DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 71: Thần bí thiếu niên

Khi công kích sắc bén xuất hiện trước ngực, thiếu niên áo trắng kêu lên một tiếng bi thiết, hai tay che vùng yếu hại trước ngực, người lại bị hất văng đi, để lại hoa máu đầy trời điểm xuyết cho thế giới trắng tinh.

Đứa bé tóc bạc bàn tay nhỏ bé chìa ra vừa hay nắm được tay áo của thiếu niên áo trắng, ai ngờ lúc này lại có một tia khí lạnh yếu ớt bắn thẳng vào ngực.

Mắng một tiếng tức giận, đứa bé tóc bạc thân thể xoay chuyển né tránh được một kiếm của kiếm khách áo xanh.

Sau đó hắn lại muốn bắt người, vừa hay phát hiện Thôi Linh Cô đã chiếm trước một bước phốc thẳng về phía thiếu niên áo trắng.

Kêu thảm rơi xuống, thiếu niên áo trắng ánh mắt ảm đạm, trước khi rơi xuống đất còn liếc nhìn lên trời, trong đáy mắt ẩn chứa oán hận rất mạnh.

Trong chớp mắt đó, lòng thiếu niên đầy sự bất cam. Nhưng hắn vì sao bất cam, vì sao giận trời?

Thôi Linh Cô tốc độ cực nhanh, lóe lên đã đến bên thiếu niên, chộp thẳng tay hắn.

Lúc này, thân thể thiếu niên áo trăng ủ rũ đi, nỗi thống khổ như trùy đập vào tim khiến vẻ mặt hắn vặn vẹo, cặp mắt vô thần bắt đầu mờ hiện màu xanh lam.

Điểm này Thôi Linh Cô hoàn toàn không phát hiện được, nàng chỉ một lòng muốn bắt giữ thiếu niên rồi sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Nhưng Thôi Linh Cô hoàn toàn không biết được, chút biến hóa không thể thấy được này khiến cả cuộc chiến phát sinh biến đổi.

Cự ly chớp mắt đã qua, thấy rõ sắp sửa bắt được thân thể thiếu niên, nhưng trong sát na đó, một sự bất an vô danh mơ hồ hiện lên trong lòng Thôi Linh Cô.

Đó là một loại dự cảm đặc thù của cao thủ, rõ ràng, mãnh liệt, lại đặc biệt đột ngột.

Thôi Linh Cô cảnh giác lại, vừa quan sát thiếu niên áo trắng, vừa giảm chậm tốc độ.

Chớp mặt, thiếu niên trên mặt đất đột nhiên văng đi, thân thể sau khi xoay chuyển ba vòng liên tục rơi ra cách đó vài trượng.

Cuồng phong thổi tung bay tóc dài của hắn, che hẳn khuôn mặt của hắn.

Cặp mắt màu xanh lam ẩn núp sau tóc rối đang âm hiểm nhìn Thôi Linh Cô, kiếm khách áo xanh và đứa trẻ tóc bạc.

Cảm giác được khí thế trên người thiếu niên đang biến hóa, Thôi Linh Cô mắng:

- Đáng ghét, bị lừa rồi.

Nói rồi điểm mũi chân xuống mặt đất, thân thể liền đi ngang vài trượng múa tay thành trảo.

Kiếm khách áo xanh và đứa bé tóc bạc cùng cười lạnh, một đao một kiếm từ hai bên đánh đến, tiếp tục kéo dài trận hỗn chiến.

Thiếu niên áo trắng cười ha hả, đầu tóc rối tung đột nhiên rẻ ra để lộ một khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, cùng với một cặp mắt màu xanh lam khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Trong chốc lát, ánh mắt của thiếu niên mờ hiện ánh sáng xanh lam, dường như có thể thấy được hai hình bóng khác nhau xuất hiện trong mắt của hắn.

Bóng dáng đó không giống bình thường, dường như trên lưng có vật gì đó, đáng tiếc lại quá nhỏ không nhìn rõ ràng được.

Khi hai bóng hình xuất hiện, thiếu niên áo trắng vẻ mặt cổ quái, một cơn gió vô hình xuất hiện quanh người hắn.

Chỉ trong sát na, toàn thân thiếu niên áo trắng bộc phát hào quang xanh lam rực rỡ, hệt như chuyển thành một người khác, thực lực đột nhiên tăng lên gấp bội, lập tức hất văng ba địch nhân đi.

Kỳ quá xuất hiện quá bất ngờ, không chỉ ba người Thôi Linh Cô đang xuất thủ kinh ngạc, mà năm người đang quan sát cũng biến hẳn sắc mặt.

Hai môi mím chặt, thiếu niên áo trắng trầm ngâm không nói, sau khi đánh lui ba địch nhân, thân hình hắn loáng lên, vài trăm phân thân ảo hóa thành ba vòng sáng màu xanh lam vừa hay vây lấy ba địch nhân. Cảnh tượng này trông thật đẹp mắt nhưng cực kỳ nguy hiểm.

Thiếu niên áo trắng mang lòng thù hận, sau khi sức mạnh đột ngột tăng lên, trước hết không chọn rời đi mà muốn đòi lại những thương tổn trước đó.

Đến lúc này, vòng sáng trông thật chói mắt trên thực tế lại là khí giới sắc bén đoạt mệnh, đang nhanh chóng phá vỡ phòng ngự của ba người, ý đồ muốn tạo nên thương hại cho bọn họ.

Đối mặt với công kích của thiếu niên, ba người tình hình khác nhau.

Thôi Linh Cô múa hai tay lên, Âm Phong trảo quỷ khí âm hiểm đang dùng khí cực tà cực âm ăn mòn lấy vòng sáng màu lam của thiếu niên.

Kiếm khách áo xanh trường kiếm xoay chuyển, kiếm chiêu quỷ bí mà cay độc bộc phát ra làn kiếm màu xám đen, hệt như cuồng phong tán loạn liên miên không ngừng đối kháng với vòng sáng đó, bộc phát ra hoa lửa mê người.

Đứa bé tóc bạc tay phải chém xuống, chủy thủ lấp lánh ánh lạnh có ánh sáng lưu động, sau khi được chân nguyên của hắn thúc động, liền thường xuyên bộc phát làn kiếm dài vài trượng, chấn cho vòng sáng kia nhanh chóng khuếch tán.

Trong lòng biết rõ ba địch nhân thực lực bất phàm, thiếu niên áo trắng trong lúc tiến công hoàn toàn không hy vọng có thể tạo nên thương thế gì cho địch nhân.

Hắn chỉ dự tính trước tiên kiềm chế ba người, khiến bọn họ không thể phân thân, sau đó mới tiếp tục thu thập từng người.

Trước hết, thiếu niên áo trắng đặt mục tiêu lên mình kiếm khách áo xanh.

Địch nhân này có uy hiếp rất lớn với hắn, những vết thương trên người phần lớn đều do người này tạo nên, nếu không loại trừ người này, mai sau đừng mong rồi đi.

Thân thể dừng lại, thiếu niên áo trắng bay lên không trung đảo chuyển, hai tay múa lên nhanh chóng, bóng chưởng dày đặc tầng tầng lớp lớp cùng với tiếng sấm điếc tai phân bố bốn bề kiếm khách áo xanh, rồi nhanh chóng thu hẹp lại.

Phát hiện được tình hình này, kiếm khách áo xanh cười lạnh nói:

- Chơi trò đánh lén, tiểu tử ngươi còn non lắm. Xem kiếm!

Cổ tay đảo chuyển, ánh kiếm lóe lên, mười tám làn kiếm như hoa sen nở rộ hình thành một màn kiếm hình quạt đón đỡ lấy thiếu niên áo trắng.

Chưởng kiếm gặp nhau, tiếng sấm rung trời, dòng khí mạnh mẽ tích tụ khuếch tán, chớp mắt đã hỗn hợp thành một thể tạo nên kịch biến khác thường, vì thế dòng khí bị ngăn chặn không phát tiết được, cuối cùng phát nổ kịch liệt.

Mượn lực bắn lên, thiếu niên áo trắng chuyển mình giữa không trung, lợi dụng lúc kiếm khách áo xanh bị vụ nổ ảnh hưởng, cả người đầu dưới chân trên xoay tròn nhanh chóng giống như một thiên thạch, mang tu vi cả đời và sức mạnh xoay tròn chớp mắt đã xuất hiện trên đầu kiếm khách áo xanh.

Thấy vậy, kiếm khách áo xanh gào lên một tiếng, biết né tránh cũng không kịp, chỉ đành vội vàng đỡ lấy, hai tay nắm chắc trường kiếm, tập trung tu vi toàn thân vào hai cánh tay, vào thời khắc nguy hiểm nhất đẩy thanh kiếm trong tay ra.

Lúc đó, chỉ thấy trường kiếm rung lên mãnh liệt, một làn kiếm màu xám đen từ mũi kiếm bắn ra, nhanh chóng bành trướng to lên, hóa thành một cột sáng, đi được hơn trượng liền gặp phải công kích của thiếu niên áo trắng.

Trong chớp mắt, sức mạnh hai bên dung hợp thành một.

Thiếu niên áo trắng mượng sức mạnh thiên uy, cùng với thế xoay tròn, phối hợp với thực lực tuyệt cường sau khi bản thân bộc phát, sức mạnh một chiêu này đủ để rung chuyển trời đất.

Kiếm khách áo xanh trong lúc vội vàng ứng chiến, thực lực gần như chỉ phát huy được hơn nửa phần.

Như vậy hai bên một trường một đoản, kết quả thế nào rõ ràng vô cùng.

Vụ nổ không thể tránh khỏi, tiếng kêu thảm lập tức vang lên.

Dòng khí điên cuồng hoang dã như rồng vào biển, ép cho những người quan sát vội vàng bố trí kết giới để đề phòng.

Thôi Linh Cô và đứa bé tóc bạc phát hiện hơi trễ, muốn phòng ngự đã không còn kịp, cuối cùng cả hai đồng thời bị hất tung.

Giữa trường, vụ nổ liên tục khiến người ta lạnh gáy.

Khi cuồng phong thổi tan sương mù, chỉ thấy thiếu niên áo trắng thân thể lắc lư hệt như một người say, hai mắt có phần tối đi.

Kiếm khách áo xanh trường kiếm gãy nát, thân thể phân năm xẻ bảy, gần như chỉ còn nguyên thần màu xám đen từ trong hố sâu lơ lửng nổi lên.

Ánh mắt phát lạnh, thiếu niên áo trắng tay phải đảo chuyển, một luồng chỉ lực màu xanh lam như kiếm rẻ không bắn trúng vào nguyên thần của kiếm khách áo xanh.

Bị trọng thương muốn né lại chậm đi một chút.

Kiếm khách áo xanh cuối cùng nguyên thần tán loạn, một đoàn hồn phách oán hận bắn ra, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

- Tiểu tử, tương lai ta sẽ bồi hoàn gấp mười lần …

Bật cười cô độc, thiếu niên áo trắng hận thù trả lời:

- Nếu ta không chết, cũng tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng, Thôi Linh Cô hai mắt khép hờ, tự nói trong lòng: “Tiểu tử này sức mạnh đến thật cổ quái, rõ ràng có liên quan đến chuyện đó. Bây giờ ở đây không có người yếu, nếu ta không nhanh lên một chút, sợ là sau này sẽ càng thêm khó khăn.”

Đứa bé tóc bạc im lặng, chậm rãi đi đến gần thiếu niên áo trắng, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, chạy trốn ngàn dặm, ngươi cuối cùng khó có thể chạy thoát, sao phải phản kháng vô vị như vậy đây?

Thiếu niên áo trắng giận dữ trả lời:

- Ta và các ngươi mới lần đầu gặp mặt, không chút oán thù. Nhưng các ngươi không nói phải trái gì cả, không hề giải thích gây chuyện với ta. Gặp phải như vậy, ta thề chết cũng phải phản kháng.

Đứa bé tóc bạc hừ gọng nói:

- Tiểu tử, bọn ta vì sao bắt lấy ngươi, hẳn trong lòng ngươi hiểu rõ. Không cần phải ở đây kêu oan, bất mãn. Bây giờ ngươi tiếp tục tử chiến hay là ngoan ngoãn theo ta đi đây?

Thiếu niên áo trắng lạnh lẽo đáp:

- Muốn ta bó tay chịu trói, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây.

Đứa bé tóc bạc nghiêm lại, âm hiểm nói:

- Như vậy, ngươi chớ có hối hận.

Nói chưa dứt, đứa bé tóc bạc đã bắt ấn trước ngực, phát ra một kết giới ánh sáng màu xanh, lập tức bao trùm lấy thiếu niên áo trắng.

Sau đó, đứa bé tóc bạc toàn thân khí thế khuếch tán, cuồng phong kinh người thổi tung bay lộn, khiến tuyết trên mặt đất hình thành một dải mây màu xanh nhạt xoay tròn trong kết giới ánh sáng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thôi Linh Cô vẻ mặt biến hẳn, bật thốt lên:

- Nghịch Thiên pháp giới!

Sau đó, Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt lóe lên, chăm chú nhìn đứa trẻ, nhỏ giọng tự nói:

- Té ra hắn đến từ nơi đó, quả thật là bất ngờ.

Ngọc Kiếm thư sinh nhẹ giọng nói:

- Đúng thế, thật bất ngờ. Tuy tu vi hắn chưa xem là cực mạnh, nhưng chọc vào hắn lại không phải là chuyện đùa được.

Cuồng Đao liếc nhẹ Ngọc Kiếm thư sinh hỏi lại:

- Ngươi sợ rồi?

Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên đáp:

- Không phải sợ mà chỉ nhắc nhở thôi.

U Vô Thường hừ giọng nói:

- Loại sự tình này không cần ngươi phải nói nhảm, ai cũng đều biết.

Ngọc Kiếm thư sinh cười cười, hoàn toàn không đáp lại, ánh mắt nhìn lão bà xấu xí và lão ông trọc đầu.

Hai người này thần sắc bình thường, không thấy chút biến hóa nào cả. Điều này khiến Ngọc Kiếm thư sinh kinh ngạc trong lòng.

Giữa trận chiến, thiếu niên áo trắng cảnh giác nhìn về phía trước, ý thức thăm dò tình hình của tầng kết giới này, phát hiện ra kết giới này ngoại trừ vô cùng cứng cỏi, còn hàm chứa sức mạnh phản lực vô cùng đáng sợ.

Để thử dò xét, hắn phát xuất một luồng sức mạnh xem thử có thể phá vỡ không, kết quả lập tức phải chịu phản lực rất lớn. Điều này khiến cho thiếu niên áo trắng trong lòng thất kinh, mơ hồ có cảm giác không ổn.

Nói thật ra, tu vi của thiếu niên áo trắng căn bản không cách gì so được với những kẻ địch này.

Trước đây người hắn có biến hóa khác thường, tuy khiến thực lực hắn tăng mạnh, nhưng tình hình trước mắt của hắn tối đa chỉ thu được chưa đến ba phần sức mạnh, cũng có thể nói là tăng hơn ba lần so với trước kia.

Biến hóa như vậy có thể khiến người ta tạm thời khiếp hãi, nhưng sau khi so sánh thật sự, tổng hợp các phương diện năng lực, hắn còn chưa so sánh được.

Bỏ hết tạp niệm, thiếu niên áo trắng ánh mắt toát ra vẻ kiên cường, hai tay vung về phía sau, thân thể nghiêng thẳng về phía trước như một con phi ưng một chân chạm đất, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Tư thế này nhìn thật buồn cười, trong vẻ quái dị lại có phần tàn nhẫn, khiến cho người ta cảm thấy như một đi không trở lại, không còn chọn lựa lại không hề sợ hãi.

Đọc truyện chữ Full