DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 511-12: Dây dưa không dứt

Đôi khi, Cam Dao thà rằng để cho khuôn mặt mình già đi, như vậy nàng sẽ không phải gặp lại Lâm Vân. Rồi chôn phần ký ức đó vào trong lòng. Nhưng nàng phát hiện mình không thể làm được. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng vẫn ở lại làm việc cho tập đoàn Vân Môn.

Hôm nay chiếc vòng cổ trên ngực nàng bỗng nhiên nóng lên. Nàng lập tức biết rằng Lâm Vân đã quay trở lại. Nàng đã tới chỗ ở của hắn nhưng không thấy, cho nên mới tới đại viện của Lâm gia.

- Lâm đại ca, anh đã trở lại…A, tay của anh?

Cam Dao nhìn thấy ống tay áo của Lâm Vân trống rỗng, liền vội vàng đi lên phía trước nắm lấy ống tay áo. Tay của hắn bị sao vậy?

- Không có gì đâu, chỉ bị thương mà thôi, rất nhanh sẽ lành.

Lâm Vân vỗ vỗ vào tay của Cam Dao, bình tĩnh nói.

Sống mũi của Cam Dao bỗng cay cay. Nàng rất muốn hỏi mấy năm qua hắn sống như thế nào? Vì sao lại bị đứt một cánh tay? Vũ Tích cho nàng công pháp để tu luyện, nàng liền biết nó rất lợi hại. Như vậy Lâm Vân chẳng phải lợi hại hơn sao? Còn có ai có thể cắt đứt tay hắn?

- Lâm đại ca, anh…

Cam Dao nắm ống tay áo trống rỗng, trong lòng càng thêm khổ sở.

….

Ánh chiều ta giống như chiếc đèn đường, kéo dài thêm chiếc bóng của hai người.

Hai người đi dạo ở một công viên gần đó. Cam Dao đi bên cạnh Lâm Vân, tuy không biết nên nói cái gì, nhưng nàng cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng này. Nếu không phải Lâm Vân bị đứt một cánh tay, trong lòng nàng càng yên lặng. Cho dù Lâm Vân đã nói, bàn tay sẽ rất nhanh lành lặn, nhưng nàng vẫn còn lo lắng.

- Anh rời đi thật lâu…

Cam Dao không muốn hỏi những năm qua Lâm Vân đã đi đâu, nhưng trong lúc bất tri bất giác, nàng lại nói những lời mà nàng vốn không định nói.

Lâm Vân cười với vẻ đắng chát, nhưng không nói gì. Hắn đã để cho những người bên cạnh mình đợi quá lâu. Đến hắn cũng không ngờ, lần màu rời đi lại qua nhiều năm như vậy. May mà các cô gái bên cạnh hắn đều tu luyện, nếu không cũng thật là khổ cho bọn họ.

Nếu có một ngày hắn lại muốn rời đi, hắn nhất định sẽ không bỏ lại bọn họ nữa. Hắn đã thiếu nợ các nàng quá nhiều. Nữ nhân có bao nhiêu tuổi thanh xuân cơ chứ? Nhưng tuổi thanh xuân của các nàng đều trôi qua vì chờ đợi mình.

Cam Dao như cảm thấy sự áy náy trong lòng của Lâm Vân, nàng cũng có chút hối hận vì mình nói như vậy. Vội vàng nhoẻn miệng cười:

- Anh có biết những năm qua có rất nhiều người tới tìm anh không?

Lâm Vân hơi ngạc nhiên, lắc đầu.

- Có một ngôi sao nổi tiếng đã tìm anh rất nhiều lần. Lần cuối cùng vẫn không thấy được anh, nghe nói cô ta hình như đã đi ra nước ngoài.

Cam Dao vừa nói vậy, Lâm Vân liền biết nàng nói tới ai. Hẳn là Nguyễn y. Không ngờ cô ta vẫn còn tới tìm mình. Tuy nhiên, Lâm Vân không có quá nhiều ấn tượng với Nguyễn Y. Ấn tượng duy nhất chính là lần mình giả vờ bắt cóc cô ta để trốn đi mà thôi. Còn việc mình từng giúp cô ta chỉ là việc nhỏ.

Cam Dao nhìn Lâm Vân cười khổ, nói tiếp:

- Hiện tại Tử Yên đang định cư ở Hồng Kong. Vài năm trước chị ấy có tới thăm Tĩnh Như. Chị họ Miêu Di của Tĩnh Như cũng đã quay trở về. Mà Miêu Di có vẻ như rất muốn biết tung tích của anh thì phải. Nhưng anh chưa trở về, nên cô ấy cũng rời khỏi Yên Kinh, đi nơi nào thì không biết.

Lâm Vân sờ sờ cái mũi, những chuyện này thì có liên quan gì tới mình cơ chứ?

Cam Dao mỉm cười:

- Em thấy rất là kỳ. Vì sao người tới tìm anh toàn là con gái nhỉ? Tuy nhiên, cũng có mấy người nam nhân tới tìm anh. Trong đó có Mạnh An. Anh ta nói anh ta là đồ đệ của anh. Không biết anh thu Mạnh An làm đệ tử từ bao giờ, tuy nhiện hiện tại anh ta đang làm cho tập đoàn Vân Môn.

Nói tới đây, vành mắt của Cam Dao lại đỏ. Nàng đương nhiên biết Lâm Vân thu Mạnh An làm đệ tử từ lúc nào. Tính cách của Mạnh Anh khá là chất phát, Cam Dao chỉ hỏi qua vài câu là biết hết mọi chuyện. Lúc đó nghe Mạnh An kể lại, nàng đã khóc cả đêm. Trong lòng nàng càng thêm hối hận vì đã không đi cùng Vũ Tích tới Địa Ngục Môn.

Thì ra Lâm Vân thu Mạnh An làm đệ tử là vì muốn bảo vệ nàng. Nàng vốn tưởng rằng trong lòng Lâm Vân, mình chỉ như một vị khách qua đường. Không ngờ Lâm Vân lại suy nghĩ cho mình chu đáo như vậy. Nếu không phải Mạnh An đi tới Yên Kinh, thì có lẽ cả đời này, nàng cũng không biết điều đó. Thì ra Lâm Vân vẫn luôn lo lắng cho nàng.

Lâm Vân nhìn biểu lộ của Cam Dao, thì biết nàng đang nhớ tới chuyện cũ, đành phải nói:

- Lão Yêu có tới không?

- À.

Nghe Lâm Vân hỏi, Cam Dao mới hồi phục tinh thần, vội vàng trả lời:

- Cứ cách một hai tháng Lão Yêu lại tới công ty một lần rồi hỏi anh đã trở về chưa.

Lâm Vân cảm thấy ấm áp trong lòng. Lão Yêu là người bằng hữu đầu tiên mà hắn quen. Từ lúc hai người quen nhau, Lão Yêu chưa từng để ý tới thân phận của Lâm Vân như thế nào. Tuy tính cách của Lão Yêu khá xu lợi, nhưng Lão Yêu xác thức là một người bạn tốt. Nếu y đồng ý, Lâm Vân không ngại cũng dẫn y tới Nguyệt Tinh.

- Còn có một người tên là Điền Trung Phỉ dẫn theo con gái của ông ta tới cảm ơn anh.

Lời của Cam Dao đã khiến Lâm Vân nhớ lại người trung niên mà hắn gặp trên xe lửa năm đó. Con gái của ông ta là Điền Hiểu Phù đúng là đã từng được hắn giúp đỡ. Chỉ là ông ta từ đâu mà biết mình là chủ tịch của tập đoàn Vân Môn.

Lâm Vân bỗng nhớ tới Dương Vân và Hạ Tinh. Hắn phóng thần thức ra ngoài để kiểm tra, nhưng rõ ràng không nhìn thấy hai người. Lâm Vân hơi giật mình, thử kiểm tra lại nhưng vẫn không thấy. Xem ra hai người đã đi ra ngước ngoài rồi. Nghĩ tới đây, Lâm Vân không có ý định tìm kiếm nữa. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.

Có lẽ vài năm sau, khi hắn dẫn theo Tam gia gia rời đi, thì nơi này chỉ còn là nơi lưu giữ kỷ niệm của hắn. Hắn có thể không còn quay trở về.

- Họ Lâm, ngươi chạy trốn nhanh thật đấy. Với lơ đễnh chút, ngươi đã trốn tới đây rồi. Càng không nghĩ tới ngươi lại là một tên trăng hoa. Bị thương nặng như thế rồi còn đi ra ngoài tán gái.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Lâm Vân vì đang suy nghĩ tới cố nhân, cho nên không có chú ý tới người xung quanh. Cũng không ngờ Tần Nhan rõ ràng đuổi tới đây. Việc Tần Nhan cắt đứt sự hồi tưởng của hắn, khiến cho Lâm Vân rất căm tức.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn Tần Nhan:

- Tôi tán gái thì liên quan gì tới cô? Cô là vợ tôi chắc? Cô có tư cách đó không?

- Ngươi…

Sự vô lễ của Lâm Vân đã khiến Tần Nhan tức giận khó nhịn. Đường đường một tu sĩ Kết Đan lại bị người phàm nói như vậy. Cô ta sao có thể nhẫn nại được.

Tần Nhan bỗng nhiên lắc mình đi tới trước mặt Lâm Vân, rồi vươn tay chụp ngực Lâm Vân. Cô ta muốn bắt Lâm Vân như bắt con gà vậy, sau đó vặn gãy cánh tay còn lại của hắn, giễu cợt hắn rồi vứt hắn xuống cái hồ của công viên.

Sự tha thứ của cô ta chỉ có hạn, huống chi là một người phàm mà cô ta có thù oán.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng, cũng giơ tay chộp ngực của Tần Nhan. Động tác rõ ràng giống với Tần Nhan, vị trí cũng y hệt.

Tần Nhan càng căm tức. Trong lòng đã phán quyết tội tử hình cho Lâm Vân. Cái tên khốn kiếp không biết trời cao đất rộng này dám chộp tới chỗ đó của mình. Mặc kệ có rất nhiều người đang đi dạo trong công viên.

Nhưng Tần Nhan lập tức ngây dại. Cô ta đã phát hiện chân tay của mình đã không thể nhúc nhích. Chân nguyên cũng không thể vận chuyển lên được. Tiếp theo đó là lồng ngực xiết chặt, hai chân rõ ràng rời khỏi mặt đất.

Điều khiến cô ta vừa thẹn vừa tức giận, đó là Lâm Vân nắm lấy ngực của cô ta rồi nâng lên. Đây là cách mà cô ta muốn xử lý Lâm Vân. Không ngờ lại bị hắn dùng để đối phó với mình.

Ngực của Tần Nhan bị Lâm Vân chộp lấy nên hơi đau. Bỗng cô ta nhìn thấy rất nhiều người nhìn sang bên đây, mới kịp phản ứng. Ban ngày ban mặt mà mình lại bị một người con trai xách ngực lên. Nếu có khe đất ở đây thì cô ta đã lập tức chui xuống đo rồi.

- Tên khốn kiếp, thả ta ra.

Sắc mặt của Tần Nhan đã đỏ bừng như quả cà chua. Nếu như có thể vận chuyển Kim Đan, cô ta thậm chí muốn tự bạo để đồng quy vu tận với Lâm Vân.

Dù sao Tần Nhan chưa từng đi tới thế giới Tu Chân, cho nên không biết sự tàn khốc ở đó. Nếu gặp phải người khác ở Tu Chân Giới, Kim Đan của cô ta đã sớm bị bóp nát. Cho nên hiện tại cô ta chỉ nổi giận, lại không biết sợ hãi.

- Nếu cô còn ngăn cản tôi lần thứ ba, tôi sẽ không ngại lấy Kim Đan của cô. Còn có, chỗ đó của cô cũng thật quá nhỏ.

Giọng nói lạnh như băng của Lâm Vân vang lên trong tai của Tần Nhan. Tiếp theo đó Tần Nhan liền thấy mình bay lên. Đây không phải là do cô ta khống chế bay, mà là trực tiếp rơi xuống hồ nước trong công viên.

Hiện tại cho dù ngu ngốc, Tần Nhan cũng biết Lâm Vân là người Tu Chân. Hơn nữa cảnh giới còn cao hơn mình không biết bao nhiêu lần. Nhìn hành động nhẹ nhàng đơn giản của hắn là đủ biết. Còn cả việc hắn có thể khiến thần thức của mình không phát hiện ra hắn, cho dù là sư phụ của mình cũng không sánh bằng. Vì sao hắn lại lợi hại như vậy?

Tần Nhan bị Lâm Vân ném vào hồ nước, nhưng vẫn còn sững sờ. Lâm Vân là người Tu Chân, còn là người Tu Chân có thực lực hơn xa mình. Điều này khiến cho cô ta nhất thời không thích ứng.

Vốn cho rằng Lâm Vân chỉ là một con kiến hôi, mặc cho mình bài bố. Cuôi cùng, con kiến hôi chính thức lại là mình. Tần Nhan bị rơi xuống hồ nước, nhìn người xung quanh quây lại xem náo nhiệt. Thậm chí có vài thanh niên chuẩn bị nhảy xuống cứu cô ta, cô ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Chỗ ngực bị Lâm Vân bắt lấy vẫn còn cảm giác đau đớn. Lúc này cô ta mới nhớ tới tên khốn kiếp kia còn nói ngực mình quá nhỏ. Ngực mình như vậy mà nhỏ à? Tần Nhan vừa xấu hổ, vừa tức giận muốn chết.

Hiện tại cô ta mới cảm nhận được sự nguy hiểm của Tu Chân Giới mà sư phụ đã từng nói. Cho dù cô ta đã Kết Đan, nhưng tới Tu Chân Giới, cô ta cũng chỉ là tu sĩ cấp thấp nhất mà thôi. Người khác chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng lấy mạng được cô ta.

Tưởng rằng Kết Đan rồi, có thể tung hoành khắp Tu Chân Giới. Cho dù không phải là đệ nhất, cũng coi như là cao thủ. Nhưng hiện tại Tần Nhan mới cảm thấy suy nghĩ của mình thật là buồn cười. Những lời sư phụ đã từng dặn dò không phải là lời đe dọa.

Mà thực lực của Lâm Vân rõ ràng mạnh như vậy? Rốt cuộc hắn đã tới cảnh giới nào rồi? Chẳng lẽ là Hóa Thần? Tần Nhan vì thất thần mà quên mất mình vẫn đang ở trong hồ nước.

Vài thanh niên bơi tới nhắc nhở mới đánh thức Tần Nhan. Cô ta vừa xấu hổ, vừa giận dữ, liền bất chấp mọi người xung quanh kinh hãi, phóng ra phi kiếm, rồi trực tiếp bay đi.

Ngày hôm sau, cả quốc gia, thậm chí cả thế giới đều bị chấn kinh. Con người rõ ràng có thể bay được, thậm chí còn là một cô gái trẻ tuổi. Vô số video được đăng tải trên mạng, nhưng những video này chỉ quay được khuôn mặt mơ hồ của cô gái, chứ không nhìn rõ cụ thể chân tướng.

- Cô ấy là ai vậy? Hình như cô ấy có hận thù gì đó vơí anh…

Cam Dao và Lâm Vân đã sớm rời đi, lúc này Cam Dao mới tò mò hỏi.

Lâm Vân thở dài:

- Đó là chuyện của mấy năm trước. Nhưng anh không muốn so đo với cô ta. Dù sao cô ta cũng đã giúp anh một lần, nên anh chỉ giáo huấn cô ta một chút mà thôi. Khái khái…

Cam Dao sững sờ, giáo huấn một chút mà ném cả mỹ nữ xuống hồ nước trước mặt nhiều người như vậy? Nếu là thật sự giáo huấn, vậy sẽ như thế nào.

Dĩ nhiên Cam Dao không nghĩ tới, nếu Lâm Vân thật sự giáo huấn, thì Tần Nhan đã mất Kim Đan hoặc mất cả tính mạng rồi. Tuy nhiên vài tiếng ho khan của Lâm Vân đã khiến Cam Dao quên chuyện vừa nãy, vội vàng hỏi:

- Anh không sao chứ?

Lâm Vân sờ cái mũi, cười khổ nói:

- Phổi của anh có vấn đề, nhưng rất nhanh sẽ khỏi thôi. Em không phải lo lắng đâu.

Tuy Lâm Vân nói vậy, nhưng chỉ khiến cho Cam Dao càng thêm lo lắng. Lần này Lâm Vân trở về giống như là một người bệnh vậy. Chẳng những bị mất một cánh tay, thậm chí phổi còn xảy ra vấn đề. Nàng muốn dẫn Lâm Vân đi tới bệnh viên nhìn xem, nhưng nghĩ tới bản lĩnh của Lâm Vân, thì đành bỏ ý định này. Chỉ có thể cố nén sự lo lắng trong lòng:

- Em đã biết mấy người Vũ Tích tới Khôn Truân Giới chưa?

Vì đỡ cho Cam Dao phải suy nghĩ nhiều, Lâm Vân chủ động hỏi.

Cam Dao gật đầu nói:

- Em đã biết rồi.

Cam Dao nói như vậy thì Lâm Vân không hỏi thêm nữa. Cam Dao biết chuyện này, nhưng nàng còn ở lại đây, chứng tỏ nàng không có tâm tư đi cùng.

Cam Dao nói tiếp:

- Lâm đại ca, nếu lần này anh rời đi Địa Cầu tới Khôn Truân Giới để gặp mấy chị, liệu anh có thể dẫn theo em đi không? Hai năm trước em vốn định tới đó rồi, nhưng mãi mà không thấy mấy chị ấy trở về. Không biết là có xảy ra chuyện gì không.

Lâm Vân giật mình. Vì sao hắn lại tự tin mấy người Vũ Tích sẽ không xảy ra chuyện gì như vậy? Lẽ nào là do Lam Tranh đã là Hóa Thần điên phong? Nếu như ở Khôn Truân Giới tồn tại một tu sĩ Luyện Hư thì sao? Điều này không phải là không có khả năng.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền cảm thấy nôn nóng. Hắn phải nhanh chóng tìm cách tới đó mới được. Toàn bộ người hắn yêu thương đều ở bên đó. Một khi xảy ra chuyện gì thì hắn vĩnh viễn sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

- Cam Dao, hiện tại anh muốn tới Khôn Truân Giới. Lúc anh trở lại anh sẽ dẫn em đi. Chỉ cần em đồng ý là được rồi.

Lâm Vân lập tức nói.

- Vâng, em chờ anh.

Cam Dao cũng cảm thấy Lâm Vân có vẻ sốt ruột.

Sau khi chào từ biệt Cam Dao, Lâm Vân trực tiếp đi tới Địa Ngục Môn ở núi Côn Luân. Hiện tại biện pháp duy nhất chính là cái kết giới này. Truyền tống trận thì không sử dụng được rồi, mà vị trí của Khôn Truân Giới thì không thể tìm thấy được trên bản đồ. Ngoại trừ kết giới này ra, hắn thực sự không biện pháp nào khác.

- Ủa, nơi này đã có người tới.

Lần đầu tiên Lâm Vân tới vội vàng, nên không chú ý. Hiện tại khi hắn kiểm tra cẩn thận thì phát hiện ra một số dấu vết có người từng ở đây.

Đọc truyện chữ Full