DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 870: Khổ khẩu bà tâm - Phần 4

Bạch Đầu Thiên Ông nhìn thấy tất cả, trong lòng hơi tức giận, bất đắc dĩ phải chịu bằng mặt mà không bằng lòng, trong tim lão bị đâm thật đau nhói. Có lẽ, thời khắc này lão đã hối hận, đáng tiếc hối hận thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Bạch Hạc tiên tử dẫn Xích Ảnh Thiên Lang rời khỏi Ngốc Ưng Lĩnh rồi, liền đi ngược dòng chảy của Hoàng Hà. Lúc này, mặt trời xuống núi phía Tây, ánh sáng rõ ràng. Để tránh bị người phát hiện hành tung, Bạch Hạc tiên tử và Xích Ảnh Thiên Lang chọn lựa bay sát mặt đất, vượt qua những rừng núi, không bao lâu đã tiến được vài chục dặm. Lúc này đây, Bạch Hạc tiên tử và Xích Ảnh Thiên Lang đến một vách đá, trước mắt là một vực sâu trải ngang từ Đông sang Tây, trong vực sâu truyền lại vài luồng khí tức mạnh mẽ, trong đó có một phần tương đối quen thuộc.

Đưa mắt cho nhau, Bạch Hạc tiên tử truyền âm nói:

- Không ngờ được bọn họ lại truy đuổi đến nhanh như vậy.

Xích Ảnh Thiên Lang trầm ngâm đáp:

- Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng. Hạ xuống xem thử tình hình trong cốc như thế nào để tiện cho chúng ta xây dựng kế hoạch ứng phó.

Bạch Hạc tiên tử chần chừ trả lời:

- Quan sát ở cự ly gần rất dễ bị phát hiện, một khi địch nhân đã biết được hành tung của bọn ta rồi, chỉ sợ sẽ phải khổ chiến một trận.

Xích Ảnh Thiên Lang nói:

- Cân nhắc hơn thiệt, điều này đáng để chúng ta mạo hiểm.

Bạch Hạc tiên tử do dự một lúc, gật đầu đáp:

- Được, mọi thứ để ngươi phụ trách, đến lúc đó phát sinh bất ngờ thì ngươi cũng không thể nào trách ta được.

Xích Ảnh Thiên Lang nói:

- Chỉ cần ngươi tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, ta làm sao trách được ngươi?

Bạch Hạc tiên tử trả lời:

- Chúng ta đều vì Thần Vương mà làm việc, ta tự nhiên phải tận hết sức lực.

Xích Ảnh Thiên Lân đáp:

- Như vậy, mọi thứ phải cẩn thận.

Dứt lời, Xích Ảnh Thiên Lang tung mình nhảy xuống tiến vào trong vực sâu. Bạch Hạc tiên tử ánh mắt kỳ dị, lập tức không nói thêm gì, cũng theo nhảy xuống dưới.

Đây là một vực sâu dài đến vài trượng, trong vực bạc nhược u oán, các loại hoa cỏ cây cối tràn đây, còn có một nhánh sông. Trong ở khu vực giữa vực sâu, có một chỗ nước sông đọng lại, có một ngôi đình bằng trúc tỏ ra đặc biệt bắt mắt. Dưới ánh trời chiều, đình trúc tỏ ra vô cùng cũ kỹ, nhìn thấy cũng đã xây dựng nhiều năm, trải qua không ít sương gió, có một số chỗ đã bị tàn phá rồi. Trong đình trúc có một bàn đá với bốn cái ghế đá, lúc này vừa hay có bốn người ngồi, ngoài ra còn có ba người đứng ở một bên, đang chăm chú thưởng thức mặt trời lặn xuống phía Tây. Nhìn thật cẩn thận, bảy người này có bốn nam ba nữ, chính là Thiện Từ, Hoàng Thiên, Ngạc Tây, Bản Nhất, Vũ Điệp, Lục Nga, Liệt Phong mấy người, bọn họ sau khi rời khỏi liên minh rồi liền thẳng đường ngược lên Bắc, trên đường đi có đệ tử liên minh cung cấp những tin tức mới nhất, sau khi khó nhọc tìm kiếm một lúc rồi, liền đến nơi này. Ngôi đình trúc trong vực sâu chính là do một người tu đạo không biết tên xây dựng lên, đoàn người Thiện Từ, Vũ Điệp nhờ đó nghỉ ngơi, thuận tiện tìm kiếm khu vực lân cận. Lúc này, Thiên Từ và Lục Nga, Vũ Điệp, Liệt Phong ba người phụ nữ đang ngồi trong đình trúc, vừa thưởng thức mặt trời lặn, vừa bàn luận chuyện tìm kiếm. Đến vực sâu này đã nửa ngày, khu vực phương viên vài dặm quanh đây thì bọn họ đã tìm kiếm qua rồi, kết quả hoàn toàn không phát hiện được tung tích của Ngũ Sắc Thiên Vực. Thấy vậy, bảy người đều cảm thấy kinh ngạc, nghi ngờ rất nhiều về tung tích của Ngũ Sắc Thiên Vực. Gió nhẹ khẽ vuốt ve, đưa lại từng làn hơi lạnh lẽo, dỗ dành lấy lòng mọi người.

Trong đình trúc, Liệt Phong nhìn mặt trời lặn xuống phía Tây, khẽ lẩm bẩm:

- Mặt trời của nhân gian đẹp hơn so với Yêu Vực, ta không muốn quay về nữa, ta muốn sau này ở lại nhân gian.

Lục Nga cười đáp:

- Hài tử ngốc, con muốn ở lại nhân gian, cha mẹ con làm sao bỏ qua được?

Liệt Phong không cho là gì cả, trả lời:

- Chuyện này rất dễ dàng, con thường xuyên quay về thăm họ là được rồi.

Thiện Từ nói:

- So với Băng Nguyên, trung thổ quả thực có vẻ đẹp không tuyệt vời không sao so được, khiến người ta phải say mê.

Vũ Điệp lên tiếng:

- Cái đẹp của hoàn cảnh có thể khiến người ta tâm tình thoải mái, nhưng không thay thế được những điều mong muốn cháy bỏng nhất trong lòng. Do bởi tình cảm tồn trữ trong đó, biến hóa của tình cảm sẽ theo lòng mà động, hoàn cảnh chỉ có thể ảnh hưởng một phần thôi.

Liệt Phong nghiêng đầu kinh ngạc nói:

- Tỷ tỷ nói những lời này, dường như có ám chỉ khác, không biết ... ồ? Có người.

Đột ngột quay đầu lại, Liệt Phong nhìn sang khu rừng rậm ở bờ sông đối diện, ánh mắt toát ra vài phần lạnh lẽo.

Vũ Điệp có phần bất ngờ, thấy vẻ mặt Liệt Phong nghiêm túc như vậy dường như không giả, nhịn không được hỏi lại:

- Muội muội có phát hiện nào chăng?

Bên cạnh, Thiện Từ, Hoàng Thiên, Bản Nhất đều cẩn thận hẳn, ai nấy phát xuất sóng thăm dò, quan sát tình hình chung quanh.

Ngạc Tây bay lên đình trúc, nhìn quanh một vòng, chăm chú nhìn gió thổi cỏ lay trong vực sâu.

Chăm chú nhìn một lúc, Liệt Phong quay đầu lại ngồi xuống ổn định, nhẹ nhàng nói:

- Ta không biết đối phương là ai, nhưng lại có hai người, khí tức vô cùng kỳ dị, một người trên mình có ẩn chứa khí yêu linh, một người kia ta lần đầu mới tiếp xúc được, dường như không cùng dạng với những người chúng ta nơi này. Trước mắt, bọn họ đang cố tình thu lại khí tức để né tránh tuy tìm của chúng ta.

Thiện Từ nghe vậy bật cười, vẻ mặt kỳ dị nói:

- Xem ra chuyến này chúng ta đi không uổng công phí sức.

Lục Nga hỏi lại:

- Liệt Phong, con xác định là không sai lầm chứ?

Liệt Phong cười đáp:

- Sư thúc yên tâm, con nếu như không có chút bản lĩnh, cha con làm sao để con ra ngoài được?

Lục Nga kinh ngạc nói:

- Như vậy, trong đám người chúng ta đi đến đây, thật ra con là lợi hại nhất rồi?

Liệt Phong cười trả lời:

- Sư thúc quá khen. Nơi này nếu tính lợi hại nhất phải là Thiện Từ ca ca.

Thiện Từ nghe vậy điềm nhiên đáp:

- Nếu chỉ bàn luận về thuật thăm dò, đương nhiên muội là mạnh mẽ nhất.

Liệt Phong cười cười, không phủ nhận gì cả, cũng không để chút nào trong lòng.

Hoàng Thiên thăm dò rất lâu, kinh ngạc nói:

- Đối phương quỷ bí vô cùng, rất giỏi ẩn núp, ta không ngờ thăm dò không ra tình hình cụ thể của bọn họ.

Bản Nhất lên tiếng:

- Không biết thân phận đối phương, chúng ta không dễ xây dựng biện pháp ứng phó.

Vũ Điệp trầm ngâm nói:

- Nếu như đối phương có lòng muốn ẩn núp, chắc phải có điều gì đó kiêng kỵ chúng ta, không muốn khiến chúng ta phải chú ý đến. Đối với tình hình như vậy, chúng ta có thể dùng chiêu đả thảo kinh xà, ép bọn họ phải hiện thân.

Liệt Phong cười đáp:

- Biện pháp này là trực tiếp nhất, muội tán thành.

Hoàng Thiên xung phong nhận việc nói:

- Chuyện này giao cho ta xử lý.

Vũ Điệp lắc đầu trả lời:

- Hoàng đại hiệp chớ gấp, chuyện này để ta và Thiện Từ ra mặt, mọi người tạm thời lưu ở nơi này.

Hoàng Thiên không hiểu hỏi lại:

- Vì sao như vậy?

Vũ Điệp giải thích:

- Chúng ta chuyến này chính là truy tìm tung tích của Ngũ Sắc Thiên Vực. Trong đoàn chúng ta chỉ có ta và Thiện Từ là tương đối quen thuộc với cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực, gặp được cũng có thể phân biệt thân phận của bọn họ. Nếu như các vị ra tay, cho dù gặp được mặt đi nữa, cũng không nhất định biết được đối phương là ai, nhưng vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Hoàng Thiên nghĩ lại cũng đúng, gật đầu đáp:

- Cô nương nói rất có lý, hai người cẩn thận một chút.

Vũ Điệp điềm nhiên bật cười, đưa mắt ra hiệu cho Thiện Từ, sau đó liền đứng lên ra khỏi đình trúc, dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay thẳng vào trong rừng rậm ở bờ đối diện.

Ánh nhạt lóe lên, hai người biến mất, thoáng chốc sau đã xuất hiện trong rừng rậm, điều này khiến cho Bạch Hạc tiên tử và Xích Ảnh Thiên Lang chấn động trong lòng, lập tức đưa ra quyết định rút lui khỏi nơi này. Thời khắc đó, Bạch Hạc tiên tử chọn lựa tung mình bay lên, xông thẳng vào tầng mây. Vũ Điệp thấy vậy truy sát theo sau, ý thức bắt chặt lấy Bạch Hạc tiên tử, không cho cô ta có cơ hội chạy thoát. Cũng đúng lúc này, Xích Ảnh Thiên Lang thi triển thuật chuyển dời lập tức trong cự ly ngắn, di động thật nhanh trong rừng rậm để né tránh truy sát của Thiện Từ. Phát hiện được ý đồ của địch nhân, Thiện Từ toàn lực truy đuổi, hơn nữa còn bố trí kết giới Phật pháp trong rừng rậm, chỉ cần Xích Ảnh Thiên Lang di động, hắn liền có thể cảm ứng được biến hóa của không khí, sau đó sẽ khóa chặt vị trí. Như vậy, Xích Ảnh Thiên Lang và Thiện Từ triển khai một trận tỷ thí truy đuổi hoàn toàn mới, chỉ trong khoảnh khắc đã bay ra khỏi vực sâu, tiến vào trong dãy núi.

Giữa không trung, Ngạc Tây lo lắng cho an nguy của Thiện Từ, từ xa xa để ý theo phương hướng di động của Thiện Từ, để tùy lúc nắm vững tình hình của Thiện Từ. Trên tầng mây, Vũ Điệp và Bạch Hạc tiên tử giằng co không thôi, bất kể Bạch Hạc tiên tử né tránh thế nào, Vũ Điệp trước sau đều giữ nguyên cự ly nhất định với cô ta, hai người cứ vậy mà truy đuổi, ai cũng không chịu bỏ qua.

Rốt cuộc, sau một phen tỷ thí rồi, Bạch Hạc tiên tử nhìn rõ tình thế, biết Vũ Điệp sẽ không chịu buông tay, vì thế chủ động dừng lại, giận dữ nhìn Vũ Điệp, quát lên:

- Ngươi thật ra muốn như thế nào?

Vũ Điệp vẻ mặt điềm nhiên, ánh mắt kỳ dị nhìn Bạch Hạc tiên tử, nhẹ nhàng nói:

- Không có gì, chỉ muốn bàn luận với ngươi mà thôi.

Bạch Hạc tiên tử hừ giọng đáp:

- Giữa chúng ta có gì hay ho mà bàn luận?

Vũ Điệp trả lời:

- Giữa chúng ta có thể bàn luận rất nhiều, giống như tình hình của Đao Hoàng Lãnh Vân hiện nay.

Bạch Hạc tiên tử ánh mắt khẽ biến, hỏi lại:

- Huynh ấy bây giờ thế nào rồi?

Vũ Điệp điềm nhiên đáp lại:

- Ông ấy rất khỏe, hiện nay còn ở Băng Nguyên, đã có được tự do, tự nguyện lưu lại bên cạnh Trần minh chủ của Trừ Ma liên minh, cống hiến một chút cho hòa bình nhân gian.

Bạch Hạc tiên tử hồ nghi nói:

- Đây chỉ sợ là kết quả của việc các ngươi ép buộc dụ dỗ mà thôi.

Vũ Điệp đáp:

- Bị ép buộc và tự nguyện khác nhau rất lớn, ngươi cho là với thực lực của nhân gian có cần thiết phải dùng trăm phương ngàn kế để lợi dụng Đao Hoàng Lãnh Vân sao?

Bạch Hạc tiên tử hừ giọng đáp:

- Như vậy cũng khó mà nói được.

Vũ Điệp trả lời:

- Trước mắt, Đao Hoàng Lãnh Vân đã thoát khỏi biển khổ, nhưng ngươi vẫn còn đang giằng co trong vòng xoáy, ngươi thật sự cam lòng như vậy sao?

Bạch Hạc tiên tử cười giận nói:

- Ngươi đang trêu chọc ta?

Vũ Điệp hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy ta có vẻ đang châm chọc sao?

Bạch Hạc tiên tử hừ giọng trả lời:

- Lòng người khó lường được, ai biết trong lòng ngươi đang nghĩ thế nào.

Vũ Điệp vẻ mặt bình thản, khẽ bảo:

- Nghe nói năm xưa Thiên Cầm tiên tông cũng thuộc về Chính đạo nhân gian, ngươi thân là cao thủ của Thiên Cầm tiên tông, hiện nay lại phản ngược đến hỗ trợ cho Ngũ Sắc Thần Vương làm điều bạo ngược, ngươi không thấy xấu hổ sao?

Bạch Hạc tiên tử cười lớn đáp lại:

- Có gì mà xấu hổ? Thế có ai có thể thông cảm nỗi khổ của ta?

Vũ Điệp thấy Bạch Hạc tiên tử tâm tình kích động như vậy, ánh mắt khẽ trầm lắng, nhẹ lẩm bẩm:

- Nghe Đao Hoàng Lãnh Vân nói, ngươi bản tính không xấu, lần này tiến vào nhân gian cũng chỉ bởi bị ép mà thôi, nhưng lại khổ nỗi không sao thoát đi được.

Bạch Hạc tiên tử không ngu chút nào, nghe qua những lời Vũ Điệp liền hiểu rõ dụng ý của nàng, hừ lạnh đáp:

- Ngươi muốn thuyết phục ta, khiến ta thoát ly khỏi Ngũ Sắc Thiên Vực?

Vũ Điệp thản nhiên đáp:

- Không sai, đây chính là những lời mà ta muốn một mình đi tìm ngươi để nói. Trải qua lần giao chiến trước đây, ngươi chắc chắn là hiểu được, thế lực nhân gian hùng hậu, Ngũ Sắc Thiên Vực muốn xâm nhập vào nhân gian là điều si tâm vọng tưởng mà thôi. Nếu là như vậy, ngươi vì sao không thừa cơ thoát khỏi biển khổ, tìm kiếm tự do cho mình đây?

Bạch Hạc tiên tử cười bi thảm đáp:

- Ta làm sao không nghĩ đến thường, nhưng ta ở tình cảnh gian nan, chỉ có sai lạc một chút liền có thể hối hận cả đời, ngươi bảo ta phải làm sao mới có thể tin được ngươi, làm sao có thể tin tưởng cao thủ nhân gian nhất định có thể đánh bại cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đây?

Vũ Điệp tròng mắt đảo tròn, khẽ giọng hỏi:

- Ngươi còn nhớ đến Dạ Mộng công chúa không, ngươi thấy cô ta và Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ai lợi hại hơn?

Bạch Hạc chần chừ rồi trả lời:

- Chuyện này cũng không dễ nói được, khi thật sự động thủ, chỉ sợ cô ta cũng không chiếm được nhiều tiện nghi. Huống gì, Ngũ Sắc Thần Vương không phải là hạng Thiên Ngô thần tướng có thể so được. Một khi ông ta tự mình thống lĩnh đại quân tiến vào nhân gian, khi đó chỉ sợ các ngươi không ai có thể chống nổi.

Vũ Điệp phản bác lại:

- Thế thì cũng không chắc lắm, phụ thân của Thiên Lân là Lục Vân được xưng tụng là thần Thất giới, hai mươi năm trước tung hoành thiên hạ, vô địch khắp nơi. Khi đó, Địa Âm Thiên Sát đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực các ngươi liên thủ mà cũng thất bại trong tay của Lục Vân, hơn nữa còn bỏ mạng ở nhân gian, chuyện này thì khắp nơi thiên hạ đều biết.

Bạch Hạc tiên tử đáp lại:

- Đó chỉ là nghe kể mà thôi, ta chưa từng tự mình thấy được, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Vũ Điệp có phần thất vọng, hỏi ngược lại:

- Như vậy, ngươi cố chấp không chịu thoát ly khỏi Ngũ Sắc Thiên Vực rồi?

Bạch Hạc tiên tử trầm ngâm trả lời:

- Cũng không nhất định như vậy, chỉ cần ngươi có thể khiến ta nhìn thấy được hy vọng, ta có thể tin tưởng ở ngươi, hơn nữa còn suy xét chủ động đầu nhập với các ngươi.

Vũ Điệp hỏi lại:

- Ngươi cần thế nào mới tin tưởng ta?

Bạch Hạc tiên tử đáp:

- Ta trước tiên cần phải nhìn rõ thế cục, thực lực so sánh giữa hai phe, sau khi xác nhận được nhân gian đã nắm chắc phần thắng rồi, ta mới có thể suy xét thoát ly Ngũ Sắc Thiên Vực.

Vũ Điệp cau mày nói:

- Chỉ sợ chuyện này không thể nào làm trong thời gian ngắn ngủi được,

Bạch Hạc tiên tử trả lời;

- Chuyện này ta hoàn toàn không gấp.

Vũ Điệp nhắc nhở:

- Ta thấy ngươi hiện nay tình hình rất khẩn cấp, một khi ngươi cùng với cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đã phạm phải quá nhiều sai lầm ở nhân gian rồi, lúc đó ngươi cho dù nhìn rõ tình thế đi nữa, có lòng muốn bỏ tối về sáng, chỉ sợ Chính đạo nhân gian cũng không tha cho ngươi được.

Bạch Hạc tiên tử khổ sở trả lời:

- Nếu như vậy, ta cũng không thể nào dễ dàng chọn lựa được, bởi vì chuyện này quan hệ đến cuộc đời này của ta. Ta đã bị khổ sở ở Ngũ Sắc Thiên Vực vài ngàn năm, hiện nay không dễ gì có được một lần cơ hội, tâm tình của ta thì căn bản ngươi cũng không cách nào hiểu được.

Vũ Điệp đáp:

- Ngươi hiện nay không có chọn lựa, chỉ có thể đánh cuộc một lần với số mạng. Một khi khai chiến rồi, ngươi chắc chắn không thể tự quyết định, lúc đó ngươi có muốn rút lui đi nữa thì căn bản cũng không còn kịp.

Bạch Hạc tiên tử nghe vậy không đáp, chìm vào trầm tư.

Một lúc sau, Bạch Hạc tiên tử mới giật mình tỉnh lại, ánh mắt quái dị nhìn Vũ Điệp, nghiêm túc trả lời:

- Nếu như ngươi muốn khuyên ta thoát khỏi Ngũ Sắc Thiên Vực, thế thì chúng ta đành đánh cuộc với số mạng. Chỉ cần hôm nay ngươi có thể đánh bại được ta, ta sẽ giao vận mạng của mình cho ngươi quyết định. Lúc đó, nếu ngươi muốn ta rời bỏ Ngũ Sắc Thiên Vực, ta sẽ rời bỏ Ngũ Sắc Thiên Vực. Nếu như ngươi muốn ta lưu lại bên cạnh mấy người Xà Ma, thế thì ta sẽ ở lại bên cạnh bọn họ, làm nội ứng cho ngươi. Nếu như hôm nay ngươi thất bại trong tay của ta, chuyện này đừng vội nhắc đến nữa, trừ phi ta tự nguyện thoát ly khỏi Ngũ Sắc Thiên Vực.

Vũ Điệp nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, nàng đã từng giao chiến vài lần với Bạch Hạc tiên tử, nói thực hoàn toàn không nắm chắc phần thắng, nếu ứng chiến, kết quả của nó nàng hoàn toàn không biết rõ được.

Nhưng tình hình hiện nay đặc biệt, Bạch Hạc tiên tử chủ động đề xuất yêu cầu này, Vũ Điệp nếu như không chấp nhận, mọi thứ trước đây coi như trôi theo dòng nước, điều này thì Vũ Điệp không muốn nghĩ đến.

Nghĩ đến đây, Vũ Điệp không còn chọn lựa nào khác, nghiêm mặt đáp:

- Được, hôm nay chúng ta đánh cuộc với số mạng, xem thử ngươi cuối cùng có đạt được cuộc sống mới hay vẫn tiếp tục đi theo hướng hủy diệt.

Bạch Hạc tiên tử lên tiếng:

- Định mệnh thuộc về ta, chính là đánh cuộc một lần, kết quả do ta và ngươi xác định. Bây giờ, nơi này không còn an toàn, chúng ta đổi sang nơi khác để yên tĩnh tỉ thí, đánh cuộc với ý trời.

Vũ Điệp gật đầu đồng ý, hai người lập tức rời khỏi nơi đó, bay theo hướng rời xa Hoàng Hà. Lúc này, ánh dương đã hạ xuống chân trời, màn đêm sắp sửa buông xuống.

Tiếp theo đây, trận chiến giữa Vũ Điệp và Bạch Hạc tiên tử liên quan đến tương lai của Bạch Hạc tiên tử thì cuối cùng Vũ Điệp có thể giành được thắng lợi không, kết cục nó thế nào, mọi thứ đều cần có thời gian để giải đáp...

Đọc truyện chữ Full