DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 13: U Mộng truyền thuyết

Đỉnh Thiên Nữ, động Chức Mộng, Điệp Mộng đang lắng nghe con trai thuật lại những chuyện có liên quan đến Băng Tuyết lão nhân.

Đối với truyền thuyết đó, Điệp Mộng đã từng không hề tin, nhưng hiện nay nghe lại những lời này, lại cảm thấy có vài phần là sự thực.

Ngoài ra, nàng cũng hơi hiếu kỳ với Băng Tuyết lão nhân.

Theo lời Thiên Lân, thủ pháp xuất hiện và ẩn thân của Băng Tuyết lão nhân đều là một loại cảnh giới vô cùng cao thâm.

Có thể đạt được tu vi như vậy, người đó hẳn khó gặp trên Băng Nguyên.

Nghĩ đến những điều này, Điệp Mộng dặn dò:

- Lân nhi, sau này gặp được ông ta, con nhớ phải tận sức ẩn giấu mọi thứ của con, không bao giờ được tỏ ra ảo diệu trước mặt ông ta.

Thiên Lân hơi không hiểu, hỏi lại:

- Mẹ, mẹ có phải không muốn ông ta nhìn thấu được bí mật ẩn giấu trên người Lân nhi phải không?

Điệp Mộng gật đầu đáp:

- Đúng thế, con rất thông minh, nhưng bởi vì quá thông minh mới dễ dàng khiến người ta chú ý. Đây chính là nguyên nhân khiến mẹ phải dặn dò con thêm lần nữa. Người thật sự lợi hại không phải là người khiến người khác nhìn được mình, cho dù thông minh cũng phải che giấu. Thế mới gọi là hành vi cao thâm khó lường.

Thiên Lân thôi cười, nghiêm túc nói:

- Mẹ yên tâm, sau này Lân nhi nhất định sẽ thu gọn bản thân, không để bất kỳ người nào nhìn ra được tâm tư của con.

Điệp Mộng than nhẹ:

- Mẹ thật ra cũng không muốn kiềm chế con, hy vọng con mỗi ngày đều thật vui vui vẻ vẻ. Nhưng con không giống những đứa bé bình thường khác, vì thế con phải hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ. Những điều mẹ làm hiện giờ đều là vì con…

Thiên Lân hiểu biết gật đầu, an ủi:

- Mẹ không cần phải lo lắng cho Lân nhi, điều gì Lân nhi cũng đều hiểu rõ, sau này sẽ rất nghe lời, không làm mẹ phải giận.

Thấy con trai hiểu biết như vậy, Điệp Mộng rất vui lòng, cười nói:

- Con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ thì mẹ rất vui mừng, bây giờ cũng trễ rồi, con hãy đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải bắt đầu luyện công từ sáng sớm.

Thiên Lân thấy mẹ cười, trong lòng cũng rất cao hứng, hiếu thuận trả lời:

- Mẹ, người cũng sớm nghỉ ngơi đi.

Nói rồi nhảy xuống giường, quay về nơi ngủ nhỏ bé của mình.

Điệp Mộng nhìn theo bóng con trai, ngầm nói: “Lân nhi à, mẹ mang tâm huyết cả đời ký thác lên con, chớ khiến mẹ phải thất vọng …”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Lân đã bắt đầu sinh hoạt bình thường, cả ngày tăng cường tu luyện theo sự thúc giục của Điệp Mộng, trong lòng không chút tạp niệm chìm đắm trong lĩnh vực thần kỳ của thế giới tu chân.

Hiện nay, Thiên Lân sáu tuổi tu vi đã đạt đến cảnh giới Tụ Linh, nhưng Điệp Mộng không hề cho nó biết, bởi vì tuổi nó còn chưa hiểu rõ được.

Trong Tu Chân giới, người tu đạo tiến triển nhanh chậm chia làm mười tầng, phân chia thành mười cảnh giới là Trúc Cơ, Tế Phù, Ngự Vật, Luyện Khí, Nguyên Hóa, Tụ Linh, Nguyên Anh, Hoàn Hư, Bất Diệt, Quy Tiên.

Hiện nay, Thiên Lân đã được sáu tuổi, lại tiến vào cảnh giới thứ sáu trong mười cảnh giới của Tu Chân, ngoại trừ thiên bẩm của nó hơn người, Điệp Mộng còn là tác dụng chủ yếu, kế đến chính là “Băng Thần quyết”.

Trong Tu Chân giới, mười tầng đó chỉ là một loại thước đo tiêu chuẩn thực lực của người tu đạo, chính là thông thường nhất, phổ biến nhất, nhưng lại không phải là tiêu chuẩn xếp đặt duy nhất.

Bởi có một số phương pháp tu luyện của một số môn phái hoàn toàn không thích nghi với loại tiêu chuẩn này, giống như Hàn Băng pháp quyết của Băng Nguyên tam phái tu luyện.

Thiên hạ to lớn, Tu Chân phái phân biệt khá nhiều, khó mà có thể thống kê hết được.

Nhưng cho dù bao nhiêu phái, xét trên tổng thể, pháp môn tu chân chủ yếu chia thành mấy phái hệ.

Thứ nhất chính là hai phái Phật, Đạo phổ biến rộng rãi nhất, pháp quyết khá nhiều, chiếm đến khoảng tám phần trong toàn Tu Chân giới.

Thứ hai là một loại phái hệ nguyên thủy nhất, có tên là Tự Nhiên phái, pháp quyết tu luyện của nó chủ yếu chia thành Băng, Thủy, Phong, Hỏa, Lôi, Vân sáu hệ. Trong đó hai hệ Băng, Hỏa là có tiếng nhất.

Thứ ba chính là Hạo Nhiên Chính Khí của nhà Nho, cực lớn cực cương, cực dương, cực mãnh liệt.

Thứ tư là pháp quyết ma luyện của Ma vực, tà ác quỷ dị.

Thứ năm là thuật Ngự Linh của Quỷ vực, thần bí khó dò.

Thứ sáu chính là Yêu thuật của Yêu vực, pháp thuật tu luyện này vô cùng thịnh hành ở nhân gian.

Thứ bảy là Vu thuật thuộc về môn phái Cửu U.

Thứ tám là loại thường thấy nhất cũng là phương pháp tu luyện lưu hành nhiều nhất, chính là Kiếm đạo.

Loại này có cách tu luyện khác biệt với Đạo pháp và Phật pháp. Nó dùng kiếm để vào đạo, đề cao người và kiếm hợp nhất, dùng kiếm làm chủ, quan niệm cơ bản tương phản và đối lập hoàn toàn với hai phái Phật Đạo.

Đương nhiên, nói đơn giản, phép tu luyện của hai phái Phật, Đạo có thể khái quát thành luyện khí, Kiếm đạo lại là luyện kiếm, hai bên ban đầu tương phản, nhưng cuối cùng lại đồng nhất.

Vì thế, rất nhiều môn phái đều dùng kiếm làm binh khí.

Nhưng môn phái thật sự dùng kiếm để dương danh thiên hạ lại chỉ có một phái ở Thần Châu – Tiên Kiếm môn có danh tiếng nhất.

Bởi vì phái hệ Tu Chân hỗn độn khác nhau, tiêu chuẩn xếp loại rất khó thống nhất, vì thể qua nhiều phương pháp khảo sát, cuối cùng dùng hai phái Phật Đạo làm tiêu chuẩn cơ bản, dùng phương pháp xác định của hai môn này để làm một loại phương pháp lưu truyền rộng rãi trong Tu Chân giới.

Bởi vì hai phái này có chi nhánh nhiều nhất, ảnh hưởng lớn nhất, có tính đại biểu cao nhất.

Nhưng loại phương thức này lưu hành rất rộng ở trung thổ, cũng đại khái xem là chuẩn xác nhất.

Nhưng khi đến vùng Băng Nguyên, trong biểu hiện của mười cảnh giới Tu Chân này, luyện khí rõ ràng có phần không thực tế.

Bởi vì trên Băng Nguyên chưa từng có người đáng kể là đại biểu đối địch, cũng chưa có người tu đạo nào luyện khí.

Dù sao trên vùng băng tuyết rộng lớn, không có loại sắt thép nào để tu luyện pháp khí.

Vì thực tế này, ba đại môn phái của vùng Băng Nguyên trước đây một ngàn năm đã cùng nhau xác định một bộ tiêu chuẩn đánh giá độc đáo của Băng Nguyên, tổng cộng chia thành chín cảnh giới, chia ra là Trúc Cơ, Ngưng Băng, Ngự Vật, Dung Tuyết, Tụ Linh, Nguyên Anh, Hoàn Hư, Bất Diệt, Quy Tiên.

Năm tiêu chuẩn sau cùng của bộ tiêu chuẩn này hoàn toàn thống nhất với mười cảnh giới của người tu chân vùng trung thổ, chỉ khác nhau vài cái phía trước. Đây cũng nhằm thể hiện sự khác biệt của khu vực địa lý.

Với bộ tiêu chuẩn đánh giá này, tu vi của Thiên Lân chỉ vừa đạt được tầng thứ năm, khoảng cách với cao thủ thực sự còn rất lớn.

Thời gian, chớp mắt đã qua đi, tháng bảy nóng bức âm thầm đến. Khi tuyết đóng lại ở dưới Thiên Nữ phong bắt đầu tan chảy, khuôn mặt non nớt của Thiên Lân toát ra vẻ hồn nhiên.

Tháng bảy hàng năm đều là thời tiết vui vẻ nhất của Thiên Lân.

Lúc đó, không chỉ có Đằng Long cốc muốn tổ chức thịnh hội tuyết tan, mà quan trọng hơn, sau khi băng tuyết tan rồi, Thiên Lân có thể đi Long trì chơi nước.

Đối với người ở trên vùng Băng Nguyên, hồ nước là cảnh tượng kỳ diệu hiếm thấy, tuy Đằng Long cốc có, nhưng nơi đó cấm người ra vào.

Cho nên từ trước đến nay, Long trì liền trở thành nơi Thiên Lân và mấy chúng bạn thường đến nhất, mỗi năm tháng bảy đều chạy đến đây giỡn nước.

Điệp Mộng hoàn toàn không ngăn cản chuyện này, ngược lại còn cổ vũ Thiên Lân học lặn dưới nước.

Vì thế, Thiên Lân chưa đến bốn tuổi đã tinh thông thủy tính, trở thành người biết lặn sớm nhất trong đám bạn.

Lúc này, thời gian đã qua ngọ, Thiên Lân luyện công hoàn tất rồi, liếc nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, nói với Điệp Mộng:

- Mẹ, thời tiết tuyết tan ở Đằng Long cốc đã bắt đầu, Lân nhi muốn bây giờ đi tìm bọn Linh Hoa để chơi đùa.

Điệp Mộng nhìn con, êm ái nói:

- Con muốn đi chơi mẹ không phản đối, nhưng con hiện nay Băng Thần quyết đang lúc điểm giới hạn quan trọng, nhớ không được dễ dàng thi triển để tránh ảnh hưởng đến tu vi của con.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Mẹ yên tâm, Lân nhi không dùng đến Băng Thần quyết là được rồi. Nếu như gặp chuyện gì, Lân nhi liền thi triển pháp quyết “Huyền Thiên Vô Cực”.

Điệp Mộng nhẹ nói:

- Huyền Thiên Vô Cực thâm ảo vô cùng, con bây giờ mới bắt đầu nhập môn, còn chưa thể khống chế tốt được, vì thế nên tận lực không thi triển để tránh bị người ta phát hiện. Bây giờ, pháp quyết con học được không ít, gặp chuyện gì dùng Phiêu Tuyết thân pháp và Hạo Nhiên Chính Khí. Như vậy mới không khiến người ta dễ dàng chú ý.

Thiên Lân đáp:

- Lân nhi biết rồi ạ.

Điệp Mộng gật đầu nói:

- Vậy con đi đi.

Thiên Lân hơi mỉm cười gật đầu, cũng không kích động, thân thể nhẹ nhàng dời ngang rồi chậm rại đi ra, không còn ra dáng ảo diệu như trước kia nữa.

Nhìn theo hình bóng con đi xa, Điệp Mộng ngầm gật đầu tự nói: “Một tháng khổ cực, đây là chuyện đáng vui mừng nhất. Sau này phải từng bước từng bước bồi dưỡng để Thiên Lân phát triển… Lúc đó, Thiên Lân hẳn nổi tiếng trên đời, trở thành một truyền kỳ khác. Khi ấy, ta xem ra cũng không có lỗi với chính mình. Nhưng … Ầy … Có lẽ, lúc từ xa trở về, ta cũng nên mở rộng tâm hồn …”

Ngự gió bay đi, Thiên Lân nahnh chóng bay qua được tám chục dặm tuyết trắng, đến lân cận Đằng Long cốc.

Xa xa …Đúng, Thiên Lân vừa nghe thấy tiếng người huyên náo, trên vài trăm ngàn người đang vây quanh trên vùng đất trống của Đằng Long cốc để ca hát nhảy múa, tiếng hoan hô sôi nổi.

Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng rất mừng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, giữ nguyên tốc độ không nhanh không chậm tiến lên.

Thật nhanh, hình bóng Thiên Lân khiến người ta chú ý, chỉ thấy trong đám người vút ra một bóng hình xinh xắn, đó chính là Linh Hoa.

- Thiên Lân ca, hôm nay thật náo nhiệt, huynh cũng nhanh chóng đến xem đi.

Kéo tay Linh Hoa, Thiên Lân cười nói:

- Phải vậy chăng? Tất cả đều đến đó rồi hả? Bọn Bàn Tử đâu?

Linh Hoa vô cùng hưng phấn, la lớn:

- Ngày hôm trước đã bắt đầu chuẩn bị, trưa nay sẽ bắt đầu. Bây giờ đang lúc ca hát uống rượu, nhảy múa tế trời. Mấy tên tiểu Bàn Tử đều chạy đi ăn ngon lành, chúng ta cũng nhanh lên một chút.

Nói rồi kéo tay Thiên Lân đi xuyên qua mọi người, không bao lâu đã đến giữa sân, thấy bốn tên Lâm Phàm, Tiết Quân đang ăn lấy ăn để.

Buông cánh tay nhỏ nhắn của Linh Hoa, Thiên Lân liếc xung quanh, phát hiện quy mô lễ hội tuyết tan năm nay không khác biệt năm trước lắm, không có gì mới.

Chỉ có một điểm đáng chú ý, đó là người chủ trì lễ tuyết tan năm nay lại không phải là Lý Phong như hàng năm, mà chính là sư phụ của bọn Linh Hoa, Đinh Vân Nham.

Thấy vậy, Thiên Lân hơi hiếu kỳ, hỏi lại:

- Linh Hoa, sao lần này không do tứ sư bá của ngươi chủ trì, mà đổi thành sư phụ của ngươi vậy?

Linh Hoa đáp:

- Nghe sư phụ nói, tứ sư bá rời khỏi cốc rồi, vì thế năm nay sư phụ chủ trì.

- Thiên Lân, lo lắng làm gì, nhanh đến ăn cho ngon đi.

Hai tay cầm đồ ăn, Bàn Tử Tiết Quân miệng nhồm nhoàm nói không rõ lời.

Bên cạnh, Lâm Phàm thúc giục:

- Nhanh lên, đứng đó làm gì vậy?

Thiên Lân vừa nghe cũng không chậm chạp, cười hỉ hả đi đến cùng ăn với năm đứa bạn.

Giây lát, Thiên Lân vỗ bụng, cười nói:

- Bây giờ ăn no rồi, chúng ta chơi gì đây?

Linh Hoa đáp:

- Thiên Lân ca nói đi, ta nghe lời huynh.

Bốn người quanh đó, ngoại trừ Lâm Phàm đều ào ào tán thành.

Đọc truyện chữ Full