thuật thuấn di.

Tu sĩ Đại Thừa Kỳ thấy Lâm Vân đảo mắt đã biến mất, liền chấn động. Cho dù là y cũng không thể hoàn toàn thi triển Thuấn Di. Muốn thi triển thì nguyên khí sẽ bị tổn thương rất nặng. Vậy mà tên tu sĩ Hóa Thần kia rõ ràng có thể sử dụng Thuấn Di. Trong lòng tu sĩ Đại Thừa càng thêm tâm động.

Nếu có thể học được pháp thuật này, thì thiên hạ còn có ai có thể là đối thủ của Ngụy Hữu Nha ta? Liền không khách khí nữa, cũng nhấc chân biến mất tại chỗ. Đồng thời hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù ngươi có thuấn di, cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay của ta.

Cách đó vạn dặm, Lâm Vân phun ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân mệt mỏi không chịu nổi. Một cái thuấn di di chuyển vạn dăm, khiến hắn bị suy yếu rất nhiều. Tuy nhiên, sắc mặt của hắn lại thay đổi. Lão bất tử kia rõ ràng vẫn đuổi theo không bỏ. Mà hắn muốn thi triển thuấn di tiếp là không có khả năng.

Trong lòng Lâm Vân đã thầm chửi bới tám đời tổ tông của tên tu sĩ Đại Thừa kia. Nhưng lại không có biện pháp nào cả. Mắt thấy chỉ mấy giây nữa thôi, y sẽ đuổi kịp.

Làm sao bây giờ?

Tinh Thần Châu, đúng rồi, chỉ còn Tinh Thần Châu. Tinh Thần Châu không phát ra bất kỳ khí tức ba động nào. Nếu mình trốn ở trong đó, hẳn là có thể tránh thoát sự truy kích.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền không dám do dự nữa. Chỉ cần do dự một giây thôi thì tên kia sẽ đuổi tới. Đảo mắt, Lâm Vân đã biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện ở trong Tinh Thần Châu. Dưới sự khống chế của Lâm Vân, Tinh Thần Châu rơi vào trong một cái tổ chim trên cây đại thụ. Lâm Vân còn tiếp tục điều khiển Tinh Thần Châu nấp dưới con chim, giống như các quả trứng khác. Lúc này hắn mới dừng lại.

Cơ hồ là đồng thời, tên tu sĩ Đại Thừa đã tới nơi. Lâm Vân âm thầm líu lưỡi. Một cự lỵ hơn vạn dặm, người kia chỉ cần trong nháy mắt là tới, thật là kinh khủng. Y còn chưa giao thủ với mình, chỉ liếc qua đã biết đạo tâm của mình không theo kịp tu vị, là biết y lợi hại như thế nào. Xem ra, cho dù tu vị của mình có lên tới bốn sao màu bạc, cũng không phải là đối thủ của y. Người này quả thật là nghịch thiên.

- Ủa, sao không thấy hắn đâu nhỉ?

Ngụy Hữu Nha đứng ở chỗ Lâm Vân vừa đứng, nhưng lại không thấy được tung tích gì của Lâm Vân, liền nhíu mày lẩm bẩm.

Y đứng ở đây vì phát hiện có hai vệt máu ở dưới đất. Điều này khiến cho Ngụy Hữu Nha càng thêm mê hoặc. Tên tu sĩ Hóa Thần rõ ràng vừa ở đây, vì sao đảo mắt đã không cảm thấy khí tức của hắn rồi? Hơn nữa cả khí tức của Tinh Hà Trùy cũng không thấy. Rất rõ ràng tên tu sĩ Hóa Thần kia đã dùng biện pháp đặc biệt nào đó để chạy trốn.

Để cho một tu sĩ Hóa Thần nhỏ nhoi chạy trốn, trong lòng Ngụy Hữu Nha đương nhiên không thoải mái. Thậm chí tên kia còn mang theo cả Tinh Hà Trùy nữa. Từ khi nào xuất hiện một tu sĩ Hóa Thần có bản lĩnh mà to gan như vậy rồi? Chẳng những dám cướp Tinh Hà Trùy từ trong tay sáu tu sĩ Luyện Hư Kỳ, còn thoát khỏi tu sĩ đệ nhất của Trung Châu, Ngụy Hữu Nha.

Đọc truyện chữ Full