Ba ngày trước ,Trương Viễn Kiều rất lo lắng bắt lấy vài con chồn núi, trích lấy một ít máu, kết quả là trong thời gian không đầy một chén trà tất cả những con chồn núi đều chết sạch.
Sự thật xảy ra trước mắt Trương Viễn Kiều Trương Đại tông chủ không thể không phục dụng dược hoàn của thiếu niên lưu lại.
Trong vòng ba ngày, Trương Viễn Kiều tìm đến các địa điểm bào chế thuốc và thầy lang nổi danh, kết quả là độc trong người hắn không có ai có thể giải được, thậm chí ngay cả chất độc là gì cũng không biết.
Trương Viễn Kiều là một người thông minh, tuy nói Thiên Nam tông không phải là một Đại tông phái, nhưng tốt xấu gì thì cũng có chút danh phận và thực lực, tự nhiên hắn có chủ ý, thiếu niên có ý đồ với hắn, kỳ thật hắn cũng đã đoán ra bảy tám phần.
Trương Viễn Kiều chuẩn bị từ lúc sáng sớm, mang theo hai vị đường chủ cùng cao tầng đệ tử toàn phái, khua chiêng gõ trống đi tới Lâm gia.
Ba ngày trước trận chiến ấy, Lâm gia và Thiên Nam Tông đã thu được vài thắng lợi quan trọng cộng thêm chiến quả của trận chiến tại quảng trường Tân La thành đã hình thành nên tư tưởng thắng lợi nằm trong tầm tay.
Các nhân vật cao tầng của Phiêu Tiên các đã bị tổn thất hết phân nửa, không có một chút tin tức nào, mà bên phía Vương gia đã thành thật hơn rất nhiều.
Bất quá nghe được lời đồn là Phiêu Tiên Các và Vương gia chuẩn bị đập nồi dìm thuyền, mời các cao thủ về trợ trận, đương nhiên là muốn cùng Thiên Nam Tông và Lâm gia quyết một trận sinh tử.
Bởi vậy Thiên Nam tông cùng với Lâm gia không có một điểm nào vui vẻ trong bầu không khí thắng lợi, vẫn luôn luôn cẩn thận đề phòng.
Bất quá trong lúc nhất thời ngoại giới đem Thiên Nam tông tung hứng lên trời, danh tiếng của Lâm gia cũng từ từ theo đó mà khởi phát ,đặc biệt trong trận chiến ấy Lâm Bình đại phá một trong tam đại trưởng lão Phiêu Tiên Các là Liễu Vân Hải ,trở thành một đời danh giá Lâm gia đệ nhất nhân .
Lâm Vũ Tuyền triệu tập tứ đại trưởng lão và thành viên cao cấp của gia tộc, ngay cả Lâm Thiên Chính cũng phá lệ hiện thân, để nghênh đón các thành viên ưu tú của Thiên Nam tông viếng thăm.
Bất quá Trương Viễn Kiều Trương đại tông chủ hiển nhiên chưa từng tỏ ra nhiều ý tứ trong những lời nói chuyện, hỏi vài câu, sau đó dặn dò thủ hạ phải cung kính nghe lời Lâm đại tộc trưởng cùng với các trưởng lão thảo luận công việc phòng ngự, bản thân một người thần thần bí bí đi ra phía sau núi, nói là đi giải sầu, không muốn bị người khác làm phiền.
Cao tầng của Lâm gia tự nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Trương Viễn Kiều huy động mọi người đến Lâm gia, chính là vì muốn đến phía sau núi giải sầu, bất quá nhân gia tông chủ không nói thì đương nhiên không thuận tiện hỏi, buộc lòng phải cùng các thành viên ưu tú của Thiên Nam tông trao đổi việc hợp tác sau này.
Vừa mới đến tới cửa của phế dược phòng, Trương Viễn Kiều đã tự báo tên, thế nhưng cũng không nhận được câu trả lời nào, ban đầu hắn trở nên lo lắng, thiếu niên đó chỉ thả cho hắn một con bồ câu, bất quá hắn rất nhanh bỏ đi ý niệm trong đầu.
Thiếu niên đã tới đúng hẹn, không ngờ vẫn là trang phục kia, vẫn biểu tình lười nhác uể oải như cũ, nhưng không phải từ trong ra ngoài mà là từ bên ngoài tiến vào.
"Khí sắc của Trương tông chủ cũng không tệ a?"Lâm Khiếu Đường vừa xuất hiện đã hô lên như gặp người quen.
Trương Viễn Kiều đã không còn nhuệ khí như ba ngày trước, biết rằng thiếu niên trước mặt chính là cao nhân, biết rằng tính mạng của mình vẫn còn đang nằm trong tay người ta, làm lễ lấy lòng "Gặp tiểu huynh đệ thật là có phúc, đều là do khối thần đan bảo mạng, Trương mỗ không chết, trước đây không hiểu nên có nhiều sai sót, mong tiểu huynh đệ bỏ qua cho, ách …..Xin hỏi tiểu huynh đệ tôn tính đại danh là gì?"
Lâm Khiếu Đường phẩy phẩy tay, đương nhiên là có một chút phản cảm, "Đại danh thì không có ,tiểu tính tiểu danh chỉ có một là Lâm Khiếu Đường."
Trương Viễn Kiều vội nói :"Thì ra là Khiếu Đường huynh, Trương mỗ nhất thời hồ đồ, lần trước không hỏi, thật là làm cho người khác cười chê".
Ngươi biết ta sao? Sao lại gọi ta là huynh? Nhìn bề ngoài ngươi đã ba mươi hai tuổi rồi! Lâm Khiếu Đường với vẻ mặt hoài nghi nhìn Trương đại tông chủ. Ngoài miệng lại nói: "Không có chuyện gì! Vô danh tiểu tốt không ai nghe nói đến, nhưng thật lòng đối với Trương đại tông chủ thì tên húy tiểu đệ còn không biết"
Trương Viễn Kiều nịnh bợ nói: "Khiếu Đường huynh gọi ta là Viễn Kiều cũng được."
"Khó mà làm được, ta còn gọi là Trương tông chủ, vậy là rối loạn bối phận, không được tốt!" Lâm Khiếu Đường nói rất có nguyên tắc.
Tâm lý Trương Viễn Kiều hơi hấp tấp, nói chuyện nửa ngày, chuyện nên nói đều đã nói, đối phương hiển nhiên là không có ý muốn đem chất độc trong người mình lấy ra, độc trong bản thân mình không biết khi nào sẽ phát tác .
Trương Viễn Kiều cắn răng, trong lòng biết không thể tàng tư được, từ trong người móc ra một khối ký ức là loại lam ma thạch, phi thường cung kính đưa cho Lâm Khiếu Đường, sau đó cẩn thận nói: "Khiếu Đường huynh, đây là chút tâm ý của Trương Mỗ, mong nhận lấy, đây là khối lam ma thạch, trong đó ghi chép lại một ít kinh nghiệm về tu luyện "long trảo thủ" và một chút tâm đắc của Trương mỗ trong những năm gần đây. Còn có toàn bộ phục chế đồ tượng, văn tự, một ít ghi chú của tổ tiên tu luyện được, hoàn toàn không kém một chút nào"
"Ôi chao, điều này thật không biết xấu hổ, Trương tông chủ thật khách khí quá đi, đưa lễ gặp mặt thật là quý giá, tiểu đệ không có khả năng nhận lấy a." Lâm khiếu Đường ngoài miệng nói như thế nhưng trên tay lại không như không muốn nhường cho ai khác lập tức nhận lấy, nhanh chóng lộ ra nguyên thức rồi, kiểm tra thử một phen.
Lần trước Lâm khiếu đường đã xem qua toàn bộ, cho nên thực hay giả thử nghiệm là biết, còn có tâm pháp đấu luyện có thể đối với tất cả kỹ xảo đều có lực nhạy cảm, đối với việc phân biệt thật giả thực sự dễ như trở bàn tay.
Trương Viễn Kiều rất thức thời nên yên lặng đợi chờ, biết thiếu niên không nói lời nào, khẳng định đang phân biệt thật giả, đến lúc trên mặt thiếu niên vô ý lộ ra tiếu ý thì mới nói: "Đây là một chút lòng thành của trương mỗ cảm tạ Khiếu đường huynh giết kẻ thù cứu tiểu mệnh của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy nếu không trong lòng trương mỗ sẽ không yên."
Lâm Khiếu Đường làm ra vẻ nói: "Vậy tiểu đệ không thể làm khác hơn là cất giữ giùm Trương tông chủ." Kỳ thật là đã sớm thu vật ấy vào trong giới chỉ.
"Khiếu đường huynh đệ, ngươi xem, trên người ta còn kịch độc chưa giải." Thấy thiếu niên không hề nói chuyện giải độc, Trương Viễn Kiều không thể không nhắc nhở
Lâm Khiếu Đường khoa trương vỗ gáy: "Đúng đúng rồi, đầu óc ta sao mau quên thế. Mời trương tông chủ vào nhà".
Trong phế dược phong, Lâm Khiếu Đường đã lâu không ở, thế nhưng trong phòng vẫn sạch sẽ không hề nhiễm hạt bụi nào, có thêm một số vật quý khác, Lâm Vũ tuyền này thật là cố tình mà!
Kiểm tra một bên mặt của Trương Viễn Kiều, trong lòng của Lâm Khiếu Đường đại khái đã nắm rõ, độc hoàn này thực sự hữu hiệu, không nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy, có thể giảm bớt kịch độc, chậm rãi bài trừ độc tố, sau đó sản sinh ra chất kháng độc dự phòng.
Trương Viễn Kiều khẩn trương nhìn Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường không nhanh không chậm nói: "Trương Tông chủ không cần khẩn trương, độc mặc dù chưa giải nhưng so với ba ngày trước thì đã yếu đi một chút, một lát nữa ta sẽ giúp ngươi bức dư độc còn thừa ra ngoài."
"Làm phiền Khiếu Đường huynh quá"
Trong lòng Trương Viễn Kiều cũng an tâm được một chút.
Cái gọi là bức độc chẳng qua chỉ là Lâm Khiếu Đường cố ý tăng thêm trình tự, tăng mạnh hiệu quả, đi vòng vèo một chút mà thôi, hơn nữa lại phi thường có cảm giác.
Phong huyệt, xoa bóp, thu nguyên lực, đả kinh mạch cùng với nhiều thủ pháp liền mạch lưu loát, tất cả đều có.
"Phốc!" Cuối cùng Trương Viễn Kiều cũng phun ra một ngụm lớn huyết tụ (máu đông), sắc mặt tốt hơn không ít.
Sau đó Lâm Khiếu Đường lấy trên người năm viên độc hoàn nói: "Cách bảy ngày dùng một viên, hơn một tháng sau, độc tố sẽ miễn trừ, lúc đó Trương tông chủ không còn lo lắng gì nữa."
Khi biết độc hoàn trâu bò như thế, Lâm khiếu đường thật không muốn đưa ra, bất quá người ta đưa ra kỹ xảo tổ truyền "Long trảo thủ" không hề bảo lưu đưa cho mình, tham lam quá thì không được rồi.
Ba ngày trước, Lâm khiếu đường có khả năng trực tiếp đem "Long trảo thủ" thu lấy, thế nhưng sau khi nhìn vào toàn bộ bản bí tịch, cảm giác cao giai bí tịch cỡ này sẽ không dễ dàng tu luyện như vậy, trong đó tất sẽ có chỗ khó luyện, bởi vậy làm một chút tiểu kế, quanh co một hồi, xem Trương tông chủ có thể minh bạch được huyền cơ ở trong đó hay không.
Sau khi rõ ràng, kết quả thật tốt, Lâm Khiếu Đường tự nhiên sẽ cứu hắn một mạng, nếu không rõ, vậy chỉ có thể đánh tiếng, thật xin lỗi.
Hiển nhiên, giác ngộ của Trương tông chủ rất cao, đem sách nhập vào lam ma thạch và vân vân, tuyệt đối một lần thông qua, Lâm khiếu đường cũng không phải loại keo kiệt gì, đương nhiên sẽ giúp hắn giải độc.
Lâm gia nghị sự đường, trước mặt mọi người thấy Thiên Nam tông Trương đại tông chủ cùng một tên thiếu niên sánh bước mà đi, trên đường có nói có cười tiêu sái mà tiến đến. Trên mặt mỗi người đều ngập tràn sự ngạc nhiên.
Biểu tình trên mặt của Lâm gia trưởng lão như đông cứng lại, thực là phức tạp.
Sau hơn nửa ngày, sắc mặt mọi người đều đã trở lại như cũ, còn không tới phiên Lâm Vũ Tuyền nói, những người khác lại càng không có tư cách nói, Trương tông chủ không giải thích cũng không hỏi thêm.
Kết quả là mọi người vẫn trong vòng nghi ngờ tiếp tục bắt đầu thảo luận công tác phòng bị .
Lâm Khiếu Đường đứng ở vị trí không nghe thấy được, vốn việc này Lâm Khiếu Đường tuyệt đối sẽ không tham dự, nhưng đằng này Chưởng môn Phiêu tiên các bị người giết, bên ngoài nghe đồn thế nào cũng bị bóp méo sự thật, phải có tâm lý tự bảo vệ mình, Lâm Khiếu Đường phải biết thêm chút ít tin tức.
Đáng tiếc là ngồi nghe nửa ngày cũng không thấy tin tức nào có giá trị, ngay vào lúc Lâm Khiếu Đường buồn ngủ, góc áo bị người nào đó lôi đi, quay đầu nhìn lại thì là tiểu ny tử Lâm Vũ Nhàn.
"Sư thúc có thể nói chuyện một chút không?" Lời nói nghe có vẻ sợ hãi
Lâm Khiếu Đường khẽ nhíu mày, có vẻ không cam tâm tình nguyện.
Sắc mặt Lâm Vũ Nhàn hơi tái, đôi mắt láo liên nhìn: "Van cầu ngươi mà, Khiếu Đường ca ca, chỉ một chút thôi là được rồi!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 89: Dụng ý khi giải độc
Chương 89: Dụng ý khi giải độc