DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 120: Sát nhân lập uy (Giết người ra oai)

Vân Yên cư sĩ vẻ mặt âm trầm, ống điếu trong tay phủ đầy khói xanh, vừa vô tình cố ý lắc lư, vừa nói:

- Mạc đại hiệp ngoại hiệu là Nhất Tiếu Đoạt Hồn, nụ cười này hẳn cũng rất có ý tứ phải không?

Mạc Ngôn vẻ mặt cười cao thâm khó lường, nhẹ giọng đáp:

- Các hạ xưng là Vân Yên cư sĩ, ống điếu trong tay cũng chắc chắn có huyền cơ thế nào.

Vân Yên cư sĩ ánh mắt lạnh lại, đang muốn phản bác, lại phát hiện trong mắt Mạc Ngôn lóe lên ánh lạnh, một luồng sát cơ sắc bén hóa thành một loại sức mạnh không biết tên, thoáng cái đã xuyên qua được phòng tuyến tinh thần của lão, hung hăng đâm thẳng vào tâm linh lão.

Gầm nhẹ một tiếng, Vân Yên cư sĩ nhanh chóng né tránh. Nhưng Mạc Ngôn đã sớm chuẩn bị, bên dưới nụ cười say người của ông ẩn chứa một luồng tinh thần dị lực có tần suất rất cao, dùng phương thức không nhìn thấy được để xâm nhập vào thế giới tinh thần và đại não của Vân Yên cư sĩ.

- Hay cho Nhất Tiếu Đoạn Hồn, ngươi cũng chỉ đánh lén thôi sao?

Trong tiếng rống giận dữ, Vân Yên cư sĩ bắn người lên, sau khi né được ánh mắt của Mạc Ngôn rồi, ống điếu trong tay múa lên, kình phong gào thét cùng với ánh sáng lấp lánh tạo thành một cột sáng xoay tròn đan xen hệt như mũi tên ánh sáng từ trên trời bắn xuống.

Thấy được công kích của Vân Yên cư sĩ, Mạc Ngôn cười tà dị nói:

- Binh giả vờ, ngụy biến cũng bình thường. Ngươi sống đã nhiều năm như vậy, lẽ nào đạo lý này cũng không biết được?

Dứt lời, thân thể Mạc Ngôn lóe lên ánh trắng, bóng người hoàn chỉnh phân hóa thành vô số đạo ánh sáng, dùng phương thức nhanh vô cùng phân bố cả trong hẻm núi, hình thành một lưới công kích trùm cả đất trời.

Đồng thời, theo sự phân tán hình bóng của Mạc Ngôn, khí lạnh trong hẻm núi phủ đầy tuyết trỗi dậy, sức mạnh rất lạnh nhanh chóng hội tụ tạo thành một kết giới đóng băng, đang nhanh chóng ngưng đóng mọi hoạt động quỷ kế ở bên trong.

Phát hiện tình hình quanh người, Vân Yên cư sĩ không dám chần chừ, lập tức quát to giận dữ, thân thể đang quay cuồng lập tức ngưng lại, thúc động chân nguyên toàn thân mở một kết giới phóng ra ngoài.

Như vậy, sức mạnh áp lực trong ngoài gặp nhau, lập tức sinh ra va chạm cọ xát, vô số hoa lửa tung tóe dần dần lũy kế lại, cuối cùng khi đến điểm giới hạn liền tạo nên vụ nổ kịch liệt, hất tung cả hai bên đang giao chiến.

Đảo người lùi lại, Mạc Ngôn trong mắt ánh trắng như bạc, tuyệt kỹ quỷ bí của Ly Hận thiên cung Tiếu Ly Hồn âm thầm bộc phát sức mạnh đáng sợ.

Đây là tuyệt kỹ thành danh của Mạc Ngôn, cả Ly Hận thiên cung chỉ một mình ông luyện thành, nó vô cùng thâm ảo huyền bí, có chỗ tương tự như “Tâm Dục Vô Ngân” của Ma môn nhưng cũng có chỗ khác hẳn.

Vân Yên cư sĩ hoàn toàn không hiểu rõ, sau khi lão bị trọng thương bay đi rồi, trước hết cố gắng ổn định thân thể.

Sau đó, lão quăng ống tẩu trong tay ra, hai tay nhanh chóng bắt quyết trước ngực, miệng niệm vài tiếng, quanh người chợt hiện một quầng sáng màu nâu bụi.

Theo sự thúc động pháp quyết của lão, ống tẩu bay ra bắt đầu xuất hiện biến đổi.

Ban đầu, ống tẩu lượn tròn giữa không truung theo một quỹ tích nhất định.

Sau đó, ống tẩu bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, hình thành một vùng xoáy mãnh liệt điên cuồng hấp thu vạn vật bốn bề.

Cuối cùng, theo sự khống chế của Vân Yên cư sĩ, ống tẩu há miệng thẳng về Mạc Ngôn, vùng xoáy nuốt lấy vạn vật của nó hệt như một con rồng giận dữ hung hăng nối liền với thân thể Mạc Ngôn.

Phát hiện thấy nguy hiểm đến gần, Mạc Ngôn không chút chần chừ, lợi dụng lúc Vân Yên cư sĩ đang phát động, thân thể nhìn như hơi lắc lư nhưng trên thực tế đang di động với tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã di chuyển vị trí đến hơn ngàn lần, hình thành một ảo ảnh không rõ ràng khó phân biệt giữa hư và thật, chân thân lại âm thầm xuất hiện dưới chân của Vân Yên cư sĩ.

Công kích của hai bên nhanh đến kinh người khiến những người ở quanh quan sát khiếp hãi.

Khi mấy người tu vi hơi mạnh phát hiện được tình hình không ổn, công kích của Mạc Ngôn và Vân Yên cư sĩ đã chạm vào nhau, ở vùng trung tâm giao chiến tạo thành một cảnh tượng thật rực rỡ.

Lúc đó, tay phải Mạc Ngôn giơ cao, lòng bàn tay có khí lạnh thành cột, khí huyền hàn chớp mắt đã đóng băng thân thể Vân Yên cư sĩ.

Đồng thời, tay trái Mạc Ngôn nắm thành quyền múa nhanh hội tụ tám phần chân nguyên của bản thân, một quyền đánh nát thân thể huyết nhục của Vân Yên cư sĩ trong tiếng rống kinh ngạc của lão.

Hoàn thành mọi thứ, Mạc Ngôn cười âm lạnh hai tiếng, thân thể đảo tròn bốc lên, hai mắt nét cười thản nhiên, pháp quyết huyền bí Tiếu Ly Hồn âm thầm xông đến vừa hay khóa chặt được nguyên thần của Vân Yên cư sĩ, khiến lão không kịp bỏ chạy.

Cố gắng giãy dụa, nguyên thần Vân Yên cư sĩ gào thét không thôi, rống to:

- Mạc Ngôn, có ngon thì chúng ta quang minh chính đại giao tranh, nếu không ta chết cũng không phục.

Mạc Ngôn trong mắt lóe lên chút âm hiểm, vừa luyện hóa nguyên thần của lão, vừa nhìn quanh, giọng lạnh nhạt nói:

- Phán đoán sai lầm thường sẽ khiến cái chết ập đến. Một người nếu quá tham lam mà lại không lượng sức mình, cuối cùng kết quả chỉ có thể như vậy!

Dứt lời, Vân Yên cư sĩ kêu thảm một tiếng, sau đó liền không còn thấy động tĩnh gì cả.

Bên ngoài hẻm núi, mọi người sắc mặt nặng nề, biểu hiện lần này của Mạc Ngôn tuy không đến mức kinh thiên động địa, nhưng Mạc Ngôn dễ dàng giết chết Vân Yên cư sĩ cũng có tính uy hiếp rất lớn với đại đa số mọi người.

Chăm chú nhìn vẻ mặt mọi người, Mạc Ngôn thôi cười, lúc không giết người, ông đều thích được vắng lặng.

Xoay người, Mạc Ngôn chầm chậm bước đi, thanh âm lạnh lẽo tàn khốc vang lên trong gió.

- Nhớ kỹ cảnh cáo của ta, Băng Nguyên chào đón mọi người đến chơi nhưng không chào đón những người trong lòng có ý xấu. Nếu ai còn dám ngang nhiên vượt qua ranh giới cảnh cáo, thì Vân Yên cư sĩ chính là ví dụ tốt nhất!

Đưa mắt nhìn theo Mạc Ngôn rời đi, mọi người đều lộ ra vẻ nặng nề, rõ ràng đang suy tính tiếp tình hình sau này.

Giữa không trung, Sát Phật Thiên Nộ tự nói: “Tên này lạnh lẽo như băng, không ngờ thủ đoạn lại ngoan độc.”

Hắc Ưng nghe vậy, hừ lạnh nói:

- Thủ đoạn thật tàn nhẫn, nhưng chỉ bằng thực lực của hắn cũng không đủ uy hiếp mọi người.

Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân nói:

- Hôm nay chỉ là ra uy xuống ngựa, đợi khi mọi người đi cướp đoạt đến đông đủ, cho dù hắn lợi hại cũng chỉ hai quyền khó chống bốn tay, không so sánh được.

Nghe vậy, mọi người bên ngoài hẻm núi trầm ngâm không nói, những người vốn tính bỏ đi cũng lập tức thôi ngay ý định.

Hiễn nhiên, hy vọng vẫn còn, nhưng thời cơ tốt nhất vào lúc nào thì còn phải phân tích …

Trên tầng mây, Thiên Lân và Tân Nguyệt luôn quan sát tình hình trong hẻm băng, cả hai đều vô cùng hiếu kỳ với lai lịch của Vô Tướng khách và thanh niên áo lam.

- Thiên Lân, ngươi thấy hai người này tu vi thế nào?

Tân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

Thiên Lân liếc nàng, nhỏ giọng nói:

- Theo như cá nhân ta thấy, tu vi hai người này Mạc Ngôn khó mà so sánh được.

Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, điềm nhiên nói:

- Mạc Ngôn có thể nói là cao thủ có danh của Ly Hận thiên cung, khắp trên Băng Nguyên người có thực lực ngang bằng với ông ấy cũng không nhiều.

Hiểu rõ ẩn ý trong lời của Tân Nguyệt, Thiên Lân điềm nhiên nói:

- Chuyện này chỉ có thể nói lên một vấn đề, cơn phong ba bão táp này hơn hẳn bất cứ lần nào trong quá khứ.

Tân Nguyệt gật đầu nhè nhẹ, có ý ngăn lại:

- Băng Nguyên an tĩnh quá mức vắng lặng, lúc này náo nhiệt một trận.

Thiên Lân nhìn những người trên mặt đất, cười nhẹ nói:

- Náo nhiệt lần này chỉ là một khởi đầu của Băng Nguyên. Cuối cùng có bao nhiêu người thấy được kết cục còn là chuyện chưa đoán ra được.

Tân Nguyệt cười cười, kết thúc đề tài nói:

- Đi thôi, nơi này tạm thời không có gì …

Đang nói chợt dừng lại, vẻ mặt Tân Nguyệt biến hẳn, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía cách đó vài chục dặm.

- Xem mau, đó là gì kìa!

Thiên Lân thất kinh, nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trên một ngọn núi băng xa xa, một luồng ánh trắng đẹp mắt lấp lánh không ngừng.

Ngưng thần thăm dò, Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Đó dường như là một đóa Tuyết Liên hoa, nhưng vì sao nó lại xuất hiện ở đó?

Tân Nguyệt không đáp, thân thể hơi lắc lư một chút, cả người liền xuất hiện cách đó vài dặm phóng thẳng về phía có ánh trắng.

Thiên Lân thấy vậy, vừa truy đuổi nhanh chóng, vừa suy đoán trong lòng. Đóa Tuyết Liên hoa này đột nhiên xuất hiện có phải là đóa Phi Hiệp nhìn thấy trước kia hay không?

Ngự khí bay lượn, phi hành không dấu vết. Tân Nguyệt và Thiên Lân một trước một sau nhanh chóng đến gần ngọn núi băng xuất hiện Tuyết Liên hoa.

Lúc này, đóa Tuyết Liên hoa đã âm thầm biệt tích, Tân Nguyệt và Thiên Lân dò xét bốn phía hồi lâu, cuối cùng Thiên Lân thu được một chút khí tức yếu ớt, nhưng lại không thấy bất kỳ bóng người nào.

Cau nhẹ mày, Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Kỳ quái, thời gian ngắn như thế, nó không ngờ lại biến mất không coi chúng ta vào đâu, thật ra là cái thứ gì vậy? Còn nữa, nó hệt như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, thật ra là muốn nói điều gì đây?

Tân Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Xuất hiện tất nhiên có nguyên nhân, chỉ đáng tiếc tin tức chúng ta nắm được còn quá ít. Theo trước mắt thấy được, Tuyết Liên hoa chỉ ở Thiên Sơn mới có được, nó sao lại chạy đến nơi này?

Thiên Lân nói:

- Chỉ theo trước mắt, chúng ta còn chưa thể xác định vật đó là Tuyết Liên hoa, vì thế không thể kết luận quá sớm. Bây giờ, chúng ta phải làm hai chuyện, thứ nhất là xác định lai lịch của vật đó, thứ hai là tìm ra nơi nó ẩn núp.

Tân Nguyệt cau mày khẽ nói:

- Chuyện này nói ra dễ dàng nhưng muốn làm lại rất khó khăn.

Thiên Lân điềm nhiên đáp:

- Khó khăn mới có sức hấp dẫn. Trước mắt, ta đã tra ra được khí tức nó lưu lại, chỉ cần quan tâm nhiều hơn, tin chắc có thể đoạt được.

Tân Nguyệt không đáp, nhìn hắn một lúc sau đó đi theo hắn tìm kiếm loanh quanh.

Rất lâu, Thiên Lân kêu Tân Nguyệt dừng lại, vẻ mặt mơ hồ nói:

- Kỳ quái, thứ đồ chơi này rõ ràng ở quanh đây, vì sao ta lại không chút cảm ứng được?

Tân Nguyệt thấy hắn như vậy, an ủi:

- Thế giới to lớn, ngàn vạn điều kỳ quái. Chúng ta có thể nắm vững chỉ một bộ phận rất nhỏ mà thôi. Đi thôi, không cần phải cố chấp, thời cơ đến thì sẽ gặp được.

Nói rồi bốc mình bay lên hệt như tiên tử lên tầng mây, thật là phiêu dật.

Thiên Lân hơi chần chừ, dường như muốn phản bác vài câu, nhưng cuối cùng không nói gì, rời khỏi nơi đó.

Giây lát, trên mặt đất lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, một đóa Tuyết Liên từ dưới băng tuyết xuất hiện, toàn thân lấp lánh hào quang thánh khiết chói lọi.

Đó Tuyết Liên đó rất thần kỳ, không những hình dáng to lớn đến cả trượng, mà cánh hoa rất nhiều, lúc này đang dần dần nở ra, ở nhụy hoa ánh sáng chiếu bốn phía, cánh hoa còn chưa hoàn toàn nở rộ không ngờ lại để lộ một nữ nhân tóc dài khoảng một tấc toàn thân trắng như tuyết.

Đọc truyện chữ Full