DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 42: Cố địa trọng du (Thăm lại nơi xưa)

Kéo tay Vũ Điệp, Thiên Lân đưa mắt cho Lâm Phàm, ra dấu cho nó gia nhập cùng đi chơi, nhưng Lâm Phàm lắc đầu cự tuyệt.

Thấy vậy, Thiên Lân cũng không để ý, kéo Vũ Điệp đang kích động đi chơi.

Lý Phong nhìn Lâm Phàm, cười nhẹ nói:

- Vì sao không đi vậy?

Lâm Phàm nói:

- Bẩm sư bá, đệ tử hôm qua biểu hiện không tốt, dự tính phải siêng năng tu luyện.

Lý Phong hơi kinh ngạc, than thở:

- Ngươi mới mười tuổi, lại có được lòng kiên định như vậy, quả thật khó có được.

Lâm Phàm bình tĩnh lạnh lùng vô cùng, không hề có chút vui mừng và kích động, bình tĩnh nói:

- Nếu như sư bá không còn chuyện gì nữa, đệ tử xin phép quay về luyện công.

Lý Phong phất tay bảo Lâm Phàm đi, ngầm nói: “Đồ đệ này của sư đệ quả thật không tồi, thành tựu tương lai sợ là không dưới Từ Tĩnh.”

Ở đáy Đằng Long cốc, Thiên Lân kéo Vũ Điệp ngồi bên hồ, chỉ cá con trong hồ nói:

- Những con cá này rất kỳ lạ, nghe nói bị đóng băng cũng không chết.

Vũ Điệp kinh ngạc nói:

- Thật không? Thật kỳ quái quá.

Thiên Lân cười nói:

- Ta vừa mới bắt đầu cũng không tin lắm, nhưng sau này hiểu được tình hình liền tin ngay. Đây là Đằng Long cốc, chính là một nơi rất cổ quái, băng tuyết ở cửa cốc một năm bị đóng băng mười một tháng, chỉ có tháng bảy mới tan chảy. Ngược lại bên dưới tương phản hoàn toàn, tháng bảy hàng năm mặt trên tuyết tan, mặt dưới lại kết băng, cả đáy cốc hoàn toàn bị đóng băng dài đến một tháng.

Vũ Điệp ngạc nhiên vui mừng nói:

- Thần kỳ vậy a? Quả thực rất thú vị.

Thiên Lân cười nói:

- Đúng thế, rất thú vị. Nhưng kỳ quái nhất chính là cá trong hồ này, đợi khi đáy cốc khí hậu nóng khôi phục lại, nó lại bơi ra.

Vũ Điệp nhìn vào hồ, ánh mắt rực lên nói:

- Những con cá thần kỳ này, ta muốn bắt một con về nuôi thử.

Thiên Lân hô nhẹ:

- Ta trước kia cũng muốn nhưng vậy. Nhưng trong hồ này chỉ có một con cá, mà lại rất linh hoạt, ta có lần muốn lợi dụng lúc không có người để bắt đi, kết quả lại không bắt được.

Vũ Điệp hơi thất vọng hỏi:

- Sau đó ngươi đành chịu thua?

Thiên Lân đáp:

- Sau đó Lâm Phàm cho ta biết, cốc chủ hạ lệnh không cho người nào bắt cá, vì thế ta cũng không thử lại nữa.

Vũ Điệp ồ một tiếng, đưa mắt dời đi nói:

- Nơi này ngoại trừ chỗ này không còn chỗ nào chơi nữa phải không?

Thiên Lân đáp:

- Chơi vui có nhiều chỗ, ta dẫn ngươi đi.

Nói rồi cũng không làm bộ gì cả, kéo Vũ Điệp la lên một tiếng liền bay ra khỏi cốc, vút lên tầng mây trên trời.

Sau đó, hai đứa từ trên trời hạ xuống ven bờ Long trì cách đó mười dặm về phía Nam.

Ở đây hiện nay bị băng tuyết che phủ, nhìn không thấy có gì đáng vui chơi.

Vũ Điệp vì thế nghi hoặc, nhẹ giọng nói:

- Thiên Lân, ngươi làm vì dẫn ta đến nơi này.

Thiên Lân quay đầu nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai, nhỏ tiếng cười nói:

- Cho ngươi chỗ vui đùa, đảm bảo rất thích thú.

Vũ Điệp vẻ mặt hơi cười, dịu dàng nói:

- Thật không? Thiên Lân, ngươi thật tốt.

Liếc nó một cái, Thiên Lân mơ hồ cảm giác được ánh mắt nó chứa đựng gì đó, nhưng nó lúc này còn chưa hiểu được rõ.

Thôi không nhìn, Thiên Lân nhắc nhở:

- Ngươi trước hết đứng xa một chút, sẽ có chút kinh ngạc vui vẻ.

Vũ Điệp vẻ mặt hiếu kỳ, y lời lùi lại vài trượng chăm chú nhìn nó.

Đợi khi Vũ Điệp lùi lại, Thiên Lân thôi không cười nữa, toàn thân toát ra một luồng khí thế nghiêm túc khiến cho cuồng phong bốn bề nổi lên, hình thành một cơn lốc xoáy chuyển động rất nhanh đỡ lấy thân thể nó chầm chậm nâng lên.

Lơ lửng trên không, Thiên Lân ngạo nghễ trời đất, hai tay chắp sau lưng cùng với vẻ mặt thể hiện một sự bá đạo vương giả.

Lúc này, nó toàn thân lấp lánh ánh đỏ, một chùm lửa đỏ từ trong người bay ra, theo sự khống chế bằng ý thức của nó, chớp mắt đã khuếch tán hóa thành một biển lửa bao phủ mặt đất đầy tuyết phương viên chục trượng dưới chân.

Vũ Điệp vẻ mặt kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Thiên Lân giữa không trung, một tình cảm ngây thơ thời khắc này dâng lên trong lòng của Vũ Điệp.

Trên mặt đất, lửa đỏ thiêu đốt, nhiệt độ cực nóng nhanh chóng hòa tan băng tuyết, khiến cho mặt đất xuất hiện một cái ao càng lúc càng rõ ràng hơn.

Cảnh tượng này kéo dài giây lát, khi ao nước hoàn toàn tan chảy, Thiên Lân giữa không trung thu lại lửa đỏ, hạ xuống bên cạnh thân Vũ Điệp.

- Thế nào? Ngạc nhiên chưa.

Nháy mắt, Thiên Lân vẻ mặt mỉm cười.

Vũ Điệp tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười cười, sau đó gật đầu nói:

- Ngươi thật tốt, cám ơn ngươi. Nơi này …

Thiên Lân kéo tay Vũ Điệp, vừa đi đến ao nước, vừa nói:

- Nơi này tên là Long trì, mỗi năm tháng bảy sẽ tan chảy. Ta và bọn Lâm Phàm từ nhỏ đã đến đây chơi, rất náo nhiệt.

Vũ Điệp không nói lời nào, chỉ nhìn khuôn mặt Thiên Lân, khóe miệng hiện lên nụ cười vui sướng.

Thời gian khoái lạc luôn luôn qua mau, không biết lúc nào đã đến giữa ngọ.

Kéo tay Vũ Điệp, Thiên Lân quay về Đằng Long cốc, vừa đúng lúc gặp được bốn sư huynh muội của Triệu Ngọc Thanh quay về.

Giằng khỏi tay Thiên Lân, Vũ Điệp hơi đỏ mặt, thoáng cái đã chạy đến sau Phương Mộng Như, len lén nháy mắt với Thiên Lân.

Nhìn thấy ảnh này, Phương Mộng Như cau nhẹ mày, Triệu Ngọc Thanh lại mỉm cười, gọi Thiên Lân đến bên cạnh, kéo tay nó cùng nhau về cốc.

Buổi chiều, Phương Mộng Như nói với ba vị sư huynh:

- Muội muốn đi đến Thiên Nữ Phong một lúc, ngày mai sẽ đi.

Hàn Hạc giữ lại:

- Sư muội, khó khăn mới về được, ở thêm một thời gian nữa đi.

Phương Mộng Như than nhẹ:

- Nơi này có giấc mộng một đời của muội, nhưng cũng có nỗi đau cả đời của muội.

Điền Lỗi cười khổ nói:

- Sư muội, lần tới muốn gặp muội, đại khái phải đợi đến lúc nào? Sư huynh có thể nói là cũng không chờ được năm trăm năm nữa rồi.

Phương Mộng Như hơi có chút khổ sở, than nhẹ nói:

- Không biết, có lẽ mười năm, cũng có lẽ vĩnh viễn.

Triệu Ngọc Thanh an ủi:

- Không cần phải đau khổ, chỉ cần biết người nào cũng còn sống vui, mặc dù cách nhau chân trời góc biển, chúng ta cũng phải cao hứng. Ít ra trong lòng chúc phúc thì không hề có cự ly.

Hàn Hạc nói:

- Đại sư huynh nói cũng đúng, chỉ cần sư muội đến mà vui vẻ, chúng ta hẳn phải chúc phúc cho muội ấy.

Vui vẻ, thế nào gọi là vui vẻ, đây cũng là một dạng vui vẻ chăng? Phương Mộng Như trong lòng thê lương, lại không có chỗ khóc lóc.

Biết trong lòng bà nghĩ thế nào, Triệu Ngọc Thanh có ý chuyển sang chuyện khác nói:

- Nơi kia ta cũng luôn muốn đi, nhưng chưa có thời cơ thích hợp. Bây giờ nếu như sư muội muốn đi, chúng ta cùng nhau đi thôi.

Nói rồi gọi Thiên Lân đến, bảo nó dẫn đường đi.

Biết mọi người muốn đi Thiên Nữ phong, Thiên Lân hơi bất ngờ, nhưng lại không hề lộ ra, chỉ ngầm suy tư trong lòng.

Khoảng cách tám mươi dặm đối với sáu người chỉ là mất chốc lát.

Khi Thiên Nữ phong xuất hiện trong mắt, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như bốn người giảm hẳn tốc độ, dừng cách đó ba dặm, từ xa xa nhìn lại.

Thời khắc đó, cảnh tượng lúc xưa lại quay về trong ký ức, bốn người vẻ mặt kỳ quái, mô tả cảm thụ không nói được.

Thiên Lân và Vũ Điệp đi tới khoảng chừng một dặm, thấy những người sau lưng dừng lại không tiến, không khỏi cùng nhau dừng lại, nhỏ giọng trao đổi.

- Vũ Điệp, thái sư tổ của ngươi xem ra là lạ, thật ra là có chuyện gì vậy?

Vũ Điệp lắc đầu trả lời:

- Thái sư tổ lâu nay không hề đề cập chuyện xưa với ta, ta cũng không hiểu rõ.

Thiên Lân thấy kỳ quái, lại hỏi:

- Vậy mẹ ngươi có nhắc đến không?

Vũ Điệp thấy nó nhắc đến mẹ, vẻ mặt lập tức u ám, thất thểu nói:

- Thái sư tổ không thích mẹ của ta …

Thấy gợi nên tâm sự đau lòng cho nó, Thiên Lân vội nói:

- Quên đi, dù sao những người lớn tâm tình phức tạp, chúng ta khó mà lý đến được. Bây giờ …

Thanh âm dừng lại, Thiên Lân đột nhiên ngửng đầu nhìn về Thiên Nữ phong, chỉ thấy Điệp Mộng đang đứng ở cửa động Chức Mộng, từ xa xa nhìn lại Phương Mộng Như.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Điệp Mộng, Phương Mộng Như đang đau lòng tỉnh lại, thân thể lơ lửng bay đến cách động Chức Mộng chừng trăm trượng, chăm chú nhìn Điệp Mộng, cau mày nói:

- Ngươi chính là mẹ của Thiên Lân?

Điệp mộng ánh mắt kỳ dị nhìn bà, thản nhiên đáp:

- Không sai, đúng là ta.

Phương Mộng Như trầm ngâm nói:

- Trên người ngươi có khí tức hơi quen thuộc, chúng ta trước giờ chưa từng gặp nhau?

Điệp Mộng từ chối trả lời nói:

- Khí tức quen thuộc có rất nhiều loại, có lẽ nguyên nhân pháp quyết tu luyện, ngươi nhận lầm người khác, rất có thể là như vậy.

Phương Mộng Như nắm không chắc lắm, gật đầu đáp:

- Có lẽ ngươi nói đúng, khí tức quen thuộc rất nhiều, thường dễ dàng bị sai lầm.

Nói rồi ánh mắt nhìn lên đỉnh núi, vẻ mặt thương cảm nói:

- Ngọn Thiên Nữ phong này, đã từng có một truyền thuyết, ngươi có từng nghe qua chưa?

Điệp Mộng ánh mắt nghi hoặc, nhẹ giọng nói:

- Ngươi ám chỉ truyền thuyết U Mộng Lan chăng?

Phương Mộng Như lắc đầu nhè nhẹ, cười hơi thê lương trả lời:

- Đó gần như không phải là truyền thuyết.

Điệp Mộng chăm chú nhìn vẻ mặt của bà, suy đoán:

- Ngươi đã từng thấy qua U Mộng Lan?

Phương Mộng Như vẫn không động đậy, ngây ngốc nhìn ra xa.

Một lúc sau, bà mới thôi nhìn, ánh mắt bình tĩnh trở lại, có chút quái dị nhìn Điệp Mộng nói:

- Đây là một nơi không lành, định sẵn có rất nhiều kết quả.

Điệp Mộng cười cười, điềm nhiên trả lời:

- Đất không lành, hẳn có nguyên nhân, không nhằm vào từng người được.

Phương Mộng Như phản bác lại:

- Ngươi thật sự cho là như vậy sao?

Điệp Mộng trả lời:

- Truyền thuyết U Mộng Lan, ám chỉ vào hoa mà không phải là chỉ vào ngọn núi này.

Phương Mộng Như khẽ lẩm bẩm:

- Có lẽ …

Xoay người, bà rời khỏi nơi đó.

Triệu Ngọc Thanh không hề đến gần Thiên Nữ phong, chỉ gật đầu nhè nhẹ với Điệp Mộng, sau đó dẫn hai sư đệ theo Phương Mộng Như về cốc.

Thiên Lân muốn đi theo Vũ Điệp, lại bị Điệp Mộng gọi lại, đành chia tay Vũ Điệp.

Quay lại động, Thiên Lân hơi không vui, hét lên:

- Mẹ, mẹ đồng ý để con đi chơi, vì sao lại không giữ lời hứa vậy?

Điệp Mộng trừng con một cái, quát lên:

- Mẹ kêu con quay lại, tự nhiên có nguyên nhân của mẹ.

Nghe vậy, Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, nhỏ nhẹ nói:

- Mẹ, Lân nhi biết sai rồi.

Điệp Mộng lắc đầu nhè nhẹ nói:

- Mẹ không trách con, nhưng con phải nhớ kỹ lời của mẹ, sau này trước mặt người nữ đó tuyệt không được được dễ dàng tỏ lộ pháp quyết mẹ đã truyền thụ cho con. Ngoài ra, mẹ còn muốn hỏi chuyện liên quan đến truyền thuyết U Mộng Lan.

Thiên Lân vâng một tiếng, sau đó hỏi:

- Truyền thuyết đó mẹ không phải đã sớm biết rồi chăng? Mẹ còn muốn hỏi thêm gì nữa?

Điệp Mộng trầm giọng đáp:

- Mẹ muốn biết, U Mộng Lan năm đó thật ra có phải có chuyện lạ không? Nếu như thật sự tồn tại, thì nó được ai lấy đi?

Thiên Lân sửng sờ một lúc, chần chừ nói:

- Chuyện này đã xảy ra mấy trăm năm rồi, ai biết rõ được đây.

Đọc truyện chữ Full