Đại hán áo hồng tiến lên vỗ vai gã đại hán áo vàng nói:
- Huynh đệ, đừng sợ, nàng ta có một thân tu vi nhưng lại không biết dùng, chỉ để trang trí cho đẹp mắt mà thôi, năm năm trước lão tử bất quá chỉ là chín tinh võ sĩ, nàng chỉ miễn cưỡng đả thương được ta, nếu không phải Ngũ Đạo Tông ban cho nàng một tấm đạo phù không tồi thì ai thắng ai thua cũng còn khó nói.
- Đại ca, thực sự?
Hán tử kia hồ nghi nói.
Trần Đại Cương trừng mắt nhìn gã hán tử đó một cái.
- Đại ca đã bao giờ lừa gạt ngươi?
Hán tử đó tuy là liên tục gật đầu, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có chút không quá tin tưởng.
Trần Đại Cương đột nhiên vọt mạnh lên, một đại thiết quyền mạnh mẽ đánh về phía Nam Cung Phỉ Phỉ, nàng ngoại trừ một thân nguyên lực thâm hậu có thể dựa dẫm thì không có nhiều thủ đoạn có thể đối phó.
Phanh, một quyền này lực lượng thực mạnh, Nam Cung Phỉ Phỉ cho dù có một thân nguyên lực thâm hậu cũng vô dụng, lui nhanh năm bước mới dừng thân thể lại được.
- Ha ha, đã thấy rồi chứ!
Trần Đại Cương ngửa mặt lên trời cười to.
Lúc này, trong lòng ba gã đại hán lập tức an tâm không ít, sư giai đỉnh cấp tu vi trong mắt bọn họ, đó tuyệt đối giống như là quái vật cấp tồn tại, chỉ là thế nào cũng không thể nghĩ ra được, trên đời này có người đạt tới tu vi sư giai hậu kỳ lại yếu đến như vậy.
Trần Đại Cương tham lam nhìn thân thể mê người của Nam Cung Phỉ Phỉ, liếm liếm bên môi nói:
- Các huynh đệ, các ngươi nói nếu như đem nữ nhân này về, mỗi ngày bắt đè lên giường, thân thể mềm mại, có phải là rất sảng khoái hay không?
- Đại ca, người thực là tinh mắt.
Một gã hán tử khác dâm đãng trả lời.
- Đại ca, tiểu đệ đang chờ đợi đây, tiểu nữu này thực con mẹ nó quá tuyệt mà, tiểu đệ còn chưa chơi đùa với nữ nhân đạo tông bao giờ…
Một gã hán tử khác chà xát tay nói, đôi mắt dâm tà vẫn đang đảo qua đảo lại trên cái mông vểnh cao của Nam Cung Phỉ Phỉ.
- Vậy thì còn chờ cái gì nữa? Lên!
Trần Đại Cương đảo mắt một cái đã vọt tới.
Nam Cung Phỉ Phỉ vội vàng chống lại, thế nhưng bốn người đồng thời phóng đến, nàng không chịu nổi, liên tục lui về phía sau, chỉ chốc lát bộ y phục vốn nguyên vẹn đã bị bốn người ngươi một trảo ta một trảo xé mất mấy mảnh, lộ ra nhiều chỗ da thịt trắng nõn mịn màng.
Da thịt lộ ra trước ánh mắt đang nhìn chằm chằm của bốn gã đại hán càng câu dẫn thú tính bọn chúng nổi lên mạnh mẽ, thế tấn công lập tức tăng thêm vài phần.
Nam Cung Phỉ Phỉ có nguyên lực thâm hậu, bọn người này vốn không thể dễ dàng làm nàng bị thương, thế nhưng nàng muốn đánh bại đối thủ thì nan càng thêm nan mà đối thủ muốn chế trụ hoặc đánh bại nàng lại vô cùng dễ dàng.
Dựa vào nguyên lực thâm hậu Nam Cung Phỉ Phỉ miễn cưỡng tiếp được hơn mười chiêu nhưng chung quy vẫn là không chịu nổi, đồng thời trúng hai chưởng, đặt mông ngồi dưới đất.
Tê, làn váy bị chưởng kình xé nát, lộ ra đôi chân nhỏ xinh trắng trẻo, còn lại một phần năm bộ váy miễn cưỡng che được phía trên đùi.
Có một gã hán tử rốt cuộc không thể khống chế được thú tính của mình, nắm chặt lấy đôi chân ngọc của Nam Cung Phỉ Phỉ muốn lao tới.
- Không được!
Nam Cung Phỉ Phỉ kinh hoàng kêu to.
Phanh, một tiếng chưởng va chạm khó chịu vang lên.
Ba người Trần Đại Cương căn bản không kịp phản ứng đã thấy gã nam tử muốn nhào lên người Nam Cung Phỉ Phỉ bắn ngược lên bay ra ngoài, thân thể to lớn dường như không có trọng lượng, chí ít bay xa tới mấy trượng, va đổ một bức tường mới dừng lại được.
Chỉ thấy một gã thanh niên quỷ dị xuất hiện bên cạnh Nam Cung Phỉ Phỉ, về phần hắn xuất hiện như thế nào, lấy năng lực của mấy người Trần Đại Cương rõ ràng không thể nhìn thấy được.
Trần Đại Cương đầu tiên là cả kinh, cho rằng một cao thủ nào đó, định thần nhìn lại, bất quá chỉ là một mao đầu tiểu tử, còn rất trẻ.
Hai gã đại hán sau khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không bao lâu lại chuyển thành chẳng đáng, tiểu tử này bất quá chỉ mới đến vệ giai mà thôi, vừa rồi sợ là dùng ám khí hay bảo bối gì đó lợi hại, bằng không chỉ bằng hắn căn bản không thể đánh bay lão thất đi như vậy.
Đáng tiếc ba gã này không hề biết rằng, vị huynh đệ này chỉ cần một quyền vừa rồi phóng ra thì cái thân thể không lồ va đổ bức tường xa xa đã không còn toả ra khí tức, trên ngực bị lõm vào một lỗ thật sâu, đôi con mắt vẫn đang trợn tròn không thể tin tưởng.
- Lâm công tử!
Nam Cung Phỉ Phỉ kinh hỉ kêu lên một tiếng, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, giơ tay nhấc chân thì cảnh xuân dưới y phục bị xé rách ẩn hiện, một bên nhũ phong bên sườn hầu như đã lộ hẳn ra ngoài, hận không thể tiến tới nắm lấy.
- Tiểu tử, đáng tiếc, muốn làm anh hùng?
Một gã hán tử trào phúng nói.
- Anh hùng? Phi, kết quả chính là cẩu hùng, cũng có một chữ hùng!
Một gã hán tử khác nói tiếp.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường hiện lên vẻ bất đắc dĩ cười khẽ, những người này thực là ngu ngốc, thực sự sỉ nhục của tu luyện giả, đáng chết.
Tạch…tạch…
Không biết từ khi nào trên tay của Lâm Khiếu Đường đã nhiều hơn một thanh cự kiếm, ngân quang chợt loé lên.
Hai gã hán tử không tiếng động ngã xuống, trên ngực không biết từ khi nào đã có một lỗ thủng rất lớn.
Trần Đại Cương giờ mới biết rằng mình thật ngu xuẩn, đã gặp phải cao nhân, chỉ là tu vi của bản thân không thể nhìn ra xâu cạn của người ta mà thôi, thân hình to lớn cư nhiên run lên nhè nhẹ.
Trong tu luyện giới ai mạnh ai yếu không thể chỉ nhìn vào thân thể của ai lớn, ai cường tráng hơn, cho dù có lớn có cường tráng hơn nữa mà không có nguyên lực hùng hậu và kỹ xảo làm hậu thuần thì cuối cùng chỉ là con cọp giấy mà thôi.
- Tiền bối, hai vị thủ hạ của tiểu nhân có mắt như mù, đáng chết, mong rằng tiền bối tha cho một mạng này của tiểu nhân, sau này nhất định sẽ báo đáp.
Trần Đại Cương không cam lòng nói, tu vi của đối phương thâm bất khả trắc, vạn nhất là một lão quái vật nào đó, cho dù Trần Đại Cương có chín cái mạng cũng không đủ.
Lâm Khiếu Đường không biết vì sao tâm tình ngay hôm nay rất tốt, cự kiếm trên tay chĩa xuống mặt đất, lạnh lùng nói:
- Vậy thì hồi báo cái mạng nhỏ của ngươi được không.
Vừa nghe lời này, Trần Đại Cương triệt để biết rằng đàm phán không thành, từ phía sau rút ra hai thanh búa lớn, lao đến tấn công.
- Lão tử nói thế nào cũng là phân hội trưởng Đại Châu thành phân hội, cho ngươi xấu mặt, nhìn phủ.
Đương, hai luỡi búa lớn rắn chắc chém thẳng vào thanh cự kiếm.
Búa lớn va chạm với cự kiếm, hai loại binh khí này đều là loại binh khí cương mãnh khí thế nuốt sơn hà, thuộc về loại hình binh khí trọng hình, bất quá cao thủ chân chính dùng hai loại binh khí này thì tuyệt đối sẽ không dựa vào thế tích lớn và trọng lượng không thuộc về mình.
Trần Đại Cương vừa mới hai năm trước tiến vào sư giai, hiện tại đã có tu vi một tinh võ sư, hơn nữa trời sinh một thân thần lực, hai thanh đại phủ nặng tới hai trăm cân khi cầm trong tay không hề thấy trầm trọng, chậm chạp, thân hình cao tới một mét chín, thoặt nhìn hắn giống như một người tộc dã man phía đại thảo nguyên hoang vu tây bắc.
Lâm Khiếu Đường từ khi luyện thành đại kiếm quyết cấp thấp nhất của Cự Kiếm sơn trang đến nay chưa bao giờ thực sự giao chiến cùng người khác, hơn nữa bộ đại kiếm quyết này đã được Lâm Khiếu Đường hơi chút cải tiến, nếu không phải thời gian không nhiều, Lâm Khiếu Đường đã sớm dùng đấu luyện để dung hợp cải tạo thành một bộ cao giai kiếm kỹ, đáng tiếc sau hai năm tu luyện thực sự không có nhiều thời gian hơn để làm những chuyện đó.
Thanh cự kiếm trăm cân trong tay Lâm Khiếu Đường giống như không hề có trọng lượng, giống như một đôi cánh gió lưu loát gọn gàng mà tốc độ cực kỳ nhanh.
Mỗi lần huy kiếm đều phát ra những tiếng xé không gian trầm muộn.
Hai phủ một kiếm trong lúc va chạm đã đem những thanh âm này át đi, phảng phất giống như cự linh đang lắc lư, đương đương đương vang lên những tiếng chát chúa.
Lần đầu tiên dùng đại kiếm quyết ứng chiến, Lâm Khiếu Đường cố tình thử nghiệm uy lực của nó, hề hề trực tiếp hạ sát thủ, duy trì một trận đấu công phòng cùng Trần Đại Cương.
Lúc đầu trong lòng Trần Đại Cương rất lo lắng, thế nhưng tiếp tục đánh thêm một thời gian khá lâu thì phát hiện ra đối phương cũng không mạnh như trong tưởng tượng, lập tức thoải mái hơn nhiều.
- Ha ha, tiểu tử thối, ngươi cũng không hơn gì cô nàng này nha, ngày hôm nay đại gia nhất định giết ngươi trong Nam Cung từ đường sau đó mang con đàn bà này đi.
Trần Đại Cương có chút điên cuồng quát lên.
Đương, đương, đương…
Cự kiếm trên không trung vẽ ra một đường cong, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Lâm Khiếu Đường đúng là không đỡ được liên hoàn phá binh quyết của Trần Đại Cương vừa mới thi triển, cự kiếm tuột tay bay mất, đôi lông mày nhất thời nhíu chặt lại, đang nhanh chóng tự suy nghĩ xem vấn đề ở chỗ nào.
Nam Cung Phỉ Phỉ kinh hãi vô cùng, nếu như cả vị Lâm công tử này cũng bại trận vậy thì cuộc sống sau này của mình sợ là vô cùng tối tăm.
- Ha ha!
Trần Đại Cương một lần nữa ngửa mặt cười to.
- Tiểu tử thối, ngươi quỳ xuống dập đầu trước đại gia ba lần, đại gia thả cho ngươi một con đường sống.
Nam Cung Phỉ Phỉ và Trần Đại Cương không hề phát hiện ra rằng từ lúc hiện ra miễu sát ba người đến khi giao đấu với Trần Đại Cương hơn mười hiệp mà dưới chân Lâm Khiếu Đường chưa hề động đậy chút nào, cho dù đón đỡ tuyệt chiêu vừa rồi của Trần Đại Cương thì cũng không xe dịch mảy may, chỉ là tại chiêu cuối cùng không cầm được kiếm mà thôi.
Lâm Khiếu Đường dùng một loại ánh mắt rất hèn mọn nhìn Trần Đại Cương, người như thế này vĩnh viễn không hy vọng gì có sự giác ngộ.
Trên thực tế, Lâm Khiếu Đường khi không có binh khí mới là mạnh nhất, sự dụng kiếm quyết bất quá chỉ là hai năm gần đây nghiên cứu chút vỏ ngoài, hơn nữa trước sau chỉ tu luyện một môn vũ kỹ cấp thấp mà thôi, càng không có kinh nghiệm tác chiến bằng binh khí, so với người dùng đại phú mấy chục năm nhưu Trần Đại Cương thì thua một chiêu nửa thức cũng không có gì đáng nói.
Thế nhưng toàn bộ chi tiết quá trình, Trần Đại Cương hiển nhiên không hề chú ý tới.
Hai lưỡi phủ của Trần Đại Cương đều xuất hiện chém vào người Lâm Khiếu Đường, lần này lực lượng cực kỳ lớn sợ là nham thạch cũng có thể bổ tan.
Toa…
Một đạo quang manh hiện lên.
- Hát a!
Trần Đại Cương cùng với hai thanh đại phủ của mình đồng thời bay ngược lại.
Thế lui lại không nhanh, chỉ là dời về phía sau hơn mười thước đã dừng lại được thế nhưng biểu tình của Trần Đại Cương lại thống khổ dị thường, không thể tin tưởng được nhìn vào lồng ngực của chính mình, nơi này nhìn thấy rõ một miệng máu, giống như từ bên trong bắn ra, vết thương chỉ bằng ngón tay cái nhưng thực sự là trí mạng.
- Ngươi… ngươi…ngươi…dùng cái gì…cái gì yêu thuật…
Trong miệng Trần Đại Cương không ngừng có máu chảy ra.
Trên bàn tay của Lâm Khiếu Đường có một quang cầu đang bay lơ lửng, tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện ra mặt ngoài của tiểu quang cầu có dấu vết xoay trong thiêu đốt dữ dội, phảng phất giống như một vầng mặt trời nho nhỏ.
Mặt trời nho nhỏ chậm rãi bay đến mi tâm của Trần Đại Cương rồi dừng lại, Lâm Khiếu Đường không có hứng thú nói:
- Nhìn thấy rõ rồi chứ? Đây không phải là cái gì yêu thuật mà chính là cao giai vũ kỹ hàng thật giá thật.
Phanh, mặt trời nho nhỏ đột nhiên gia tốc tiến vào trong trán của Trần Đại Cương, kết thúc sinh mệnh dã man, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp.
Nam Cung Phỉ Phỉ kinh hồn chạy đến bên người Lâm Khiếu Đường,
- Lâm công tử, vừa rồi người mới đi đâu?
Lâm Khiếu Đường mang chút áy náy trả lời:
- Ta phát hiện ra trong từ đường của các ngươi có ba thứ, trong đó hai thứ không thuộc về Hiên Viên quốc.
Nam Cung Phỉ Phỉ giật mình nói:
- Vật gì vậy?
Nguyên lai từ tầng hầm đi ra ngoài, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên phát hiện ra phía sau bài vị có một vật gì đó phát sáng loé qua liền không thấy nữa, trong ấn tượng của Lâm Khiếu Đường không hề có con vật nhỏ nào mầu xanh, hơn nữa hình thể của vật đó rất kỳ quái liền đuổi theo, vậy mà không gian trong từ đường còn lại không nhiều nhưng lại có thêm một cánh cửa cực kỳ khó thấy, nếu không phải đuổi theo cái bóng xanh kia thì Lâm Khiếu Đường rất khó phát hiện ra được cánh cửa đó tồn tại, bởi vì phía trên có đặt một cấm chế che phủ rất nhỏ.
Lâm Khiếu Đường đi vào vừa nhìn, dĩ nhiên thấy một cái bình rượu nhỏ, bất quá bên trong không hề có bất cứ cái gì, chỉ mùi rượu đặc hơn hẳn bình thường, toàn bộ rượu đều bị một tiểu kết trận bao vây, bất quá lúc này đã phi thường yếu ớt.
Ngoại trừ mùi rượu, Lâm Khiếu Đường còn ngửi thấy một mùi vị khác rất tanh tưởi, như là mùi vị trên người yêu thú nào đó, nhưng lại không hoàn toàn giống, nói chung rất khó nói rõ.
Ở phía trong góc Lâm Khiếu Đường còn phát hiện ta một vò rượu, bên trong còn có hơn nửa vò rượu, bóng xanh lui hẳn vào góc, bên cạnh còn có một túi rượu hoặc túi nước tạo hình rất kỳ lạ.
…
- Nạp Lan tiểu thư, vì sao lại sốt ruột như vậy?
Trường Không Minh rõ ràng sắp không đuổi theo kịp tốc độ phi hành của Nạp Lan U.
Nạp Lan U một đường bay rất nhanh biểu tình chăm chú nhìn Đại Châu thành ngay trước mặt, tốc độ lại nhanh hơn vài phần.
- Phía Nam Cung gia có sáu cỗ nguyên khí tức rất mạnh cùng tụ vào một chỗ, vừa rồi bốn cỗ nguyên khí đột nhiên biến mất, còn hai cỗ nguyên khí khác dường như đang bắt đầu dị động, sáu cỗ nguyên khí lực này nhất định có liên quan đến việc Nam Cung gia diệt môn, nếu như không nhanh ta sợ không kịp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 162: Chém giết và phát hiện
Chương 162: Chém giết và phát hiện