DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 117: Miểu thị tam phái (Coi thường ba phái)

Người mang áo đạo sĩ nói:

- Nói ra không sợ Lý đại hiệp chê cười, chúng ta những người này đều xuất thân từ môn phái nhỏ bé, đến đây cũng là xem có hy vọng thu hoạch được cái gì không để có thể đề cao tu vi bản thân. Cho nên ta ở đây muốn hỏi một chút, giả sử như chuyện Phi Long đỉnh là giả, thế thì sẽ dự báo hậu quả như thế nào đây?

Lý Phong trầm ngâm một lúc, trả lời:

- Vấn đề này không dễ trả lời, bởi vì có quá nhiều nhân tố không xác định được trong đó. Bất quá theo như bản thân trả lời câu này, chuyện Phi Long đỉnh là có người dự mưu, mục đích không ngoài khơi mào gây sự. Một khi có chuyện rồi sẽ có tranh đấu, có tranh đấu sẽ có thương vong, vì thế chuyện này đến lúc cuối cùng tất nhiên là có một bộ phận người chôn thây ở Băng Nguyên. Đươgn nhiên, tu vi mạnh yếu quyết định năng lực sinh tồn của con người, người nào nguy hiểm nhất, hẳn mọi người đều biết được, cũng không cần ta phải nói nhiều lời.

Người mang đạo bào trầm giọng hỏi:

- Theo như Lý đại hiệp nói, chúng ta lần này chẳng khác đã bị cuốn vào một vòng thị phi phải không?

Lý Phong hỏi ngược lại:

- Vấn đề này các vị trước đây đã có hiểu rõ trong lòng hay còn phải hỏi đến?

Người đó cười ngượng ngùng chuyển sang chuyện khác:

- Con người đều rất kỳ quái, chưa đến lúc cuối cùng sẽ không tình nguyện thừa nhận bản thân bị sai.

Lý Phong lạnh lùng nói:

- Bởi vì như vậy mới có rất nhiều người vốn không đáng chết cuối cùng lại phải chết. Lúc này quay đầu còn chưa muộn, mọi người ai nấy tự cân nhắc đi.

Nói rồi không thèm để ý đến mọi người, cùng Chu Kiệt, Mạc Ngôn rời khỏi.

Đưa mắt tiễn ba người đi rồi, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân hừ lạnh nói:

- Cho bọn ta là lũ ngốc chăng, chỉ mấy câu đã muốn đánh bại.

Trong nhóm người, Vân Yên cư sĩ nói tiếp:

- Nghe nói Đằng Long cốc đứng đầu trong ba phái Băng Nguyên, nhưng tu vi của Lý Phong đó còn xa mới mạnh mẽ được như Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn của Ly Hận thiên cung, không phải chỉ có hư danh thôi sao? Thêm nữa, Lý Phong lần này đến giọng nói bình tĩnh đúng mực, hoàn toàn không có ý đối địch, thật ra hắn có ý đồ như thế nào?

Nghe vậy, mọi người suy tư câu nói của lão, nhất thời chìm vào trầm lặng.

Giây lát sau, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân nói:

- Có phải chỉ là hư danh hay không bây giờ còn khó mà đoán định được, bất quá ý đồ của Lý Phong ta lại thấy có mấy điểm. Thứ nhất, hắn chính là tiên lễ hậu binh, hy vọng xử lý hòa bình. Thứ hai, hắn muốn quan sát một lượt thực lực của những người chúng ta để tính toán đối sách. Thứ ba, hắn đến đây cũng có mấy phần cảnh cáo, ám chỉ chúng ta không thể làm loạn, nếu không kết quả sẽ rất tồi tệ.

Hắc Ưng hừ lạnh nói:

- Thủ đoạn nho nhỏ, chỉ có thể dọa mấy con chuột nhắt, người thật sự đi đoạt bảo vật sẽ không quan tâm đến những điều này.

Bốn phía, không ít người phụ họa theo:

- Nói đúng đó, nếu như chúng ta đến rồi, không thấy được Phi Long đỉnh sẽ không rời khỏi nơi này.

Trong đám người có người chất vấn:

- Nếu chuyện đúng như lời Lý Phong nói, Phi Long đỉnh chỉ là một lời đồn, lúc đó không phải chúng ta bị rơi vào bẫy sao?

Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân lạnh lùng nói:

- Đời người là đánh cuộc liên tục, nếu muốn dương danh thiên hạ thì không nên sợ thua.

Mọi người nghe vậy, có một bộ phận đồng ý, một bộ phận lại giữ nguyên thái độ trầm lặng.

Sau đó, có người khác dường như cảm giác được không có tiền đồ, chọn phương án âm thầm bỏ đi, còn đại bộ phận mọi người lại tiếp tục tiến lên, hướng vẫn nhằm vào Đằng Long cốc.

Rời khỏi những người đó rồi, Lý Phong, Chu Kiệt, Mạc Ngôn hội tụ với môn hạ quay lại ngọn núi băng trước đó.

Trên đường đi, Lý Phong hỏi:

- Theo tình hình vừa rồi, các vị có suy nghĩ như thế nào?

Chu Kiệt hơi tức giận nói:

- Nhìn bộ dạng những người đó thì chỉ là một đám chỉ biết mình đúng, căn bản không coi ba phái Băng Nguyên chúng ta vào đâu, bọn họ cho bản thân mình là ai đây?

Mạc Ngôn lạnh lẽo nói:

- Ta quan sát qua, sáu mươi ba người đáng chú ý có sáu người, trong đó bao gồm cả Thiên Nộ và Cao Vân.

Lý Phong nói:

- Điểm này ta cũng quan sát được, phải sớm tra rõ lai lịch bọn họ mới được. Hiện nay, bọn họ đã có ấn tượng ban đầu về Phi Long đỉnh, cho là thứ đó có tồn tại, hơn nữa là đang ở Đằng Long cốc chúng ta, chuyện này chúng ta phải nghĩ ra biện pháp đối phó.

Chu Kiệt nói:

- Những người này ngoan cố không chỉ bảo được, chỉ bằng miệng nói xuông bọn họ sẽ không tin tưởng. Ta thấy sử dụng kiến nghị của Tân Nguyệt là giết gà dọa khỉ, khiến bọn họ biết được Băng Nguyên không phải nơi bọn họ giương oai được.

Mạc Ngôn nói:

- Hành động này có thể được, nhưng cần phải tìm được đối tượng thích hợp, thời cơ thích hợp mới tốt.

Dứt lời, một hàng người đã quay về đến ngọn núi băng trước kia, liền phát hiện Phi Hiệp đang ở đó chờ đợi.

Phất gọi Phi Hiệp đến, Lý Phong hỏi;

- Có tình hình gì chăng?

Phi Hiệp đáp:

- Con vừa mới tra ra được một tin tức kinh người, những cao thủ tu chân hướng Đông Nam có tốc độ kinh người, khoảng cách đến Đằng Long cốc còn chưa tới hai trăm dặm. Bọn họ vốn tổng cộng có sáu mươi bảy người, nhưng một khoảng một canh giờ trước đột nhiên gặp bão tuyết, không ít người tản ra. Đợi khi bão tuyết qua rồi, chỉ còn lại bốn mươi chín người, hơn nữa còn phát hiện mười ba thi thể, sáu người biến mất không còn thấy.

Lý Phong biến sắc, đưa mắt trao đổi với Chu Kiệt và Mạc Ngôn, hỏi tiếp:

- Có tra ra chuyện gì không?

Phi Hiệp lắc đầu nói:

- Lúc đó đệ tử cách bọn họ không xa, nhưng khi bão tuyết lại hoàn toàn không cảm ứng được khí tức nào cả, không hiểu mười ba người đó chết như thế nào.

Mạc Ngôn hỏi:

- Thi thể bọn họ có điểm gì khác thường?

Phi Hiệp nhớ lại, trả lời:

- Con ở xa xa nhìn lại vài lần, không nhìn rõ lắm. Bất quá nghe một số người nói, mỗi thi thể đều có dấu răng máu trên cổ, phảng phất như bị một loại yêu thú gây thương tích.

Mạc Ngôn cau mày, trong lòng suy nghĩ những lời của Phi Hiệp, vậy thì vật gì hành hung đây?

Bên cạnh, Chu Kiệt nói sang chuyện khác:

- Ngoại trừ những chuyện này, nhóm cao thủ tu chân giới còn lại thế nào rồi?

Phi Hiệp đáp:

- Nhóm đó khoảng cách khá xa, hẳn còn ngoài ba trăm dặm. Bọn họ tổng cộng có năm mươi lăm người, dường như không hiểu rõ lắm tình hình của Băng Nguyên, hẳn phải đến sớm mai mới có thể đến được nơi này.

Lý Phong nói:

- Được rồi, chuyện này chúng ta biết rồi. Con hãy quay về tiếp tục quan sát, có tin tức lập tức báo lại. Ngoài ra, nhớ phải cẩn thận một chút.

Phi Hiệp gật đầu trả lời:

- Sư phụ yên tâm, con sẽ chú ý đến an toàn. Tân Nguyệt sư muội có tin tức nào chăng?

Lý Phong liếc Chu Kiệt, điềm nhiên nói:

- Không có, nhưng chắc không có việc gì. Đi thôi.

Phi Hiệp ồ một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi.

Đợi Phi Hiệp bay xa rồi, Lý Phong dặn dò mười hai đệ tử đi theo mấy câu, sau đó mới nói với Mạc Ngôn:

- Chúng ta tạm thời quay về cốc nghỉ ngơi trước đã, đợi những người đó đến gần rồi mới trở lại cũng không muộn.

Mạc Ngôn gật nhẹ, không có ý kiến, Chu Kiệt lại lo lắng nói:

- Sư huynh, chúng ta lúc này quay về, huynh không sợ những người đó lợi dụng cơ hội xâm nhập Đằng Long cốc sao?

Lý Phong mỉm cười nói:

- Sư đệ, đệ từ nhỏ lớn lên ở Đằng Long cốc, tính cách tương đối đơn giản, không biết chuyện thế gian thật ra rất phức tạp. Theo tình hình trước mắt, những người này tiến đến đây đoạt bảo vật, đệ nhận định là bọn họ sẽ không tiếc gì cả để xâm phạm. Nhưng trên thực tế bọn họ không ngu xuẩn, đều biết cân nhắc nặng nhẹ, trước khi biết rõ được thực lực của Đằng Long cốc, bọn họ sẽ không dám vọng động.

Chu Kiệt nghi hoặc nói:

- Vậy bọn họ sẽ làm thế nào đây?

Lý Phong cười khẽ đáp lời:

- Bọn họ sẽ dừng lại ở quanh Đằng Long cốc, trước hết phân tích tình hình, thử làm một số động tác nhỏ để thăm dò, hoàn toàn không xông thẳng vào ngay lập tức.

Chu Kiệt ngượng ngùng đáp:

- Như vậy à, thế thì đệ quá lo lắng rồi.

Lý Phong vỗ vỗ vai Chu Kiệt, cười nói:

- Sau này trải qua nhiều chuyện rồi đệ sẽ hiểu được sự xảo diệu bên trong liền. Đi thôi.

Nói rồi gọi Mạc Ngôn, đoàn người đi thẳng về phía Đằng Long cốc.

Gió Bắc buổi sớm mang theo hoa tuyết thổi qua vùng Băng Nguyên, có mấy phần lạnh lẽo che dấu đi thời gian trôi qua.

Trên ngọn Thiên Nữ, Điệp Mộng nhìn bức tượng Thần Nữ điêu khắc bằng băng, cả người yên lặng bất động, ánh mắt toát ra vẻ phức tạp.

Trước đây, khi lần đầu nghe được truyền thuyết U Mộng Lan, nàng còn cảm giác có mấy phần hoang đường.

Nhưng hiện nay tình hình thật sự xảy ra trước mắt, nàng không khỏi nghĩ lại cẩn thận, nhớ lại mọi thứ dĩ vãng có liên quan đến Thần Nữ.

Nghe nói vị Thần Nữ này năm đó tưởng niệm người yêu, ở đây trông ngóng cả ngàn năm, đến chết cũng không hề rời đi, thật ra đoạn tình cảm đó như thế nào, có đáng để nàng cố chấp như vậy, lại vì sao không hề đi tìm người yêu thương vậy?

Về điểm này, Điệp Mộng không lý giải được, nhưng có thể cảm nhận được vài phần tâm tình của vị thần nữ vào lúc đó.

Yêu là gì đây?

Là hy vọng chờ đợi mãi hay là gửi gắm tình cảm đến chân trời?

Là chết cũng không thay đổi hay là yên lặng chờ đợi?

Gió lạnh thổi tới, thân thể Điệp Mộng hơi run rẩy, đột nhiên dường như nghĩ ra được gì đó, trong mắt chợt toát ra sự nhung nhớ.

Nhìn về chân trời xa xa, tình tại sao khổ cực, giấc mộng hai mươi năm có tính là quá ngắn chăng?

Có lẽ, chọn lựa trước đây đã sai lầm, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng phải đi hết.

Bởi vì trên thế gian có một loại tình hình gọi là bất đắc dĩ.

Thở dài u oán, Điệp Mộng dứt bỏ nhung nhớ, điềm nhiên nói:

- Nếu đã đến rồi, sao không nói lời nào cả?

Trên đỉnh núi, ánh xanh lóe lên, Thiên Lân xuất hiện, nhìn ngắm bức tượng băng, khuôn mặt có vẻ thản nhiên.

- Thật ra trong lòng con có rất nhiều câu nói, nhưng con biết mẹ sẽ không trả lời, vì thế con không muốn đề cập đến những câu đó.

Điệp Mộng bình tĩnh vô cùng, nhẹ nhàng nói:

- Khi rời khỏi Băng Nguyên, mẹ sẽ nói hết những chuyện cần nói cho con biết, bây giờ thời cơ còn chưa đến.

Thiên Lân nhìn nàng, hỏi lại:

- Mẹ, mẹ có theo con rời khỏi Băng Nguyên không?

Điệp Mộng lắc đầu trả lời:

- Không, con có con đường con phải đi, mẹ không thể vĩnh viễn ở bên cạnh con được.

Thiên Lân hơi thất vọng, than nhẹ:

- Mẹ, mẹ một mình giữ kín bí mật hai mươi năm, lẽ nào không cảm thấy khổ cực sao?

Điệp Mộng khóe miệng hơi nhếch lên, mơ hồ như cười, giọng kỳ lạ đáp:

- Khổ sở? Đúng thế. Nhưng mẹ phải như vậy. Đợi tương lai khi con thật sự trưởng thành rồi sẽ biết mẹ vì sao phải làm như vậy. Được rồi, không nói những chuyện đó. Con đến có chuyện gì muốn hỏi phải không?

Thiên Lân thấy đã chuyển chủ đề, cũng không muốn giằng co nữa, tiếp lời của nàng:

- Đúng thế, con muốn hỏi mẹ, thái độ của mẹ đối với U Mộng Lan là bàng quan không quan tâm hay ra mặt can thiệp vậy?

Đọc truyện chữ Full