DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 110: Cửu U nhất mạch (Môn phái Cửu U)

Nhưng cảnh này không dài, giây lát sau, khuôn mặt Dao Quang ánh lên sự kinh ngạc, kêu lên:

- Bát Bảo dừng lại, ngươi có cảm ứng được luồng khí tức kia không?

Rống lên nhè nhẹ, Bát Bảo toàn thân hào quang chớp động, giây lát sau liền truyền một tin tức vào trong đầu của Dao Quang.

Hơi kinh ngạc, Dao Quang nói:

- Đi, đi xem xem, thật ra là thần thánh phương nào mà thần bí như vậy.

Bát Bảo lên tiếng, sau đó ánh sáng lóe lên liền mang theo Dao Quang biến mất.

Một khắc sau, Bát Bảo xuất hiện ở một hẻm núi u ám, phía trước ngoài năm mươi trượng có một gò núi nổi lên, ở trên đang có một nhân vật thần bí đứng.

Đó là một cao thủ tu đạo toàn thân lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, khí tức cả người biến đổi liên tục, không một chút tà khí nhưng lại uy nghiêm thần thánh, khiến cho người ta cảm thấy một loại chính khí bẩm sinh.

Nhân vật như vậy nếu không phải tà ác thì vì sao phải che kín khuôn mặt?

Bởi tự phụ quá mức muốn khiến người chú ý hay còn bởi nguyên nhân sâu xa khác?

Chăm chú nhìn người này, Dao Quang vẻ mặt hơi mơ hồ, đây là nhân vật như thế nào đây?

Vì sao khí tức hắn lại thần thánh như vậy, nhưng pháp quyết thì bản thân không nhận ra được?

Đối với Dao Quang, hắn đã từng trải qua kiếp nạn Thái Âm Tế Nhật, đối với cao thủ chính tà khắp thiên hạ đều có hiểu biết tương đối.

Lại thêm mười năm đi theo học nghệ với Phật Thánh Đạo Tiên, tri thức hắn càng thêm uyên bác, trên thế gian còn có môn nào phái nào mà hắn không hiểu biết đây?

Dao Quang nghi hoặc đến trước người đó, nhìn ánh sáng chớp động, hỏi dò:

- Các hạ tu vi bất phàm, không biết sư phụ ở nơi nào?

Người thần bí hờ hững nói:

- Ngươi là ai, ta vì sao phải trả lời ngươi?

Dao Quang hơi bất mãn với sự lạnh lùng của người thần bí, nhưng lại không hề phát tác, chỉ bình tĩnh đáp:

- Ta tên Dao Quang, không biết ngươi đã từng nghe thấy chưa?

Người thần bí giọng đổi khác, kinh ngạc nói:

- Thì ra là ngươi, quả thật là hân hạnh.

Dao Quang trong lòng ngầm nói kỳ quái, người trước mắt rõ ràng biết thân phận mình, nhưng vì sao ngữ điệu không thân thiện vậy.

Bởi vì hắn quá tự phụ hay bởi ghen ghét bất mãn?

Trong lòng có suy nghĩ này, Dao Quang không lộ ra mặt, điềm nhiên nói:

- Quá khen, thỉnh giáo cao danh quý tánh.

Người thần bí bình thản đáp:

- Ta tên Trương Phàm, vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến.

Dao Quang trong lòng nghi ngờ, vẻ mặt lại tươi cười một chút nói:

- Quá khiêm tốn rồi. Với tu vi của ngươi đủ dương danh thiên hạ. Không biết lệnh sư là cao nhân nào đây?

Người thần bí Trương Phàm lạnh lùng đáp:

- Mới gặp lần đầu, có một số thứ không tiện nói nhiều, xin thứ lỗi. Bây giờ trời đã tối rồi, nếu ngươi không có chuyện gì xin mời rời đi.

Dao Quang nhếch cao mày, người cao ngạo như vậy hắn mới thấy lần đầu, trong lòng không khỏi nổi nóng, hừ khẽ đáp:

- Ngày thưởng thức hoa cỏ, đem xem trăng sao, nơi này dường như không thuộc về ngươi rồi.

Người thần bí lạnh lùng đáp:

- Dao Quang, người từ xa đến đây, làm sao khẳng định được nơi này không thuộc về ta vậy?

Dao Quang lạnh lùng nói:

- Hẻm núi này ở trung nguyên, chính là phạm vi quản lý của Trừ Ma liên minh, ta làm sao lại không biết?

Hừ lạnh một tiếng, người thần bí trả lời:

- Đêm nay ta đứng ở đây, khe núi này chính là địa bàn của ta. Nếu như ngươi cố ý không đi, chớ trách ta ra tay mời ngươi rời đi.

Dao Quang cười lớn nói:

- Được, thật cuồng vọng. Đã nhiều năm nay còn chưa từng gặp loại như ngươi. Đêm nay ta sẽ phụng bồi đến cùng, xem thử ngươi làm sao để thỉnh ta rời khỏi nơi này.

Người thần bí cười lạnh đáp trả:

- Không cần tự phụ, muốn thỉnh ngươi rời khỏi cũng hoàn toàn không khó.

Dao Quang ngạo nghễ nói:

- Phải vậy chăng? Thế ta ở đây để rửa mắt đợi ngươi.

Nói rồi hai tay chắp sau lưng, bộ dáng ra vẻ hoàn toàn không phòng bị gì cả, hiển nhiên hắn hoàn toàn không tin tưởng câu nói của người thần bí.

Bật cười khinh miệt, người thần bí trào phúng:

- Cuồng vọng không biết, quả thật là ếch ngồi đáy giếng. Xem ta tiễn ngươi đi thế nào.

Còn đang nói, người thần bí hai tay múa lên vài lượt trước ngực, liền thấy một vầng sáng màu trắng ảo xuất hiện quanh người Dao Quang.

Thấy vậy, Dao Quang rất kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không phải kích bởi vì hắn có Nại Hà châu hộ thể, hoàn toàn không lo lắng người thần bí có thể gây tổn thương cho hắn.

Nhưng Dao Quang không biết được, vầng sáng trắng người thần bí phát xuất xem ra chói mắt nhưng lại như mộng như ảo, không phải là sức mạnh công kích, thật ra đối phương muốn làm gì đây?

Đây là điểm Dao Quang nhanh chóng có được đáp án, nhưng kết quả khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Té ra, vào đúng lúc đó, Dao Quang ở trong vùng sáng trắng xem ra không hề chịu bất kỳ công kích nào cả, nhưng chờ sau khi vùng sáng trắng tiêu tan rồi, cả người hắn không ngờ thần không hay quỷ không biết dời đến một nơi không biết tên.

Loại tình hình này thế gian hiếm thấy, Dao Quang có thể nói là chưa từng thấy, chưa từng nghe, bản thân mơ hồ.

Thật ra người thần bí đó là ai, một chiêu nhẹ nhàng êm ái của hắn vì sao lại có thể âm thầm chuyển đổi thời gian không gian dễ dàng?

Đây là pháp quyết gì đây?

Nghĩ một hồi, Dao Quang vẫn không tìm được đáp án, lập tức kêu nhẹ tên Bát Bảo, dùng tâm linh cảm ứng liên hệ với nó, giây lát Bát Bảo liền xuyên qua thời gian không gian, xuất hiện bên cạnh hắn.

Đứng trên lưng Bát Bảo, Dao Quang không cam lòng nói:

- Đi, chúng ta quay lại gặp hắn, ta không tin đấu không lại hắn.

Bát Bảo rống nhẹ một tiếng, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng, chớp mắt đã mang theo Dao Quang xuyên qua không gian quay lại chỗ trước đó.

Đi rồi về, bất quá chỉ giây lát.

Bầu trời cơ hồ không phát sinh biến hóa nào, nhưng người thần bí lại biến mất không thấy.

Thấy vậy, Dao Quang rất thất vọng, nhưng càng chấn động hơn. Hai mươi năm qua, hắn từ trước đến giờ chưa từng gặp phải đối thủ quỷ dị như vậy. Điều này khiến hắn có một loại cảm giác quay về hai mươi năm trước, dường như thiên hạ lại trở thành bất an rung chuyển.

Tìm kiếm quanh quẩn một hồi, Dao Quang phí công quay lại, mang theo nghi hoặc và mơ hồ, âm thầm rời đi.

Nhưng sau khi Dao Quang rời đi rồi, trên gò núi đó bóng sáng đột nhiên xuất hiện, người thần bí bỗng hiện ra, nhìn theo hướng Dao Quang đi xa, miệng phát ra từng hồi cười lạnh vang vọng trong bóng đêm.

- Tương lai không lâu, môn phái Cửu Hư sẽ dương danh thiên hạ, trở thành chủ tể của thế gian. Đến lúc đó, những cừu hận trước đây hẳn phải bắt bọn chúng bồi thường gấp trăm lần… Ha … Ha …

Tiếng cười điên cuồng cùng với cừu hận nồng đậm truyền khắp bốn phía.

Thật ra môn phái Cửu Hư từ ở nơi nào, cừu hận theo lời hắn là ám chỉ điều gì đây?

Dao Trì của Trường Bạch sơn đã từng nổi danh một thời.

Nhưng từ hai mươi năm trước, sau khi bị Kiếm Vô Trần môn hạ của Thiên Kiếm viện hủy diệt, nơi này đã trở thành một ao nước bình thường không còn người chú ý đến nữa.

Mà cách không xa Dao Trì về phía Tây Bắc đã từng có một hẻm núi cụt ít người lui tới, được mọi người gọi là Thất Hồn cốc, trăm ngàn năm qua bất kỳ sinh linh nào tiến vào đều không ra, bị người gọi là vùng đất bị nguyền rủa, người dân trong phương viên trăm dặm đề né tránh khỏi chỗ này.

Hiện nay, theo sự hủy diệt của Dao Trì, nơi này càng thêm hoang vu, trong phương viên ba trăm dặm đều không tìm được bất cứ hộ dân nào cư ngụ.

Nhưng ba năm trước đây, một tấm bia đá không biết được ai dựng ở lối vào nơi bị người gọi là Thất Hồn cốc tuyệt địa, trên viết bốn chữ lớn “Linh Thạch Thiên Duyên”, điều này khiến người dân lân cận đi qua nơi này rất hiếu kỳ.

Lúc đó, một bé gái tuổi gần năm chưa biết thế sự, do bởi thân mang tuyệt chứng, cha mẹ nghĩ hết biện pháp cũng không điều trị tốt được, liền đem vứt bỏ.

Bé gái đó vô ý đi đến nơi này, do không biết truyền thuyết Thất Hồn cốc liền đi vào bên trong.

Ai ngờ ba ngày sau, bé gái từ trong hẻm núi đi ra, tuyệt chứng trên người không thuốc mà khỏi, quay về đến nhà kể chuyện cho cha mẹ nghe về những điều đã gặp ở trong hẻm núi.

Té ra, trong Thất Hồn cốc có một khối đá linh thiêng, bình thường xem không khác gì một tảng đá bình thường.

Nhưng chỉ cần thân thể tiếp xúc được khối đá linh thiêng đó, nó liền phát ra ánh sáng diễn tả một loại hàm nghĩa nào đó.

Mà người khác nhau nghe nói sẽ có phản ứng khác nhau, chỉ cần lòng lương thiện, lại là người có duyên liền có thể khiếng đá thiêng xúc động, nhờ đó đạt được một cơ duyên có thể hoàn thành một tâm nguyện.

Bé gái đó được một tiếng nói thần bí chỉ dẫn, dùng hai tay ép lên đá thiêng, cuối cùng khiến đá thiêng phát ra ánh sáng đỏ, vì thế được người thần bí cứu chữa hết tuyệt chứng trên người.

Chuyện này vừa truyền ra, người dân lân cận đều vô cùng kinh ngạc, mọi người đều hoài nghi và phỏng đoán, nửa tin nửa ngờ lại không dám đi vào.

Như vậy, chuyện này cứ thế mà bình thường trở lại.

Nhưng cách đây ba năm, nhà họ Ngô làm nông ở quanh đó lại gặp một tai nạn, con gái mười chín tuổi Ngô Viện Viện đột nhiên hôn mê không biết vì sao, sau khi tìm không ít thầy thuốc xin chữa không lành, cha mẹ họ Ngô gia cảnh bần hàn chỉ đành tuyệt vọng chịu thua.

Nhưng đúng lúc đó, cha mẹ Ngô Viện Viện đột nhiên nghĩ đến lời của bé gái ba năm trước, sau khi suy xét khá lâu, liền một lòng muốn thử qua, lại có mấy phần sợ hãi bất an, cùng nữ nhân tiến vào Thất Hồn cốc tìm thử cơ duyên.

Nói cũng kỳ quái, Ngô Viện Viện của Ngô gia tuy xuất thân bé nhỏ, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, nàng ta mới mười chín tuổi mà hệt như một đóa hoa phù dung, có dung mại hiếm thấy, quả thật khiến người bất ngờ.

Nhưng thiên lý tuần hoàn, nàng có dung mạo hơn người cũng bị kiếp nạn gặp phải ông trời đố kỵ, vài ngày trước đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tìm không được bất kỳ bệnh trạng nào.

Đứng ngoài Thất Hồn cốc, Ngô mẫu mang theo con gái, ánh mắt dừng lại trên bia đá ở cửa cốc, bốn chữ Linh Thạch Thiên Duyên bà hoàn toàn không biết được, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.

Chần chừ một lúc, Ngô mẫu chầm chậm bước tới, chầm chậm tiến vào Thất Hồn cốc đã từng khiến người ta sợ hãi, phát hiện trong cốc đá lạ san sát, ba mặt là núi vây bọc, ánh sáng rất là u ám.

Bên tai vang lên tiếng gió lạnh gào thét với khí lạnh âm u khiến bà toàn thân run rẩy, vài lần muốn xoay người thoát đi, nhưng khi nghĩ đến đứa con gái xinh đẹp hơn người, cuối cùng lại nhẫn nhịn.

Đi một lúc, Ngô mẫu vào trong cốc, thấy xung quanh không người liền không khỏi thất vọng.

Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh bình thản không dao động từ trên không trung truyền đến.

- Muốn cầu cơ duyên, tìm ở đá thiêng.

Ngô mẫu trong lòng không an, hoảng loạn nói:

- Đại tiên, cầu người cứu giúp con của tôi, nó mới mười chín tuổi, ta nguyện đem mạng mình đổi lấy.

Trong không trung, âm thanh đó vang lên:

- Trước đá thiêng, thử cơ duyên. Con gái ngươi nếu mạng còn chưa tuyệt, đá thiêng tự nhiên sẽ chỉ dẫn. Bây giờ ngươi hãy mang nó đến cách tảng đá khoảng ba trượng, để thân thể nó tựa vào trên khối đá, còn lại mọi chuyện khác không cần phải hỏi đến.

Đọc truyện chữ Full