DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 186: Tân La thành bảo vệ chiến


Những chuyện sảy ra trong sáu tháng, Lâm Khiếu Đường không thể tưởng tượng được, toàn bộ Hiên Viên quốc chiến hỏa lan tràn, tam đại bộ lạc tây bắc xâm lấn toàn diện, không thể chống đỡ được.

Quân đội người thường và tu luyện giới của Hiên Viên quốc liên hợp chống lại, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ, thế nhưng đất đai mất dần từng chút từng chút một.

Trên thực tế, người khổ nhất vẫn cứ là dân chúng, đối với tu luyện giới mà nói những thứ mất đi chỉ là một chút ranh giới đất đai không có nhiều tác dụng mà thôi, nhưng đối với dân chúng chính là vốn liếng kiếm ăn hàng ngày, tử thương càng lúc càng nhiều.

Nếu chỉ bằng tam đại bộ lạc Lỗ Á liên minh thì không có khả năng chống lại được toàn bộ tu luyện giới của Hiên Viên quốc, nhưng hiện tại bọn họ lại liên hợp Ma Môn bại vong tha hương của Hiên Viên quốc trước đây.

Ma Môn tu luyện phái trước đây của Hiên Viên quốc, hiện tại nghiễm nhiên trở thành bộ tộc Vu sư cao quý nhất của đại thảo nguyên.

Kể từ đó, tu luyện giới của Hiên Viên quốc liền cảm thấy có chút cật lực.

Hơn nữa Ma Môn nghỉ ngơi dưỡng sức trong thời gian dài như vậy, sớm đã trở thành người phì mã tráng, tại đại thảo nguyên tây bắc lại càng hấp thu một số công pháp dã man của tam đại bộ lạc, biến hóa sử dụng cho chính bản thân, thực lực tăng cường mạnh mẽ, nghìn năm trôi qua, đã tương xứng với tám đại môn phái Hiên Viên quốc…hiện tại là bảy đại môn phái.

Phủ Thú Sơn chính là dư nghiệt lưu lại của Ma Môn khi diệt vong, hơn nữa lại là một nhóm thú sư rất lợi hại. Thực lực của nhóm người này cũng không quá mức cường đại, nhưng lại có thể triệu hoán và không chế một ít yêu thú, thậm chí còn có thể tự luyện chế ra một ít yêu thú, bất quá sau này thực sự đã không có người kế thừa liền toàn tâm đầu nhập nghiên cứu, đem một tia tàn dư cuối cùng của Ma Tông ẩn núp trong Hiên Viên quốc, cũng đem lang nhân và người kết hợp, sáng tạo ra một giống loài hoàn toàn mới---- nửa lang nhân. Những nửa lang nhân này nếu ở trạng thái bình thường thì không có gì khác biệt với người bình thường.

Nhóm thú sư cuối cùng kia đã chết hết toàn bộ, chỉ còn lại Hắc Huyết Thú Quân, lúc đó Hắc Huyết Thú Quân mới có đại sư giai, để kéo dài tuổi thọ của mình, cuối cùng đã đem bản thân biến thành một hình tượng nửa người nửa quỷ, bất quá chính vì vậy mà hắn có thể đột phá bình cảnh đại sư giai tiến vào linh hồn giai, tuổi thọ tăng lên ba trăm năm.

Thứ mà tam đại bộ lạc muốn chính là thổ địa màu mỡ của Hiên Viên quốc, mỹ nữ xinh đẹp và rượu thơm, cùng với hoàn cảnh sinh hoạt đẹp đẽ và thoải mái.

Dã man nhân muốn thổ địa màu mỡ, lang nhân muốn nữ tử loài người mềm mại, cao sơn ải nhân lại muốn có rượu ngon và những hoa quả mới lạ thơm ngon.

Bộ tộc Vu sư thì lại muốn thu được những tài nguyên tu luyện phong phú trong Hiên Viên quốc.

Tam đại bộ lạc từ nhỏ đã bưu hãn, nhưng bọn họ cũng rất ít khi xuất hiện những cao thủ đứng đầu, đối với việc tu luyện không có nhiều mưu cầu, tâm tính đan xen giữa nhân loại và dã thú.

Luận về thế lực bình quân tự nhiên tam đại bộ lạc mạnh, thế nhưng nếu như luận về thực lực cá thể cao thủ thì hiển nhiên Hiên Viên quốc mạnh hơn rất nhiều.

Bởi vậy quân đội của tam đại bộ lạc tránh va chạm với người bảy đại môn phái Hiên Viên quốc, tận lực tuyển chọn những con đường chủ yếu là dân chúng và người thường để đánh bất ngờ, đánh xong lập tức bỏ đi.

Phủ Thú Sơn liên hợp với Vu sư đối phó với bảy đại môn phái, tận lực làm cho bọn họ quanh quẩn xung quanh lãnh địa môn phái, không để cho bọn họ ra ngoài hỗ trợ dân chúng bình thường.

Bất quá bảy đại môn phái cũng không ngồi yên bị động như vậy, tuy rằng trong lúc nhất thời vì không biết rõ tình hình mà bị đánh đến trở tay không kịp, thế nhưng nếu muốn công chiếm lãnh địa môn phái của bọn họ nói dễ như vậy hay sao.

Lãnh địa của bảy đại môn phái chiếm giữ mới là những nơi tập trung tài nguyên tu luyện nhiều nhất trong Hiên Viên quốc, bảy chỗ hầu như đã tụ tập đến bảy thành các loại tài nguyên tu luyện.

Nếu như không thể chiếm được lãnh địa của bảy đại môn phái, chẳng khác nào không hề tổn thương đến thực lực căn bản chân chính của Hiên Viên quốc, cho dù có chiếm được hoàng thành đi nữa, chiếm được tất cả những vùng đất khác, cũng chỉ là khống chế dân chúng mà thôi, một khi bảy đại môn phái phản công, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh lui về, dù sao nơi bọn họ chiếm cứ vẫn là vùng đất tập trung nhiều tài nguyên nhất.

Bộ tộc Vu sư cũng bởi vì thảo nguyên tây bắc thực sự quá mức cằn cỗi, đã không thể tiếp tục cung ứng đủ tài nguyên cho bọn họ tu luyện, hơn một trăm năm trước đã sớm chuẩn bị một cuộc chiến quy mô lớn chỉ chờ bộc phát chiến tranh tranh đoạt tài nguyên.

Thế nhưng trong lãnh địa của bảy đại môn phái không chỉ có rất nhiều bẫy rập, cơ quan, khôi lỗi thú còn có các loại kết trận cường đại.

Cho dù bộ tộc Vu sư cường đại không gì sánh được, đối mặt với những công sự phòng ngự dày đặc như và những cao thủ siêu cấp tọa trấn, cũng là mặt ủ mày chau khó tiến hơn được.

Bởi vậy cuộc chiến tranh của hai bên rơi vào thế giằng co, nhưng mà dù sao thì chiến hỏa vẫn dấy lên ở bên trong Hiên Viên quốc, đối với quốc gia thì thương tổn vẫn cực kỳ to lớn, sinh hoạt của bách tính trở nên ảm đạm vô cùng, đau khổ kêu gào trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Bất quá khi tam đại bộ lạc từng bước từng bước xâm nhập vào Hiên Viên quốc, công thành chiếm đất dần dần trở lên khó khăn hơn, thậm chí bắt đầu liên tục bại lui, Hoa U vẫn bảo trì trầm mặc rốt cuộc không thể tha thứ được những kẻ dã man đang xâm chiếm dần lãnh địa của bọn họ, phái ra rất nhiều sát thủ, thích khách và những cao thủ trong tổ chức bắt đầu tham gia vào cuộc chiến, nhất thời thế cục có xu hướng đảo ngược.

Lúc này Lâm Khiếu Đường vẫn quan tâm nhất đến cuộc chiến bất ngờ bên ngoài luyện ngục hành lang gấp khúc, không biết các trưởng lão của bảy môn phái có thể đào thoát được hay không, nghe Hồ Mị Nhi kể lại, chỉ có bảy người sống sót trốn thoát, vị nữ tử đại ma pháp sư Minh Tây đại lục kia rõ ràng vẫn chưa thực sự hạ sát thủ, chỉ cần có người chạy trốn được thì không cản lại, chỉ là quấy rầy một chút mà thôi.

Lâm Khiếu Đường cảm thấy nữ tử này có thể giúp hắn giải đáp những bí mật về Kỳ Áo…

Hồng Diệp Cốc thân là một trong bảy đại môn phái, hiển nhiên cũng bị bộ tộc Vu sư đến vây khốn, mỗi ngày đều có một người quần áo lố lăng cả trai lẫn gái đứng ngoài Hồng Diệp Cốc kêu gào liên tục…

Cứ cách một đoạn thời gian Hồng Diệp Cốc lại phái người ra nghênh chiến một lần, sau khi chấm dứt lại lợi dụng kết trận ngoài cốc chống lại, mọi người quay về cốc nghỉ ngơi và hồi phục, đám Vu sư bên ngoài cũng không có biện pháp gì hiệu quả.

Nguyên lão Dung Tuyên của Hồng Diệp Cốc đã có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, nhiều lần một mình xuất chiến, chém giết rất nhiều Vu sư, uy danh đại thịnh, làm cho đám Vu sư bên ngoài khiếp sợ, thế nhưng một người cũng không thể xoay chuyển được càn khôn, mỗi lần xuất chiến Dung Tuyên nguyên lão đều phải nghỉ ngơi hơn hai tháng mới tiếp tục ra ứng chiến.

Năm vị trưởng lão của Hồng Diệp Cốc chỉ có thể chống đỡ rất khó có thể giết chết đối phương, tu vi hai bên tương đương muốn hạ sát thủ, thực sự rất khó khăn.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên không muốn tham gia vào cuộc chiến xung quanh Hồng Diệp Cốc, tâm hướng tới Kinh Châu thành, hiện nay Uyển nhi là ngoại tôn nữ của hoàng đế Hiên Viên quốc, Hiên Viên quốc gặp phải kẻ thù xâm lược hiển nhiên nàng phải xuất động.

Điều tức nửa tháng, khi Lâm Khiếu Đường hoàn toàn khôi phục, liền muốn ly khai.

- Lâm công tử này muốn đi?

Hồ Mị Nhi hiển nhiên luyến tiếc, ở chung lâu như vậy nói không có cảm tình đó là giả dối, huống hồ bản thân còn đang gặp phải bình cảnh, nếu như không có Lâm Khiếu Đường trợ giúp, bản thân khó có thể đột phá thành công.

- Phải đi!

Lâm Khiếu Đường nói một cách rất kiên quyết.

- Có thể chờ thiếp thân trùng quan thành công rồi hãy đi, nếu như thiếp thân có thể tiến vào linh hồn giai, đối với Hồng Diệp Cốc mà nói chính là một trợ lực lớn.

Hồ Mị Nhi khẩn cầu nói.

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta sẽ đợi thêm bảy ngày, giúp ngươi hoàn thành dẫn dường cho linh anh, đem nó dẫn đạo ra bên ngoài cơ thể, lúc đó phải dựa vào chính ngươi rồi, chỉ cần phục dụng một ít thượng phẩm đan dược, tìm nơi có nguyên nhãn chuyên tâm tu luyện, vậy thì tỉ lệ thành công rất lớn.

- Bẩy ngày? Điều này sao có thể?

Hồ Mị Nhi cả kinh nói.

- Ta sẽ đem một bộ phận bổn nguyên lực chuyển qua cho ngươi.

- Như vậy, tu vi của công tử sẽ giảm xuống!

- Chỉ một chút là được rồi, không có gì đáng ngại!

- Thiếp, nếu như thiếp thân có thể trùng quan thành công, vô luận là việc gì, công tử chỉ cần thông báo thì thiếp thân muôn chết không từ.

- Đừng nói thương cảm như vậy, yên tâm, tận dụng thời gian của ngươi, ta sẽ không quên đâu.

Bẩy ngày sau, Lâm Khiếu Đường dưới sự giúp đỡ của Hồ Mị Nhi, từ một con đường nhỏ vắng vẻ độn ra ngoài, phóng thẳng đến Kinh Châu thành, một đường bôn ba, trên đường nhìn thấy có rất nhiều chiến trường quy mô nhỏ, đối với hiện trạng thê thảm chứng kiến, Lâm Khiếu Đường phẫn nộ mà bi thương, nhiều lần ra tay trợ giúp một số thôn trang và thị trấn nhỏ chống lại các cuộc tập kích của đám người dã man và lang nhân.

Điều này khiến cho tốc độ của Lâm Khiếu Đường giảm bớt một mức lớn, nửa tháng sau mới đến được Kinh Châu thành, chiến hỏa tựa hồ còn chưa lan tới nơi này, bởi vì trung tâm giao dịch lớn nhất của Hoa U và các phân dường mạnh nhất của thất phái đều ở nơi này, vì thế vu sư và tam đại bộ lạc chưa dám tấn cống ở đây.

Phòng ngự của Kinh Châu thành cực kỳ sâm nghiêm, ra vào cửa thành đều phải tiến hành kiểm tra phi thường nghiêm ngặt, bất quá đối với sự ra vào của những người tu luyện cũng rất thả lỏng, tu luyện giả Hiên Viên quốc và Ma Tông có bản chất hoàn toàn khác nhau, lại thêm Kinh Châu thành có kết trận bảo hộ rất mạnh, đối với ma nguyên lực tương đối mẫn cảm, bởi vậy muốn trà trộn vào tương đối khó khăn.

Lâm Khiếu Đường trực tiếp bay vào hoàng cung đại viện, hiện tại dân chúng nhìn thấy có người bay tới bay lui trên đỉnh đầu của mình, đã là thấy nhưng không hề trầm trồ ngạc nhiên.

Nhưng mà, Lâm Khiếu Đường cũng không tìm thấy Lâm Uyển nhi ở chỗ nào, ngay cả Nam Cung Phỉ Phỉ cũng không thấy ở trong hoàng cung. Hiện tại tâm trạng của mọi người trong hoàng cung đều rất lo sợ, nơi nơi đều có tin đồn, nói Hiên Viên quốc sắp tiêu vong, khí số đã hết, không ít người đã di cư chạy nạn.

Thậm chí còn nghe đồn, Lỗ Á liên minh đã bí mật hội ngộ với tu luyện giới Đại Hạ quốc, nếu như mật đàm thành công, chia chác đạt thành hiệp nghị, Đại Hạ quốc rất có khả năng sẽ toàn lực hiệp trợ Lỗ Á liên minh đồng thời xâm lấn Hiên Viên quốc.

Cuối cùng, Lâm Khiếu Đường từ miệng của hoàng đế lão nhi biết được, khi Lỗ Á liên minh chính thức tuyên chiến công khai với Hiên Viên quốc, Lâm Uyển Nhi liền bay tới Lâm gia, Nam Cung Phỉ Phỉ cũng đi theo nàng.

Tân La thành là thành trì lớn nhất phía tây bắc, một khi tam đại bộ lạc tiến quân thần tốc công phá biên cảnh, gặp phải một đại thành đầu tiên chính là Tân La thành, nơi đó từ ba tháng trước cũng đã trở thành một trong những chiến trường lớn nhất Hiên Viên quốc.

Ngu ngốc, trong lòng Lâm Khiếu Đường mắng to một câu, trực tiếp từ trong thư phòng của hoàng đế lão nhi bay lên trời, hướng về phía Tân La thành cấp tốc phóng đi.

Con đường trước kia sớm đã thành nơi không an toàn, hiện tại trong Hiên Viên quốc ngoại trừ lãnh địa bảy đại môn phái và các thành thị lớn, không còn nơi nào an toàn.

Lâm Khiếu Đường phải nhiều lần làm rối đường phi hành, để tránh những tên Vu sư tuần tra, những Vu sư này đều muốn bắt những tu luyện giả tán nhân, muốn từ trên người những kẻ thế lực đơn bạc này tìm được chút ít chỗ tốt, để bổ xung những tổn thất của bọn họ.

Nửa tháng sau Lâm Khiếu Đường mới bay tới địa giới của Tân La thành, hiện tại đã đến thời gian trước kia hắn ước định với Kỳ Áo.

Lâm Khiếu Đường không trực tiếp vào thành, mà là từ phía sau trực tiếp bay vào hậu sơn Lâm gia.

Phế dược phòng vẫn là phế dược phòng trước đây, ngoại trừ ngăn nắp sạnh sẽ hơn một chút, hầu như không có bất cứ biến hóa gì, thế nhưng Lâm Khiếu Đường còn chưa đến gần đã bị một thực nhân mộc (cây ăn thịt người) lớn chặn lại, một quyền đánh tan.

Linh mộc kết trận đã mở ra, hơn nữa phạm vi phòng thủ so với trước kia lớn hơn không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến chắc là có Lâm Ngật Nhiên tọa trấn trong gia tộc, đã đem linh mộc kết trận cải tiến một phen tăng mạnh uy lực.

Lâm Khiếu Đường phải lui lại tiến vào sâu phía trong núi, nhưng đúng lúc này, hai cỗ lực lượng cường đại đến không thể tưởng tượng được, đang ở một nơi càng sâu hơn trong núi phía sau Lâm gia va chạm với nhau.

Trong đó có một cỗ lực lượng cường liệt hơn một chút làm Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút quen thuộc, nếu như đoán không sai thì đó hẳn là Kỳ Áo.

Bay nhanh nửa canh giờ, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc dừng lại trên đỉnh một ngọn núi, hiện ra ba đạo thân ảnh, trong đó có ai thân ảnh chính là hắc bào nữ tử và nam tử tóc ngắn màu vàng nhạt đã từng xuất hiện bên ngoài luyện ngục hành lang gấp khúc.

Người còn lại chính là Kỳ Áo đã ly khai năm năm trước, bởi vì khí tức của Kỳ Áo và hắc bào nữ tử kia quá mức cường liệt, trực tiếp chèn ép, che giấu khí tức của nam tử tóc ngắn màu vàng nhạt.

Lâm Khiếu Đường vốn định ẩn nấp quan sát, đáng tiếc ba người đã phát hiện ra sự có mặt của hắn, vì vậy đành phải cắn răng bay tới, một đường bôn ba trong thời gian dài làm cho Lâm Khiếu Đường uể oải bất kham, lúc này lại phải chịu uy áp lớn như vậy, cảm thấy có chút ăn không tiêu.

- Đường Lâm, ngươi đã tới rồi!

Vẻ mặt Kỳ Áo ung dung ân cần thăm hỏi.

- Lão ca, ta có thể không tới sao?

Lâm Khiếu Đường uể oải nói.

- Ha ha, nếu như ngươi nguyện ý, ngươi có thể không đến, chỉ là đồng thời ta có thể rất nhẹ nhàng tìm được ngươi mà thôi.

Kỳ Áo cười to.

Kỳ Áo hiện tại so với Kỳ Áo lúc đầu hoàn toàn không giống nhau, vô luận là khí chất hay thực lực, đều có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ngoại trừ khuôn mặt vô cùng quen thuộc của người đông phương ra, mỗi một cử động hay thậm chí một ánh mắt của Kỳ Áo đều lộ ra một loại phong cánh tây đại lục phi thường nồng hậu.

Hắc bào nữ tử và nam tử tóc ngắn màu vàng đều nhận ra Lâm Khiếu Đường, tuy rằng lúc đó Lâm Khiếu Đường ở phía sau Hồ Mị Nhi, thế nhưng đối với cấp bậc siêu cấp cao thủ như bọn họ mà nói, ghi nhớ đặc thù cũng không phải là một việc khó khăn, chỉ là có chút kỳ quái vì sao lúc đó Lâm Khiếu Đường gần như sắp chết lại có thể sinh long hoạt hổ như vậy, phải biết rằng tẩu hỏa nhập ma không phải dễ dàng có thể thoát được.

- Tôn quý thánh nữ Đạt Khắc giáo, vì sao mặc đệ ta nói bao nhiêu lần đi nữa, ngài đều không chịu tin ta đây?

Kỳ Áo cũng không vội vã hỏi về chuyện tình thần khí với Lâm Khiếu Đường, ngược lại vẻ mặt vô tội nhìn hắc bào nữ tử.

- Bởi vì ngươi là một người đê tiện vô sỉ, dĩ nhiên dám vào cấm địa của bổn giáo ăn cắp luân hồi chi quyển!

Hắc bào nữ tử lạnh lùng nói.

- Cái đó chỉ là hiểu lầm, ta chỉ là muốn ngăn cản tên đạo tặc đó mà thôi, ý định ban đầu của ta phải là bảo vệ thánh vật của quý giáo mới đúng!

Kỳ Áo biện giải nói.

- Xảo biện! Hừ, thế sao quyển trục đó lại biến mất?

Trong mắt hắc bào nữ tử lộ hung quang, tất cả mọi trên thế gian trong mắt của nàng tựa hồ có thể đông cứng thành khối băng.

- Điều này ngài phải hỏi vị đạo tặc kia mới đúng.

Kỳ Áo nhún vai nói.

Hắc bào nữ tử hiển nhiên không muốn nói thêm cái gì, trên bàn tay bồng một tiếng phát ra một đoàn hỏa cầu màu đen, hỏa diễm màu đen kịch liệt cuồn cuộn thiêu đốt.

Kỳ Áo cũng tuyệt không lo lắng nói:

- Thánh nữ điện hạ mỹ lệ, nếu như người không nhanh chóng đi Lai Đặc giáo hội thánh đường sở thẩm phán, vậy thì sợ rằng muội muội Ái Lệ Ti của người sẽ phải lên hỏa hình thiêu sống.

Tuy rằng vẻ mặt của hắc bào nữ tử không tin, thế nhưng vẫn chưa xuất thủ.

- Ái Lệ Ti sớm đã trốn chết đến Kỳ Đông đại lục, sao lại có thể rơi vào trong tay của Lai Đặc giáo hội được cơ chứ?

- Ngài lẽ nào đã quên Lai Đặc giáo từng phái một đội mục sư đến Kỳ Đông địa lục tiến hành giao lưu học thuật tám năm trước hay sao? Kỳ thực nói là giao lưu nhưng đó chỉ là ngụy trang mà thôi, mục đích chân thực chính là phái tai mắt đến bắt muội muội của ngài mà thôi, hơn nữa hành động của họ đã hoàn toàn thành công, lẽ nào khi bọn họ bắt được Ái Lệ Ti, lại ở đường cái hô to, chúng ta đã bắt được muội muội của thánh nữ Đạt Khắc giáo rồi, các ngươi mau đến xem a! Ngài nghĩ có khả năng này hay sao?

- Không có chứng cứ, ta không thể tin tưởng lời ngươi nói được!

Hắc bào nữ tử vẫn như trước băng lãnh nói.

Kỳ Áo cười cười nói:

- Hiện tại ta cũng không có chứng cứ chứng minh Lai Đặc giáo hội bắt được muội muội của ngài, thế nhưng ta lại có chứng cứ chứng minh bọn họ đã từng tới nơi này, chính là một thành thị Đông phương cổ kính này.

- Có chứng cứ gì?

Bàn tay của hắc bào nữ tử buông lỏng, đoàn hỏa diễm màu đen rốt cuộc dập tắt.

- Vị huynh đệ bên cạnh ta đây vẫn ở nơi này sinh hoạt từ bé đến lớn, hắn có thể làm chứng chứng minh đã từng có một đám mục sư áo trắng đến nơi này, Đường Lâm, ngươi còn nhớ rõ năm đó có một đám người mặc y phục màu trắng hay không?

Kỳ Áo tự tin hỏi.

Lâm Khiếu Đường tuy rằng không nghe rõ ràng hai kẻ có tu vi kinh khủng này nói cái gì, thế nhưng tám năm trước có một đám nam tử mặc y phục màu trắng, hắn vẫn còn nhớ rất rõ, đặc biệt là một tên gia hỏa bị nước mũi của hắn dọa đến bỏ chạy.

Đôi mắt màu tím của hắc bào nữ tử nhìn thẳng vào Lâm Khiếu Đường, sau lưng đột nhiên cứng đờ, có một luồng tinh thần lực cuồn cuộn mãnh liệt không thể ngăn cản phóng đến, Lâm Khiếu Đường có một loại cảm giác không che giấu được thứ gì.

- Tám năm trước, xác thực có một đám người tự xưng là bạch y mục sư Minh Tây đại lục đã từng đến nơi này, nhưng lại vì một số người địa phương chữa bệnh qua, bất quá có vẻ trình độ của bọn họ rất kém.

Cổ họng Lâm Khiếu Đường khô khốc không gì sánh được, nhưng lại làm bộ rất nhẹ nhàng nói.

Dung nhan như đóng băng của hắc bào nữ tử tựa hồ có chút hòa tan, nhưng gần như chỉ trong nháy mắt lại đông kết như ban đầu, vừa rồi nàng đã phóng ra tình thần lực xiềng xích vô cùng cường đại, nếu như đối phương nói dối lập tức trái tim sẽ đập nhanh hơn, thống khổ không gì sánh được, còn nếu như nói thật thì sẽ không có chuyện gì.

- Trình độ rất kém? Tiểu tử ngươi tựa hồ quá cuồng vọng rồi, mục sư chính là chức nghiệp trị liệu xuất sắc nhất của Minh Tây đại lục chúng ta, cho dù trúng phải thương tổn nghiêm trọng đến đâu đi nữa chỉ cần không chết thì có thể cứu sống được.

Nam tử tóc ngắn màu vàng nhạt bỗng nhiên không phục nói.

Lâm Khiếu Đường bĩu môi, lắc đầu nói:

- Điều đó chỉ giới hạn ở các vết thương bên ngoài mà thôi, nếu như là nội thương hoặc tật bệnh mà nói, bọn họ căn bản không có biện pháp nào, ngược lại còn làm cho bệnh tình càng nặng hơn.

- Nói năng linh tinh, chủ nhân, tiểu tử này nhất định là đang nói dối, hắn căn bản không hề gặp qua cái gì gọi là mục sư!

Nam tử tóc ngắn vội la lên.

Hắc bào nữ tử lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử tóc ngắn, nam tử nhất thời ngậm miệng không nói.

- Thánh nữ đại nhân cao cả, lẽ nào người không thể xác định được những lời của vị huynh đệ này nói là thực hay giả?

Kỳ Áo lo lắng nói.

- Cho dù đều là sự thực thì ta cũng muốn đem luân hồi chi quyển trở về!

Tâm tình của hắc bào nữ tử vẫn chưa có chút thư giãn nào.

- Tại hạ đã nhiều lần thanh minh luân hồi chi quyển không có trong tay tại hạ, nếu như thánh nữ vẫn cứ khăng khăng một mực như cũ, vậy thì đừng trách ta không khách khí, ngươi và ta nếu như đánh một trận, tất nhiên sẽ phải lưỡng bại câu thương, đến lúc đó thánh nữ muốn trong một thời gian ngắn có thể trở về được Minh Tây đại lục, điều đó hẳn là không có khả năng, nói như vậy Ái Lệ Ti đã có thể gặp nguy hiểm rồi.

Kỳ Áo rốt cuộc đã nổi giận.

- Chủ nhân, thuộc hạ nguyện ý một mình quay về, cứu tiểu công chúa!

Nam tử tóc ngắn cúi đầu nói.

Con ngươi của Kỳ Áo co rút lại.

- Các ngươi hai người đồng thời xông lên hợp công ta thì mới có thể đánh ta bị thương, còn nếu như chỉ có một thánh nữ mà nói, hừ hừ, chỉ sợ còn thiếu chút lửa đó.

Thần sắc của hắc bào nữ tử hơi hơi thay đổi, thế nhưng trong con mắt màu tím thì băng diễm lại càng nồng đậm hơn.

- Không cần, cho dù chúng ta lập tức quay về cũng không chắc có thể cứu được Ái Lệ Ti, hiện tại ta đã chọn được một người thích hợp hơn hẳn Ái Lệ Ti.

Nam tử tóc ngắn nghi hoặc hỏi:

- Chủ nhân, người đó là, thiếu nữ tử y trong thành đi ra nghênh chiến ba ngày trước hay sao?

Hắc bào nữ tử nhẹ nhàng gật đầu nói.

- Không sai, chính là nàng, trong cơ thể của nàng và Ái Lệ Ti giống nhau, đều ẩn chứa uy năng của thần long, đồng dạng cũng có thể làm tế phẩm hiến thể cho hắc ám Long Thần.

Phanh…

Một viên hỏa cầu màu đen không hề có dấu hiệu nào bắn thẳng về phía Kỳ Áo, bất quá chỉ va chạm vào hộ thể đấu khí của Kỳ Áo liền bạo tạc biến mất, không hề làm tổn thương đến hắn, thế nhưng Lâm Khiếu Đường một bên lại gặp phải phiền phức lớn, bị sóng xung kích đẩy lui lại hơn một trăm thước mới có thể đứng vững thân hình lại.

- Mụ nội nó, thế nào không lên tiếng đã đánh rồi!

Lâm Khiếu Đường chửi ầm lên, trong lòng lại thầm sảng khoái, các ngươi có thể đánh được rồi, đánh đến chết cũng được, cuối cùng cả ba tên đều đồng quy vu tận mới tốt, như vậy thì hắn mới thoát được gã Kỳ Áo thần bí này.

Kỳ Áo trong năm năm qua đã sớm tiêu hóa nguồn năng lượng lần trước hút lại từ trên người Lâm Khiếu Đường đến bảy tám phần, hiện tại đã có tu vi tiếp cận địa vương giai, về phần hắc bào nữ tử cũng như vậy, hai người sợ là đã sớm đạt tới cấp độ giả địa vương giai, giai vị càng cao lại càng khó đột phá được bình cảnh, bởi vậy tỉ lệ giả giai vị xuất hiện sẽ tăng lên nhiều hơn.

Vô số hỏa cầu màu đen trong không trong bay qua bay lại, một thân đấu khí cường liệt của Kỳ Áo có thể bài sơn đảo hải, trực tiếp dùng khí tức đem nhưng viên hỏa cầu màu đen này bức văng ra xa.

Nam tử tóc ngắn thỉnh thoảng phóng ra mấy đạo quyền kình quấy nhiễu Kỳ Áo một chút hiệp trợ hắc bào nữ tử, ba người ngươi tiến ta lui, rất náo nhiệt.

Lâm Khiếu Đướng dưới tầng thấp bầu trời ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác được không nên ở chỗ này vẫn hơn, xoay người hướng về phía Lâm gia bay đi.

- Tiểu tử, cư nhiên bỏ chạy! Hừ, một hồi rồi sẽ tìm ngươi tính toán mọi chuyện!

Kỳ Áo vừa chống lại công kích điên cuồng của đối phương đồng thời giận dữ nói.

Nếu kết trận của Lâm gia không mở, Lâm Khiếu Đường tự biết không thể vào được, bất quá gần cửa thành phía bắc có rất nhiều nguyên lực ẩn giấu, nơi này sợ là sẽ có chiến sự, xoay người một cái bay tới.

Quả nhiên, phía bên dưới cửa thành phía bắc đông nghịt một mảng, toàn bộ đều là đám dã man nhân, chí ít cũng có hơn năm nghìn người, trên không trung càng huyền phù mười mấy tên vu sư thảo nguyên, trong mắt đám đông dã man nhân hầu hết đều tràn ngập một loại khát vọng, một loại khát vọng muốn chiếm hữu, điều này càng tăng thêm dã tính của bọn chúng.

Coi như là nửa lang nhân của Phủ Thú Sơn thì ngoại hình so với đám người bên dưới cũng có vẻ nhỏ hơn một chút, hơn nữa thể hình của đám dã man nhân này lại càng cân xứng hơn, thể hình hoàn mĩ này có thể làm cho bất cứ chủng tộc nào cũng cảm thấy ghen tị, chỉ có một điều là vóc người của bọn họ hơi cao to một chút mà thôi, nam tính hầu như có thể đạt được chiều cao đến hai mét hai mươi, có một số thậm chí đạt đến hai mét năm mươi, cho dù là nữ tính thì bình quân cũng cao đến một mét chín, hơn nữa đối với dã man nhân thì chiến sĩ không hề phân biệt nam và nữ, lực lượng của nữ tính thậm chí không hề kém hơn nam tính chút nào, có một số nữ tính chiến sĩ thiên phú còn lợi hại hơn nam chiến sĩ rất nhiều.

Trên thực tế, dã man nhân không phải thô lỗ như vẻ bề ngoài, chỉ là thể hình của bọn họ rất bưu hãn mà thôi, những đặc thù thân thể khác so với người bình thường không có nhiều điểm khác nhau, có lẽ còn có tính tình của bọn họ càng thêm thô bạo một chút, bọn họ vẫn tự xưng là hậu đại của người khổng lồ Hiên Viên quốc, vẫn tự cho là quốc thổ Hiên Viên quốc vốn là thổ địa của bọn họ mới đúng.

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn một chút đã thấy Lâm Uyển Nhi đứng trên tường thành, phong cách đặc biệt một thân tử y, đang muốn bay tới lại nhìn thấy Lâm Ngật Nhiên đứng bên cạnh hắn lại có chút do dự.

Chỉ là trong thời gian do dự này, phía dưới tường thành vẫn là đang hò hét, thanh âm cực lớn, đinh tai nhức óc.

Dã man nhân bắt đầu khởi động tấn công, hơn mười gã Vu sư đứng trên không trung không biết phóng loại thuật pháp gì, gia trì thêm lên người dã man nhân này một hộ thể cương tráo mắt thường có thể nhìn thấy rõ được, đám dã man nhân giống như dã thú lao nhanh tới…

Thế nhưng, cuộc chiến công thành hoặc là tuân theo chiến tranh thành thị như trong tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường lại không hề xuất hiện, những tu luyện giả đứng trên tường thành Tân La thành đã thực sự hò hét nhảy xuống, đúng là muốn cứng đối cứng với đám dã man nhân.

Lâm Khiếu Đường cảm giác làm như vậy có chút ngu xuẩn, nếu như không có tu vi sư giai mà lại cùng đám dã man nhân man lực cường hãn này lấy cứng đối cứng hiển nhiên là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Bất quá, Lâm Khiếu Đường rất nhanh liền bỏ ý niệm trong đầu này đi, bởi vì số lượng tu luyện giả không ngừng nhảy xuống dưới tường thành so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn rất nhiều, nếu chỉ nói số lượng chí ít đã vượt quá ba lần đối phương.

Tất cả các bang phái lớn nhỏ đều đã tham gia vào cuộc chiến bảo vệ Tân La thành, thấy một màn như vậy Lâm Khiếu Đường không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Tân La thành tuy là một thành thị lớn, thế nhưng số lượng quân vệ thành lại không nhiều, nếu như chỉ trông chờ vào đám quân đội này mà nói, Tân La thành sợ là đã sớm bị những tên dã man nhân này một quyền chết cả đám, san bằng tất cả mất rồi.

- Tiểu Đường Đường, ngươi sao lại ở chỗ này?

Ngay trong thời gian Lâm Khiếu Đường đứng trên cổng thành quan sát trận chiến, phía sau truyền đến một âm thanh ngọt lịm mà lại vô cùng quen thuộc…

Đọc truyện chữ Full