Thần sắc Tô Thiến Thiến lay động, bỗng nhiên nói:
- Khiếu Đường, nếu như ngươi cần tìm một địa phương nào đó, cùng ta xoay chuyển cục diện Thiên Dương Cung được không, Thiên Dương Sơn rất rộng lớn, đất đai núi non rất u tĩnh, rất dễ dàng tìm được một địa điểm thích hợp để tu luyện, chỉ cần chúng ta đồng lòng song tu, không đến mười năm, Thiên Dương cung chính là thiên hạ của chúng ta, thế nào?
Lâm Khiếu Đường nhìn xa xa cười cười nói:
- Phải nói là thiên hạ của ngươi mới đúng, ngươi và ta bất đồng tông phái, Thiên Dương cung thuộc đạo tông nhất phái, huống hồ đối với việc chiếm núi xưng vương ta không có nhiều hứng thú cho lắm.
Tô Thiến Thiến có chút vội vàng:
- Dù sao thì hiện tại ngươi cũng không có mục đích gì, đi loạn khắp nơi không bằng tạm thời tìm một chỗ trú chân, có sao lại không đồng ý cơ chứ?
Lâm Khiếu Đưòng nằm lên trên thảm cỏ nhắm mắt lại tận tình cảm thụ từng luồng gió mát thổi qua, ung dung nói:
- Mục đích thì vẫn phải có, ta định đi tham quan võ đạo đại hội, nhiều năm như vậy ta còn chưa ra khỏi Tân La thành, thế giới bên ngoài đến tột cùng là có bộ dáng gì, ta muốn biết rõ ràng.
Tô Thiến Thiến nao nao:
- Võ đạo đại hội? Là đại hội được tổ chức năm năm một lần?
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng khoan khoái hít một hơi dài, nhắm mắt hơi gật đầu.
Tô Thiến Thiến phản đối nói:
- Đó là đại lễ của võ tông tứ đại môn phái và đạo tông tứ đại môn phái cùng tổ chức với mục đích chiêu mộ đệ tử từ khắp nơi, mỗi lần đại hội được cử hành đều có rất nhiều cao thủ bốn phương tham dự, với tu vi hiện tại của ngươi hiển nhiên không đủ để tham dự.
- Ta biết!
- Vậy sao ngươi còn muốn tới tham gia?
- Đi xem mà thôi, ta còn chưa nói là đến đó tham gia chọn lựa.
- Với tu vi hiện tại của ngươi nhiều nhất chỉ đạt 6 tinh võ sĩ tiêu chuẩn mà thôi, căn bản không có bất kỳ hy vọng gì, hơn nữa danh ngạch cực kì ít, mỗi phái chỉ chiêu mộ tối đa là ba đến năm người, tám đại môn phái tổng cộng cũng chỉ bốn mươi người là tối đa, ngươi biết mỗi lần đại hội số người tham gia có bao nhiêu hay không?
Tô Thiến Thiến chưa từ bỏ ý định nói.
- Không ít hơn hai vạn!
- Những người được tuyển hầu hết đều là sĩ giai hậu kì thậm chí là sư giai, còn có hạn chế tuổi tác, trên bốn mươi mới đạt được sĩ giai hậu kì thì bát đại môn phái cũng không thèm để vào mắt.
- Ta dường như mới có mười tám tuổi.
- Thế nhưng thực lực của ngươi không đủ a!
- Cho nên mới muốn đi lịch lãm, quan sát thế giới, xem xem bản thân rốt cuộc là thua kém chỗ nào!
- Đã không có hy vọng cần gì phải làm điều thừa.
- Hưởng thụ một chút quá trình là tốt rồi, ta nghĩ Tô tỷ cũng nên đi tham gia một lần, Thiên Dương cung chung quy cũng chỉ một môn phái đạo tông nửa vời, cũng không có thành tựu gì đáng kể, với thực lực sư giai của Tô tỷ hiện nay, sợ rằng cũng không cần tiến hành trắc thí gì, tứ đại môn phái tuyệt đối tranh cướp mời mọc, nghe nói hiện nay người có khả năng thuận lợi vượt qua sư giai càng dần càng ít. Cho dù là trong tứ đại môn phái người có tu vi sư giai cũng khá là nổi bật, chức vị cao không nói, còn có thể tự thu đồ đệ, có nguyên nhãn thiên huyệt hoàn toàn thuộc về bản thân, ai mạo phạm ngươi chính là địch nhân của môn phái, mọi ngươì quần công, rất có phong thái.
Lâm Khiếu Đường đơn giản ung dung nói ngược lại.
- ...
Tô Thiến Thiến trầm mặc không nói gì, rốt cuộc đầu hàng, một lúc lâu mới nói:
- Đó cũng chỉ là đệ tử cao cấp mà thôi, còn không bằng ở một tiểu môn phái làm trưởng lão, chờ khi tu vi thậm hậu một chút còn có thể chiếm được ghế trưởng môn.
- Ha hả, đúng là như thế, điều này cũng không sai!
Lâm Khiếu Đường lạc quan nói.
Tô Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào người thanh niên trẻ đang dưỡng thần với đôi mắt khép kín. Hoàn toàn vứt bỏ đi những ý định lôi kéo. Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, nếu cố gượng ép, cuối cùng cũng chỉ sảy ra tranh cãi. Như thế cũng quá hiểu là mình đã thất bại, mọi người chỉ tranh luận xem ai có lý. Thuyết phục là một chuyện, còn trong lòng mọi người đều đã xác định rõ một mục đích. Dạng người khó thuyết phục nhất, là người đã có quan điểm rõ ràng, nhưng không hề phản đối lại quan điểm của người khác.
- Lần võ đạo đại hội lần này, ngươi biết được tổ chức ở chỗ nào hay không? Lúc nào bắt đầu?
- Thanh Phong Cốc! Một tháng sau!
- Nói như vậy ngươi đã sớm điều tra rõ ràng?
Lâm Khiếu Đưòng vốn đang nhắm hai mắt bỗng nhiên trợn mắt ngồi dậy, có hơi chút hưng phấn nhìn dung nhan mỹ lệ mà yêu mị lại mang vẻ thất vọng, sửa chữa nói:
- Không phải đã sớm điều tra rõ ràng mà là vốn ở sâu trong lòng của ta, từ khi ta ba tuổi đã có ước mơ sẽ có một ngày tham gia đại lễ hội này, muốn biết xem rốt cuộc thế giới này có bao nhiều tài ba dị sĩ, khát vọng cảm thụ loại không khí ấy. Trước đây tại Tân La thành ta rất cô đơn, bởi vì ta là một phế vật ngay cả thường nhân cũng không bằng. hiện tại vẫn như cũ ta rất cô đơn bởi vì ta có mộng tưởng, mộng tưởng như nột con ngựa hoang không thể sống chung một bầy đàn trong một cái chuồng nhỏ bé, muốn đến đại thảo nguyên bao la dốc hết sức chạy một hồi, cho dù Lâm gia lão tổ không trục xuất ta ra khỏi gia tộc, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta tự mình rời đi.
Tô Thiến Thiến liếc mắt nói:
- Thích làm một người với mộng tưởng hão huyền, sẽ phải chết sớm!
Lâm Khiếu Đưòng tuyệt không tức giận, ha ha cười:
- Dù sao so với không có mộng tưởng, buồn chán mà chết còn tốt hơn.
- Hứ!
Tô Thiến Thiến quay đầu ra phía khác không thèm để ý tới tên tiểu hài tử không đứng đắn này.
- Đột nhiên ta muốn kể một cố sự, ngươi có muốn nghe hay không?
Lâm Khiếu Đường ngược lại tỏ ra khá hăng hái.
- Á!
Tô Thiến Thiến kêu lên một tiếng rất nhẹ, sắc mặt vẫn không đổi.
- Trước kia có một tiểu hài tử, từ nhỏ đã sinh sống trong một sơn thôn nghèo khó, cuộc sống nghèo khổ, thế nhưng tiểu hài tử này vẫn thích quan sát xung quanh, hắn tin tưởng rằng bằng nỗ lực của mình sẽ có một ngày hắn có thể ra khỏi sơn thôn, đi ra thế giới bên ngoài, người trong thôn đều chê cười mộng tưởng hão huyền của hắn, khi hắn mười tuổi mẹ của hắn mắc một căn bệnh mãn tính hiểm nghèo, rất lâu không khỏi, lúc này có người trong thôn hỏi hắn sau này hắn trưởng thành sẽ chăm chỉ làm ruộng lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, hay là vẫn muốn đi ra thế giới bên ngoài? Tiểu hài tử thích quan sát xung quanh nói muốn đi ra thế giới bên ngoài, người trong thôn từ đó không chê cười hắn nữa mà nói đầu óc của hắn không bình thường, tiểu hài tử cũng không quan tâm, mỗi ngày đều hỗ trợ hết khả năng làm công việc gia đình đồng thời khắc khổ học tập.
- Tiểu hài tử cũng không thông minh, thế nhưng tiểu hài tử rất cố chấp với mộng tưởng của mình, bình thường đều chạy bộ ra khỏi sơn thôn, đến trường học trên thị trấn học dự thính, ba năm trôi qua, trường học muốn cử hành khảo thí mỗi năm một lần, tiểu hài tử muốn tham gia, người trong thôn lại chê cười hắn không biết tự lượng sức mình, không hảo hảo chiếu cố người mẹ bị bệnh nặng nằm trên giường, cả ngày đều để tâm ở bên ngoài, tiểu hài tử hay đi ra ngoài sơn thôn bởi vì hắn có mộng tưởng có mục tiêu, tiểu hài tử tham gia trung khảo đã đạt được toàn bộ học bổng của trường, năm năm sau lại thi khảo vào một học viện y danh tiếng, người trong thôn mắng tiểu hài tử không có lương tâm, mặc kệ mẹ của mình bị bệnh, lại qua năm năm tiểu hài tử trở thành một gã bác sĩ ngoại y có danh tiếng, một năm sau căn bệnh của mẹ hắn được hắn cẩn thận xem xét tìm hiểu và trị khỏi, thôn dân trước đây thường mắng tiểu hài tử cũng khen hắn có tiền đồ, tiểu hài tử cũng chỉ cười cười, hắn lại đi ra ngoài, bởi vì hắn có mộng tưởng, lại trải qua năm năm hắn trở thành một bác sĩ ngoại y đứng đầu cả nước. Lúc này không ai dám chê cười hắn, lại càng không dám khinh thị hắn, bởi vì hắn chính là quyền uy.
Nói đến đây, Lâm Khiếu Đường tự nhiên ở một nụ cười.
- Sau này thế nào?
Tô Thiến Thiên tuy rằng nghe được mà không hiểu ý của câu chuyện, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Lâm Khiếu Đường nhún vai:
- Sau này gặp phải thiên tai, ly khai thế giới đó.
Tô Thiến Thiến vừa mới có chút hứng thú, vừa nghe xong lời này, tiếc hận nói:
- A, đã chết, thực đáng tiếc mà.
- Đúng là có chút đáng tiếc, thật vất vả mới có được địa vị cao, nhưng lại bị đánh về nguyên hình, thế giới sau này có quy tắc hoàn toàn bất đồng, cuộc sống so với trước đây càng thấp hơn, khó a, bất quá ta tin tưởng tiểu hài tử này nhất định sẽ đạt được mộng tưởng của mình.
Lâm Khiếu Đường có cảm giác xúc động.
Tô Thiến Thiến không nghe ra câu chuyện có ý nghĩa gì. Trong đầu hiện lên một vấn đề, mê man nói:
- Được rồi, cái gì gọi là trường học?
Lâm Khiếu Đường sửng sốt một chút, suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Có điểm giống như môn phái, là điểm tuyển nhận môn nhân đệ tử.
- A! Cái gì là trung khảo?
- Chính là nguyên lực trắc thí!
- A! Học bổng là cái gì?
- Là phần thưởng cho người thông qua trắc thí như tăng nguyên đan hoặc nguyên thạch.
- Một môn phái khá lớn!
- A! Ta hiểu được!
Tô Thiến Thiến có chút hiểu ra, gật đầu, lại nói:
- Khoa ngoại y xuất sắc chính là một loại phân chia chức nghiệp, tương đương với trên cả bậc sư giai cao thủ!
Biểu tình Lâm Khiếu Đường khoa trương nhìn Tô Thiến Thiến, giơ ngón tay cái lên nói:
- Thông minh!
Cảm giác thành tựu từ từ mọc lên, Tô Thiến Thiến có chút đắc ý, chỉ chốc lát, tựa hồ lại muốn nói đến cái gì, suy nghĩ một chút nói:
- Ngoại khoa y có thực sự thần kì như vậy, ngay cả bệnh hiểm nghèo cũng có thể trị được? Chẳng lẽ là một chi nhánh của luyện dược sư?
- Này...
Lâm Khiếu Đường có cảm giác nghẹn lời khó giải thích.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hai ngày sau, Lâm Khiếu Đường và Tô Thiến Thiến chia tay mỗi người một ngả, một người đi về phía đông nam, thẳng hướng Thanh Phong Cốc, một người hướng phía chính nam đi về Thiên Dương Sơn.
Nửa tháng sau. Lâm Khiếu Đường tiến nhập địa giới Thanh Phong Trấn.
Thanh Phong Trấn là một thị trấn lớn với hơn mười vạn dân, đương nhiên so với một thành thị như Tân La thành thì nhỏ hơn rất nhiều.
Thường ngày trong Thanh Phong Trấn cũng không có gì đặc biệt, bất quá tương truyền nơi này là nơi khởi nguyên của đạo tông nhất phái, lịch sử lâu đời. Bình dân bách tính ở đây đều có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Võ đạo đại hội mỗi năm cử hành một lần, võ tông và đạo tông thay phiên nhau chủ trì. Lúc này là đạo tông chọn đại điểm cử hành đại lễ như vậy tiếp theo sẽ là võ tông được chọn địa điểm.
Đại lễ chọn lựa đệ tử được tổ chức từ rất lâu, cho đến nay vẫn còn tồn tại, vô luận là môn phái lớn hay nhỏ đều cần thay máu mới không ngừng, loại đại hội tuyển chọn nhân tài như vậy tất nhiên là rất cần thiết. Đại môn phái tuyển chọn những nhân tài đứng đầu, còn các tông phái nhỏ thì tiếp tục lựa chọn người mà chính mình muốn thu làm đồ đệ.
Đối với các tiểu gia tộc sát biên giới và tán nhân không có chỗ dựa vững chắc mà nói, võ đạo đại hội là một cơ hội tuyệt hảo, cơ hội cho một người từ gà con xấu xí biến thành phượng hoàng chói mắt, nếu như có thể nắm bắt được cơ hội này, đối với sự phát triển sau này không nghi ngờ rằng đây là một trợ lực rất lớn, thậm chí có khả năng thăng chức rất nhanh, độc bá nhất phương.
Không chỉ có như vậy, nguyên nhân hấp dẫn đông đảo người đến tham gia còn có rất nhiều, trước một tháng mỗi lần đại hội liền lục tục có người thu được tin tức, sôi nổi hướng đại điểm đại hội chạy tới, giống như tập hợp lại.
Thường ngày trong các phương diện tương đối bế tắc của các tiểu gia tộc hay tán nhân như đan dược tu luyện, vũ khí trang bị, đạo phù, pháp bảo cá loại, vật phẩm cao cấp quý trọng như vậy chỉ có thể thông qua một tổ chức thương hành lớn như Hoa U làm trung gian mới có thể mua được, cả phí tổn và giá cả đều lớn phi thường, muốn tìm được cái gì đó thích hợp với chính bản thân mình thực sự khó càng thêm khó.
Đối với tán nhân cao thủ và tiểu gia tộc mà nói, vật lớn không mua nổi, vật nhỏ thì chướng mắt, bị vây trong phạm vi cực hạn quả là phi thường khó chịu.
Mà võ đạo đại hội lại có thể giải quyết nan đề này, rất nhiều người đều đến sớm hơn thời điểm đại hội bắt đầu, tại địa điểm nhất định đem vật phẩm mình có lên, cầm lấy một thẻ bài, đợi người cần xuất hiện, tiến hành trao đổi thoả thuận, theo như nhu cầu.
Hiệu xuất như vậy và tính thực dụng so với thông qua thương hành mua bán giao dịch còn cao hơn rất nhiều, phí tổn cũng thấp hơn.
Lâm Khiếu Đường hiếu kỳ đi trên đường lớn tại Thanh Phong Cốc, trên một con đường đầy thú vị có một đôi mắt nhỏ từ lúc hắn tiến vào thị trấn đã theo dõi hắn sát sao .
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 119: Sơn thôn tiểu hài và võ đạo đại hội
Chương 119: Sơn thôn tiểu hài và võ đạo đại hội