DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 178: Trận đấu cận chiến


Một vật thể hình xoắn ốc lớn nằm trên mặt đất đầy lá khô cách Lâm Khiếu Đường không đến hai trượng phía trước mặt, hơi hơi có chút nhiệt khí, tỏa ra mùi vị kích thích nồng đậm.

Lâm Khiếu Đường cau mày nhíu mũi, một đống phân lớn như vậy, vậy thì gia hỏa thải ra nó rốt cuộc lớn đến thế nào?

Lam ma thạch trong tay vẫn kêu lên liên tục, thẳng chỉ đống phân, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ ngăn lại, lam ma thạch rốt cuộc cũng yên tĩnh, nguyên lực toàn thân bành trướng, tung chưởng đẩy ra, một cỗ kình khí cường đại đánh thẳng về phía đống phân, phịch một tiếng, đống phân nổ tung. (DG: Các bạn thử tưởng tượng cái thứ này nó bắn lên người thì ẹc ẹc, lão tác giả tởm quá).

Lâm Khiếu Đường từ lâu đã phóng ra một cỗ nguyên lực hộ thể, dị vật mà ai cũng biết là cái gì đấy vừa đánh bạt ra bị ngăn cách phía ngoài hơn nửa thước, tuyệt không có khả năng chạm vào người. Đôi con ngươi đen nhạy cảm tìm tòi trong đống dị vật bay tứ tán có thứ muốn tìm hay không.

Chính là nó! Con ngươi của Lâm Khiếu Đường co rút lại, thân hình hóa thành mũi tên lửa bắn đi, cánh tay vươn nhẹ, trảo một trảo tinh chuẩn. Một khối dị vật kim chúc màu vàng dính đầy bụi bị kẹp trong lòng bàn tay.

Vật thể kim chúc ước chừng lớn bằng một cái đầu người, vẻ ngoài giống phật Di Lặc bụng to rất phúc hậu (Chả hiểu tác giả miêu tả cái gì nữa). Bất quá vì mặt ngoài nhiễm một tầng dị vật, màu sắc ánh sáng cũng mờ hơn.

Nguyên thức của Lâm Khiếu Đường trải rộng, nhanh chóng tìm tòi xung quang, chốc lát thân hình nhoáng lên, biến mất tại chỗ. Cách đó hơn hai mươi dặm có một hồ nước, Lâm Khiếu Đường trực tiếp cầm vật thể kim chúc thả vào trong hồ nước.

Thứ này thực sự là quá thối, Lâm Khiếu Đường vừa rửa sạch vừa kêu to xúi quẩy, cư nhiên như vậy tìm được một mảnh của "cửu thiên nguyên lô".

Thật vất vả mới rửa được sạch, nghĩ lại có chút kỳ quái, Lâm Khiếu Đường lại dùng nguyên sa cọ sát một chút mới hơi chút cảm thấy đỡ hơn.

Đột nhiên, phía sau có một cỗ sát khí cường liệt che phủ mà đến, ánh mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, yên lặng án binh bất động.

Ầm ầm…

Một thanh trảm phủ cực lớn mạnh mẽ bổ xuống.

Nhưng không hề bổ trúng mục tiêu chỉ lưu lại bên cạnh hồ nước một cái hố to thật sâu, giống như một quả đạn pháo bạo tạc, có vẻ cực kỳ khủng bố.

- Tiểu tử, tránh thoát thật là nhanh, thứ trong tay ngươi đưa ra đây, lão tử tha cho ngươi không chết!

Một gã đại hán mặc trang phục da thú, vóc người lực lưỡng chí ít có hơn hai thước cao, sắc mặt mang chút kinh ngạc kiêu ngạo nói.

Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt né tránh, hiện tại đứng tại một địa phương cách đó hơn năm trượng, đối với những lời gã đại hán nói không để nhiều vào trong tai, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, xác định không còn ai khác mới an tâm tiến đến, trước đó không hề cảm thấy khí tức người này chỉ sợ là do hắn vừa mới được truyền tống vào, thật đúng là trùng hợp, cư nhiên lại truyền tống đến gần mình như vậy.

Gã đại hán này hiển nhiên là một đệ tử của Phủ Thú Sơn, tu vi đã đến sư giai, hơn nữa còn có một thân quái lực rất khó đối phó.

Cánh tay của Lâm Khiếu Đường hơi khẽ động, vật thể kim chúc biến mất không thấy, tiến vào trong trữ vật giới chỉ, hầu như ngay đồng thời, một ngón tay búng ra, dưới chân mạnh mẽ đạp, mãnh liệt không gì sánh được dán sát mặt đất phóng đi.

Đại hán kinh hãi, không nghĩ tới đối phương không nói hai lời liền động thủ, một tiểu tử vệ giai, cư nhiên có lá gan lớn như vậy, thực sự có chút không ngờ tới.

Đưa phủ ngăn cản, một tiếng "đông" vang lên, gã đại hán lùi lại mấy bước, trên mặt thanh cự phủ có một lỗ hổng lớn, bụng hơi chảy máu, dĩ nhiên đã xuyên thấu nửa tầng cơ thể.

Cư nhiên ngay cả cơ bắp mà mình cho rằng cứng như sắt thép cũng có thể xuyên thấu.

- Rống…

Gã đại hán hét lớn một tiếng, hiển nhiên đã cực kỳ nổi giận.

Lúc này Lâm Khiếu Đường sớm đã nhanh chóng phóng đến gần, nắm tay bùng cháy mạnh mẽ đập thẳng vào hốc mắt gã đại hán, đại hán gầm rú lập tức phóng ra một quyền.

Phanh…

Hai quyền va chạm, hai người đồng thời thối lui hơn mười bước, một quyền vừa rồi lực lượng ngang nhau.

Lần này cả hai người đều cả kinh, gã đại hán biết đối phương ẩn tàng thực lực, so với bản thân cường đại hơn rất nhiều, một người mới chỉ có vệ giai làm sao dám tiến vào địa phương cửu tử nhất sinh như thế này, đại hán cảm giác bản thân có chút lỗ mãng, sự khinh thị trong ánh mắt lập tức thu hồi, chăm chú nhìn thanh niên so với bản thân nhỏ hơn rất nhiều phía đối diện.

Lâm Khiếu Đường càng giật mình, không nghĩ tới bản thân đã vận tới bẩy thành nguyên lực mà cư nhiên chỉ bình thủ với đối phương, càng làm cho hắn không thể ngờ được chính là, đạn liệt chỉ lại không thể bắn thủng được thân thể của gã đại hán, chỉ đục thủng được một lỗ máu, tựa hồ ngay cả nội tạng cũng không tổn thương, bằng không nhưng động tác mạnh mẽ như vừa rồi không có khả năng trôi chảy như vậy.

- Tiểu tử, ngươi là người của môn phái nào?

Gã đại hán cảm thấy tình thế có chút không ổn, liền lên tiếng hỏi.

Trong mắt của Lâm Khiếu Đường cười khẽ, đối với việc nói chuyện không có nhiều hứng thú, từ thời khắc đầu tiên tiến vào nơi này, thì không còn phân biệt môn phái, chỉ có phân biệt giữa con mồi và thợ săn, ai cũng có thể là con mồi, đồng thời cũng là thợ săn.

Lâm Khiếu Đường đột nhiên trống rỗng đưa tay mạnh mẽ kéo lại, gã đại hán cảm thấy trong bụng đau đớn, miệng máu nho nhỏ vừa rồi bị một ngũ chỉ kim trảo biến ảo xé rộng miệng ra thành một lỗ lớn.

Đây là loại quái vật gì? Lâm Khiếu Đường giật mình suy nghĩ, lại có thể dưới đòn mạnh như vậy, vết thương cũng chỉ bị xé rách ra hơn một chút, cảm giác như cơ thể kia giống như sắt thép vậy.

Gã đại hán thực sự nổi giận, tay kia duỗi ra rút lấy thanh cự phủ vẫn đeo sau lưng, hai lưỡi cự phủ hai tay, thân hình phảng phất như cao lớn hơn rất nhiều, khí thế cũng có chút bất đồng, phòng ngự như phủ thần lực bạt sơn hà.

Hét lớn một tiếng, gã đại hán giống như một con trâu rừng.

Đến, Lâm Khiếu Đường đột nhiên sôi máu lên lên, đã lâu như vậy đến bây giờ, thực lực không nhừng tăng cao, vũ kỹ cũng ngày càng thuần thục, nhưng những lần chiến đấu trước đó, bản thân thường hay dùng những phương thức gần như gặp may để thủ thắng, đều là dùng viễn công chiến đấu, điều này khiến cho bản thân thoạt nhìn giống như một tên đạo sĩ tu võ vậy.

Đấu luyện, chính là tâm pháp trung tâm của Lâm Khiếu Đường!

Võ tông là tông phái Lâm Khiếu Đường thuộc về.

Vô luận là đấu hay võ, đều cần sự dũng mãnh, một mực dùng mưu để dành thắng lợi, thì chỉ là một thủ đoạn trong chiến đấu mà thôi, nhưng những thủ đoạn loại này không thể thường xuyên sử dụng, có phần quá đơn nhất một chút, cứ duy trì như vậy thì bản thân sẽ dần dần trở nên nhu nhược.

- Hát a!

Hai mắt của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở lớn, một luồng hồng quang hiện lên, toàn thân trên dưới giống như chìm trong quầng lửa đỏ bùng cháy.

Một thanh cự kiếm xuất hiện trên tay.

Hai lưỡi phủ bổ tới, lực lớn thế mạnh, đương, Lâm Khiếu Đường đón đỡ hai lưỡi búa, hổ khẩu tê dại, gã đại hán này so với bốn gã đệ tử Phủ Thú Sơn gặp tại từ đường Nam Cung gia hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, nếu như nói bốn người kia là những con người cao to thì gã đại hán trước mặt này chính là dã thú.

- Nguyên lai là đệ tử của Cự Kiếm sơn trang, không nghĩ tới Cự Kiếm sơn trang vốn nhất quán tìm kiếm ý cảnh nhẹ nhàng trong kiếm hình mạnh mẽ lại có một kẻ dùng đấu pháp cương mãnh như ngươi, để biểu đạt kính ý của lão tử đối với ngươi, một chiêu sắp tới này ngươi nên quan sát thật kỹ.

Sắc mặt gã đại hán hơi hơi chuyển xanh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.

- Phá sơn phủ, phách!

Hai lưỡi phủ giao nhau chém xuống, giống như chém đôi thân đại thụ.

Thanh cự kiếm trong tay Lâm Khiếu Đường chặn lại, đương, trực tiếp ngăn cản được công kích, thế nhưng lực lượng thật lớn làm cho hắn trượt lui lại năm trượng mới dừng thân thể được, hổ khẩu lần thứ hai tăng thêm tê dại, quái lực của đối phương thực sự rất mãnh liệt.

- Phá sơn phủ, thượng tước hạ thiêu!

Gã đại hán quát lên lần thứ hai xông tới.

Hai lưỡi phủ một trên một dưới, mạnh mẽ chém tới, đương đương, Lâm Khiếu Đường bị thanh cự phủ bên dưới chém bay lên không trung, xoay người một cái vững vàng hạ xuống đất, chỉ là chưa kịp đứng lên, hai thanh cự phủ lại phóng đến.

- Phá sơn phủ, chém!

Đầu hai lưỡi cự phủ hóa thành mũi nhọn màu bạc từ phía trên chém xuống, trong không khí thậm chí có thể nghe thấy được những tiếng kim chúc ma sát, tốc độ thực sự quá nhanh, nhanh đến nỗi không khí và lưỡi cự phủ ma sát sinh ra nhiều đám hoa lửa.

Lâm Khiếu Đường quá sợ hãi, hai tay hoành kiếm chống lại, phanh, đâu còn là hai binh khí va chạm vào nhau, căn bản chính là hai xe bọc thép hạng nặng va chạm.

Ca…, một tiếng vang lên, cự kiếm vị chém thành ba đoạn, thế chém xuống của hai lươi cự phủ vẫn chưa đi hết, thuận thế hạ xuống.

Ba…

Một ngũ chỉ kim trảo mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của gã đại hán, còn có thêm một bàn tay hình thành từ những hạt cát nắm lấy cổ tay, hiểm hiểm ngăn thanh cự phủ dùng lại cách bờ vai ba tấc, Lâm Khiếu Đường kinh hãi không ngớt.

Vẻ mặt của gã đại án nghi hoặc, Lâm Khiếu Đường thừa cơ lui ra phía sau mấy trượng, vũ khí không có, tựa hồ lại muốn đi vào trận chiến giằng co.

- Ngươi rốt cuộc là tu luyện vũ kỹ gì, sao lại có thể dùng được nguyên sa? Lẽ nào ngươi không phải là đệ tử của Cự Kiếm sơn trang, là đạo tông nhất phái? Trong ấn tượng của lão tử thì đạo tông không có người sử dụng loại thuật pháp này nha? Ngươi rốt cuộc là ai?

Trên mặt gã đại hán tỏa ra sát khí nồng đậm.

Sắc mặt của Lâm Khiếu Đường càng khó coi, thực sự không hề nghĩ tới đối phó với một tên thoạt nhìn thô lỗ lại phải cố sức đến như vậy.

Hô một tiếng, quanh thân đồng thời hiện lên ba mươi sáu khỏa quang cầu nho nhỏ, đây coi như là tuyệt chiêu cuối cùng của hắn.

- Mẹ nó, quái chiêu thực sự là không ít, ngày hôm nay lão tử sẽ khiến cho quái tiểu tử ngươi bị mất mạng tại chỗ, cho ngươi chơi trò thần bí.

Gã đại hán hung hăng nhổ nước bọt nói.

- Phá sơn phủ, phá sơn!

- Liệt chỉ thương, ngưng tụ!

Lâm Khiếu Đường cũng hét lớn.

Ba mươi sáu khỏa quang cầu nho nhỏ trong nháy mắt ngưng tụ một chỗ, hình thành một cây thương dài giống như hình thành từ tia laser, thân thương hơi phiếm hồng, lóe sáng không gì sánh được, Lâm Khiếu Đường cầm chặt trong tay, mạnh mẽ giơ ra.

- Trảm liệt!

Oanh, thân thương cư nhiên tách ra một đạo ánh sáng hư hóa bắn ra ngoài. Gã đại hán mạnh mẽ đưa hai lưỡi cự phủ ra chống đỡ, đương một tiếng, lùi lại vài chục bước.

Không đợi gã đại hán đứng vững thân hình, Lâm Khiếu Đường liên tục bắn ra vài phát, mấy cái hư ảnh trường thương giống như đạn đạo đồng thời bắn về phía hán còn chưa đứng vững.

Đương, phanh, gã đại hán cảm thấy áp lực rất mạnh, thanh cự phủ dùng để chống lại sớm vỡ vụn.

- Cuồng hóa!

Gã đại hán không cam lòng bạo rống một tiếng, thân thể vốn vô cùng to lớn trong nháy mắt bành trướng lên nhiều, gân xanh ứa ra, song chưởng càng mọc thêm một ít lông dài, móng tay dần chuyển thành màu đen, sắc bén không gì sánh được, răng nanh trên dưới mọc dài chĩa ra khỏi miệng, hai tròng mắt vốn màu đen chuyển thành vàng nâu.

Ngươi lợi hại, người này chính là một nửa lang nhân! Lâm Khiếu Đường kinh hãi nhìn gã đại hán biến hóa, đệ tử của Phủ Thú Sơn sao lại có thể là một nửa lang nhân.

Từ khi Lâm Khiếu Đương tu luyện đến tầng thứ năm "đấu luyện", theo sự đề thăng của trảo long thủ, hồn liệt chỉ cũng đã tu luyện đến tầng cao nhất, càng lĩnh ngộ ra chiêu thức cao thâm hơn , "trảm liệt thương" chính là đệ thất trọng được sáng tạo ra.

Trong lúc gã đại hán cuồng hóa, khí tức quanh thân có vẻ táo bạo phi thường, vết thương trên bụng theo sự biến đổi của cơ thể không ngừng được chữa trị, rất nhanh đã biến mất không thấy.

- Tiểu tử, lão tử muốn đem tủy não của ngươi nhắm rượu tối hôm nay!

Sắc mặt gã đại hán dữ tợn nói, khi cuồng hóa có vẻ như rất thống khổ.

- Hống…., cuồng bạo công kích…

Gã đại hán giống như một đầu tàu xe lửa phóng đến, đôi chân to lớn mỗi một lần đạp trên mặt đất đều nứt toác ra thành những hố nhỏ.

Sắc mặt của Lâm Khiếu Đường rất nghiêm trọng, không hề có ý lùi bước, quanh thân bốc lên một tầng hỏa diễm nhàn nhạt màu vàng, màu sắc so với trảo long thủ cực kỳ giống nhau, mà trường thương trong tay cũng từ màu đỏ nhạt trước đó dần chuyển thành màu vàng.

Nhìn thân thể chạy tới với tốc độ cực nhanh, Lâm Khiếu Đường thì thào tự nói:

- Trảm liệt thứ hồn.

Trong nháy mắt, Lâm Khiếu Đường hóa thành một mũi tên màu vàng nhạt phóng đi…

Một lớn một nhỏ, một đen một vàng, hai đạo quang mang, bên cạnh hồ nước tình cảm mãnh liệt đối đầu va chạm vào nhau, bắn ra những tia lửa sáng lạn…

Đọc truyện chữ Full