Yêu diễm nữ tử thần sắc cả kinh, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có một chiêu như thế.
Lâm Khiếu Đường cả người phảng phất như bị bốc cháy, thân thể trong nháy mắt bị một đoàn hỏa diễm nuốt trọn.
Một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn chẳng hề sợ hãi ngọn liệt hỏa hừng hực, thò vào trong ngọn hỏa diễm khiến người ta phải kinh hãi, phản xạ của cơ thể dường như đã mất đi, nhưng chỉ bắt được một khoảng không khi xuyên qua ngọn hỏa diễm.
"Hỏa Độn thuật?" Yêu diễm nữ tử nghi hoặc líu ríu nói, gương mặt trắng trẻo kiều diễm mỹ lệ hiện lên một vẻ sửng sốt khó giải thích.
Ngọn hỏa diễm bùng cháy trước mắt, thật ra chỉ là một loại thủ thuật che mắt. Tuy nói là ngọn lửa thật, nhưng sự tổn hại không đáng bao nhiêu. Đối với Lam Dương tiên tử mà nói, ngọn lửa ấy và ngay cả Hỏa Tinh đều không tính là thứ gì.
"Nhanh thật!" Nhìn ngọn hỏa diễm từ từ tiêu tan, Lam Dương tiên tử trong lòng cảm thấy xấu hổ và mang thêm chút giận dữ, nhưng cũng không làm được gì.
Con vịt đã trong tầm tay mà lại để bay mất, Lam Dương tiên tử tự nhiên không cam lòng. Thế nhưng đối phương bất thần thi triển công phu đã lẩn xa tới vài dặm, cho dù Lam Dương tiên tử thân là ngũ tinh đạo sĩ cũng truy đuổi không được.
Dù sao đây là hoang sơn dã lĩnh, không thích hợp để truy đuổi trong cự ly dài như thế. Lam Dương tiên tử đôi mắt vô hồn thật lâu không rời nhìn về hướng mà thiếu niên đã biến mất, đối với nàng mà nói, mất đi cơ hội bắt người thật sự là tiếc nuối.
Cánh tay nhỏ trắng muốt hơi giơ lên từ từ nắm chặt lại, Lam Dương tiên tử lộ ra nụ cười cố chấp, cười rất thú vị nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi trốn thoát khỏi ngũ chỉ sơn của tỷ tỷ lần này, tỷ tỷ nhất định sẽ bắt lại được ngươi."
Sớm đã trở về hậu sơn tại Lâm gia, Lâm Khiếu Đường tự nhiên không biết hành vi đó của yêu diễm nữ tử. Có thể trốn thoát đi ra ít nhiều có phần may mắn. Nếu không phải yêu diễm nữ tử quá mức tự tin vào năng lực của mình, đêm nay sợ là sẽ phải ở trong tay hồ ly tinh.
Với thực lực của đối phương hoàn toàn không ở cùng một cấp, điều này khiến Lâm Khiếu Đường có điểm ảo não. Lần này Vương gia đúng là đã hạ hết vốn nên mới mời tới cao thủ như vậy, cái giá phải trả cũng không bình thường nha.
Trở lại căn phòng nhỏ ở hậu sơn, Tiểu Lan, A Mãnh, cùng lão Tam Tử đều bên trong rồi, thấy bọn chúng bình yên vô sự, Lâm Khiếu Đường an tâm không ít.
"Lão đại, sao lâu như vậy mới trở về?" Tiểu Lan lo lắng hỏi.
Lâm Khiếu Đường cười khổ: "Có thể trở về là đã tốt lắm rồi, chỉ thiếu lời vĩnh biệt thôi!"
Tiểu Lan ba người trên mặt tràn đầy tia khó hiểu, hiển nhiên là không hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường không muốn nhớ lại một màn bị cưỡng ép vừa rồi, khoát tay nói: "Không đề cập vấn đề này nữa, bảo bối sư phụ của các ngươi đâu rồi?"
"Sợ quá ngất rồi!" Tiểu Lan dẩu dẩu môi lên nói.
Lúc này Lâm Khiếu Đường mới phát hiện trên giường gỗ bên cạnh có một thân hình gầy gò nhỏ bé.
Khò khè, khò khè...
Tiếng ngáy vang lên, lúc nặng lúc nhẹ. Cái lão này vậy mà đang ngủ, bốn người cứ dương mắt nhìn nhau, mới như vậy mà đã tưởng không còn gì trở ngại.
"Từ ngày mai, Tân La thành này sợ là sẽ có vài ngày không yên ổn, ba người các ngươi mang theo tiểu lão nhi trốn vào rừng sâu đi, chờ hai ba tháng rồi trở lại, hẳn sẽ không có chuyện gì." Lâm Khiếu Đường trước lúc đi dặn dò.
"Lão đại, ngươi thì sao? Ngươi không theo chúng ta cùng nhau trốn sao?" Tiểu Lan có phần lo lắng hỏi.
Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói: "Ta còn có rất nhiều việc phải làm, huống hồ ta trốn đi cũng vô dụng. Đã có người để mắt đến ta rồi, chỉ sợ ở nơi nào cũng như nhau. Hơn nữa bốn ngày sau ta còn phải tham gia Thành Nhân Đại Điển nữa!"
Tiểu Lan dẩu mỏ nói: "Cái đó tham gia có gì tốt chứ? Không bằng bốn người chúng ta mang theo sư phụ ly khai Tân La thành đến nơi khác đi thôi!"
Lâm Khiếu Đường theo thói quen sờ sờ đầu của Tiểu Lan, cười nói: "Sau này thì không biết, nhưng trong vòng một năm rưỡi tới, lão đại của ngươi khẳng định không rời khỏi Tân La thành, ta phải chờ Kỳ Áo trở về. Nha đầu, lẽ nào ngươi quên bom hẹn giờ trong cơ thể của ta sao? Nếu các ngươi muốn ly khai nơi này, hãy đi đi, ở đây cũng không có gì cho các ngươi lưu luyến."
"Ta không đi, lão đại không đi, ta cũng không đi!" Tiểu Lan ánh mắt mông lung nói, một làn thanh thủy dần dần che phủ đôi mắt sáng ngời.
"Nha đầu ngốc, ngươi lưu lại cũng vô dụng, tình thế khó khăn hơn so với tưởng tượng rất nhiều, không nghĩ tới lại đụng phải cao thủ sĩ cấp giai vị. Nếu muốn chết, vậy thì ở lại đi, ta cũng không ngăn các ngươi." Nói xong Lâm Khiếu Đường nhanh chóng rời khỏi căn nhà gỗ, thân ảnh dần biến mất vào rừng sâu.
Đã lâu không tới Phế Dược phòng!
Ngửi thấy những mùi vị quen thuộc, Lâm Khiếu Đường bước vào trong căn phòng đá lưu giữ cao giai phế dược.
Đã gần nửa năm không đến đây, bên trong không gian quang đãng, quá nữa số phế dược đều đã được tích trữ trong giới chỉ của Lâm Khiếu Đường.
Nhìn quanh thạch ốc, còn lại mấy trăm hạ giai phế dược, Lâm Khiếu Đường trở nên do dự. Kỳ thật một năm trước hắn đã từng nghĩ đến, chẳng qua là khả năng này rất nguy hiểm nên hắn cũng chưa dám thử qua.
Lâm Khiếu Đường vốn là chuẩn bị đợi sau khi nguyên lực càng thâm hậu tiến vào sĩ cấp, sau đó sẽ thử nghiệm.
Nhưng vì gặp phải tình huống đêm nay khiến hắn bắt đầu sinh ra ý niệm mạo hiểm trong đầu. Dù sao lấy thực lực hiện nay so với đối phương, thì ngay cả tư cách tỉ thí cũng không có. Đừng xem có thể may mắn trốn thoát khỏi đối phương, cũng vì đối phương không quá muốn truy đuổi, rất có thể vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.
Còn bốn ngày nữa sẽ diễn ra Thành Nhân đại điển, nếu như là bảy ngày trước đặt mình ra khỏi việc này còn có khả năng. Nhưng hiện tại Lâm Khiếu Đường muốn thoát thân cũng không thể.
Nếu sớm biết Vương gia dốc hết vốn mời tới cao thủ như vậy, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối tạm hoãn đại kế báo thù lại, đợi thêm một thời gian nữa, chờ cao thủ đi khỏi, trở lại giết hắn đến không còn một manh giáp.
Lần này xuất hiện thật sự là không gặp may. Lâm Khiếu Đường tự cười chế nhạo. Bất quá, nếu kết cục đã định, hiện tại chỉ có thể cố làm hết sức.
Dù làm một con kiến, Lâm Khiếu Đường cũng muốn làm một con kiến kiên cường nhất.
Còn lại trong thạch ốc hơn sáu trăm viên hạ giai phế dược các loại sau khi bị Lâm Khiếu Đường nguyên lực thôi động, chậm rãi phiêu phù tại không trung.
Nhìn những viên phế dược này, Lâm Khiếu Đường thật sự cảm thấy may mắn, trời sinh hắn chính là hỏa hệ nguyên lực. Trên thực tế, đối với một gã luyện dược sư ưu tú mà nói, bẩm sinh mang hỏa nguyên lực là điều quan trọng nhất.
Lâm Khiếu Đường có lẽ không thể trở thành luyện dược sư, nhưng từ khi tu luyện rồi đến đấu luyện, trong đầu hắn lúc nào cũng vô thức xuất hiện những ý tưởng kỳ quái, mà những ý tưởng này dường như đều có khả năng trở thành hiện thực.
Hơn sáu trăm viên dược phẩm dáng vẻ khác nhau đều tụ tập cùng một chỗ, hình thành một viên thuốc lớn trôi nổi trên không trung.
Một ngọn u lam hỏa diễm được Lam Khiếu Đường thôi động chậm rãi xuất hiện, càng cháy càng mạnh mẽ, bao phủ hoàn toàn xung quanh viên dược phẩm. Ngọn lam sắc hỏa diễm giống như là một con quái thú liều mạng, ngấu nghiến nuốt chửng viên đại dược phẩm.
Lâm Khiếu Đường phát huy cực hạn dốc toàn lực huy động hỏa nguyên lực xuất ra, thạch ốc tràn ngập hỏa nguyên lực đang rừng rực cháy, toàn bộ gian phòng giống như một lò lửa lớn trùm lên cả người cả thuốc.
Tại tâm của lò lửa viên đại dược phẩm bị ngọn lam hỏa bao vây. Hỏa diễm không ngừng tập kích, viên đại dược phẩm từ từ nhỏ đi, một bên màu sắc cũng xuất hiện biến hóa, thay đổi một cách rất nhanh phân biệt với phần còn lại.
Hai ngày hai đêm trôi qua, viên đại dược phẩm kia đã không còn thấy nữa, lúc này lơ lửng bên trong ngọn lam hỏa chính là hai viên tiểu dược hoàn tinh xảo, lớn nhất cũng chỉ bằng đầu ngón út.
Một viên có màu xanh đen, viên còn lại có màu lam.
Lâm Khiếu Đường uể oải thu hồi lam hỏa, nâng hai viên dược hoàn có chút bất ngờ, không nghĩ tới cư nhiên lại thành công, đem hơn sáu trăm viên dược phẩm hạ giai dược phẩm nén lại, luyện, phân ly, cuối cùng tạo thành dược hoàn có thể sánh ngang với trung giai nguyên đan tốt nhất trong ngành dược. Mặt khác còn có thể sản sinh thêm một viên dược hoàn tràn ngập độc nguyên lực không có cách nào phân rõ phẩm giai.
Viên dược hoàn màu xanh đen, Lâm Khiếu Đường còn chưa biết có tác dụng gì. Liền cất vào trữ vật giới chỉ. Nhìn viên dược hoàn lam sắc kia, trên mặt Lâm Khiếu Đường lộ một tia mỉm cười, cuối cùng cũng không có trắng tay.
Viên dược phẩm trung giai tinh khiết này Lâm Khiếu Đường tuyệt không dám tùy tiện nếm, viên dược hoàn này so với trung giai dược đan chỉ có mạnh hơn chứ không kém, nhưng cũng phải bất chấp mạo hiểm một lần.
Lâm Khiếu Đường một ngụm nuốt trọn lam sắc dược đan, lập tức ngồi xuống vận nội hạch bắt đầu hấp thu dược lực…
Giờ khắc này, các thế lực lớn nhỏ trong Tân La thành đều hoảng sợ. Một số tiểu môn phái trong đạo tông không có cách nào thăm dò tình hình thực tế, liền lui ra ngoài.
Một đêm quỷ dị trong vương gia biệt viện đã trở thành cơn ác mộng của các tiểu phái đạo tông. Các tin đồn vô căn cứ như hoa tuyết trên bầu trời tung bay khắp nơi.
Bên trong các quán trà trên phố, chốc chốc lại có trà khách nói chuyện phiếm.
"Ngươi đã nghe tin gì chưa? Vương gia biệt viện hai ngày trước đã bị người bịt mặt giết chết rất nhiều người!" Một vị khách trà rất nhỏ giọng nói.
"Phải không? Ai đã làm vậy? Trong Tân La thành còn có người dám hướng đến Vương gia đang như mặt trời giữa trưa mà hạ thủ sao?" Vị trà khách kia có vẻ nghi ngờ.
"Nghe nói Lâm gia lão tổ đã trở về!" Vị trà khách này quan sát xung quanh một lúc rồi thấp giọng nói.
"Ặc……, vậy sao! Vậy thì Vương gia không gặp may rồi, ta đã nói rồi, không nên trêu chọc đến Lâm gia, bọn họ nhất định không nghe." Vị trà khách kia lắc đầu nói.
Ngớ ngẩn! Vị trà khách này trong lòng thầm mắng một câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 65: Luyện dược đan
Chương 65: Luyện dược đan