DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 188: Tân La thành bảo vệ chiến (3)

Siêu cấp trị liệu sư.

Lâm Khiếu Đường đứng nguyên một chỗ, hai tay loạn vũ nhanh đến mức hầu như là biến mất, chỉ nghe thấy nhưng âm thanh vù vù vang lên.

Hơn mười bàn tay nhỏ bé, dưới sự khống chế của Lâm Khiếu Đường bay tứ tan ra xung quanh, hướng về phía những người bị thương, điểm huyệt, khơi thông huyết mạch, phùng châm, uy dược…

Người thiếu cánh tay hay thiếu chân tự nhiên không thể làm cho bọn họ lập tức đứng lên, chỉ có thể tạm thời tiếp nối mà thôi, thế nhưng nếu là nội thương bình thường có thể lập tức làm cho bọn họ khôi phục như ban đầu, lại phục dụng thêm một hoàn đan dược "bách tiêu đan" do Lâm Khiếu Đường làm ra, trên cơ bản so với lúc trước khi thụ thương không kém bao nhiêu.

Chỉ chốc lát, trên tường thành đã có tới một phần ba tu luyện giả lại một lần nữa đứng lên được, hai phần ba tuy rằng không có năng lực lập tức giết địch, thế nhưng cho dù khôi phục được một phần thực lực thì cũng gia nhập vào đội quân phòng ngự.

Đa số người nội thương đều là do huyết tụ gây nên, một khi thanh trừ thì lập tức khôi phục được bảy tám phần, sức chiến đấu không giảm xuống bao nhiêu, không ít người lại tiếp tục nhảy xuống.

Tố Tố và hoàng y nữ tử không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào thanh niên xa lạ kia, ngẩn người tại chỗ, trong nhãn thần có chút si mê, chẳng lẽ lại là thần tiên hạ phàm?

Có thể là chiến sự rất căng thẳng, đại bộ phận người bị thương chưa chú ý tới đã phát sinh cái gì, còn tưởng rằng đan dược vừa mới phục dụng bắt đầu thể hiện tác dụng của nó.

Trên tường thành chí ít có hơn ba nghìn người vị thương, Lâm Khiêu Đường dùng thời gian một nén hương để trị liệu cho tất cả mọi người một cách tương đối, toàn bộ quá trình trị liệu hắn đều ở trong cảnh giới vong ngã, nguyên thức mở rộng ra, đem những người bị thương bảo phủ bên trong, loại nội thị này so với chụp X quang còn muốn hữu hiệu hơn gắp trăm lần, hầu như có thể trong thời gian nháy mắt phán đoán ra thương thế.

Sau đó lại dùng tiểu kim thủ (bàn tay nhỏ màu vàng) hoàn thành quá trình trị liệu, có một số thương thế tiểu kim thủ còn chui vào trong miệng vết thương, khai thông những huyết quản bị bế tắc.

Làm như vậy kết quả cũng cực kỳ hao tổn thể lực, chỉ là lần này Lâm Khiếu Đường đã lấy hết nguyên lực của bản thân ra thực hiện.

Lâm Khiếu Đường nhễ nhại mồ hôi gian nan hít thở không khí, khó chịu giống như một người thường dùng tốc độ cực hạn chạy hết năm nghìn thước vậy

Y phục lại bị một người lôi lôi kéo kéo, Lâm Khiếu Đường không quá tình nguyện xoay người lại, ngực mãnh liệt phập phồng lên xuống. Vị lục y thiếu nữ trước đó vừa giáo huấn hắn, vẻ mặt sung kính nhìn chính mình.

- Có việc gì sao?

Lâm Khiếu Đường lau mồ hôi hỏi.

- Thần tiên ca ca, vừa rồi tiểu nữ có chỗ đắc tội, xin người thứ lỗi!

Trong mắt Tố Tố lóe ra tia sùng bái, tuyệt đối thành khẩn nói.

Hô xích, hô xích. Lâm Khiếu Đường miễn cưỡng cười, lấy ra một viên kim dương đan nuốt vào, thể lực lập tức khôi phục như ban đầu.

- Ngươi là trị liệu sư đúng không?

- Đúng vậy!

Tố Tố đứng một bên vội vã gật đầu, hoàng y thiếu nữ bên cạnh cũng gật đầu.

- Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?

- Mười một người.

- Ít như vậy, không còn người nào khác nữa hay sao?

- Thần tiên ca ca, trị liệu sư tại Hiên Viên quốc vẫn là một chức nghiệp rất vô dụng, cực kỳ ít người chịu chủ động tu luyện, chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, từ nhỏ sinh ra đã chỉ có thủy nguyên môi, nếu như không chọn loại chức nghiệp như trị liệu sư này mà nói, vậy thì không thể tiến hành tu luyện, ta cũng không nghĩ tới sinh ra trên đời vài thập niên rồi vội vã chết đi.

Tố Tố hơi hơi quyệt miệng nói.

- Ngươi thuộc về giai vị nào?

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn cuộc chiến bên người tường thành, lại hỏi.

- Sĩ giai đỉnh cấp, bọn tỉ muội trên cơ bản đều có giai vị này, còn có hai vị tỷ muội đã đạt tới sư giai rồi.

Tố Tố thoáng tự hào nói.

- n! Các người từ giờ mười một người tu tập cùng một chỗ, tập trung lực lượng đối với những người ta vừa mới trị liệu thương thế nhẹ tiến hành trị liệu khôi phục, vết thương một khi khép lại liền để cho bọn họ toàn lực hiệp trợ phòng thủ trên thành, không cần tiếp tục nhảy xuống chiến đấu.

- Nếu như bọn họ không nghe chúng ta làm sao bây giờ?

- Vừa rồi là bị trọng thương cho nên bọn họ mới không dám xuống một lần nữa, các ngươi đi nói thì bọn họ nhất định sẽ nghe.

Lâm Khiếu Đường rất chắc chắn nói.

Lúc này, năm gã luyện dược sư vừa mới ly khai kinh ngạc nhìn một bên trên tường thành, nhìn chằm chằm vào những người bị thương đứng lên một cách sinh long hoạt hổ, có chút không thể tin vào hai mắt của mình.

- Tân đại phu, lẽ nào là dược liệu của chúng ta đã sinh ra hiệu quả?

Bạch lão hoài nghi hỏi.

Tân đại phu kinh ngạc nhìn một gã thương bình vừa mới muốn chết từ trên mặt đất đứng lên, còn có một vị bắp đùi chỉ còn da nối lại bàn chân cũng khập khiễng từ trên mặt đất đứng lên, chân đã nối lại tương đối hoàn chỉnh, máu đã ngừng chảy, khí sắc phảng phất như trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều.

- Hẳn… hẳn là không phải!

Tân đại phu lẩm bẩm nói, đối với mọi chuyện phát sinh trước mắt có chút không thể lý giải được.



- Vu đại sư, chúng ta có lên tiếp tục tấn công hay không?

Một gã Vu sư mặc áo bào màu tro cung kính hỏi.

- Chờ một chút, những con chó nhỏ Hiên Viên quốc còn đang có không ít lực chống cự, phải chờ cho đến khi bọn chúng tuyệt vọng, mới bồi thêm cho bọn chúng một kích trí mạng.

Một gã Vu sư bay phía trước hơn ba mươi gã vu sư lẳng lặng quan sát toàn bộ chiến trường nói.

Trong ba mươi chín gã Vu sư huyền phù trên không trung thì có sáu người không tham gia vào đội thi triển pháp thuật, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó, còn ba mươi ba gã Vu sư còn lại không ngừng gia trì thêm cho dã man nhân bên dưới hộ thân cương tráo và nộ khí chú.

Nơi hậu phương còn có hơn hai mươi gã vu sư không ngừng chữa trị cho thương binh bị thương mang về, thậm chí còn có một số trực tiếp tiến vào đoàn đội dã man nhân đang chiến đấu tiến thành trị liệu trực tiếp, nếu như vết thương nhẹ có thể trong nháy mắt khôi phục lại.

Một đoàn gã dã man kỵ sĩ một đường cấp bách phóng đến, hổ mã dưới thân thỉnh thoảng hí lên, bọn họ cách chiến trường còn có cự ly mấy trăm trượng, lấy tốc độ chạy cực nhanh của hổ mã thì rất nhanh sẽ chạy tới nơi.

Áp lực lên tu luyên giả của Hiên Viên quốc lớn đến không gì sánh được, rất nhiều người đã không còn chút chiến ý nào, ý chí tinh thần sa sút, thậm chí còn có một số cảm thấy tuyệt vọng, rõ ràng phe mình người đông thế mạnh nhưng vẫn không đánh lại người ta, loại đả kích như thế này thực là lớn…

- Quận chúa, chúng ta rút lui đi thôi!

Nam Cung Phỉ Phỉ lo lắng nói.

- Không!

Uyển nhi nói so với lần trước còn kiên quyết hơn.

Khống chế tử long khí diễm trong thời gian dài làm cho Uyển nhi thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn không có môt tia huyết sắc, nhưng ánh mắt của nàng vẫn có chấp như cũ, lại không có mảy may ý tứ buông tha.

Người của Lâm gia đã tử thương quá một nửa, mấy hảo thủ cũng cảm thấy uể oải bất kham, chỉ còn có Lâm Ngật Nhiên vẫn có thể giết địch như ban đầu, thế nhưng nếu như không thể một kích giết chết những dã man nhân này thì không được bao lâu bọn chúng sẽ lại hoàn hảo như lúc đầu, tiếp tục gia nhập vào vòng chiến. Loại tình trạng đánh mãi không chết này, cho dù là Lâm Ngật Nhiên trên tinh thần cũng chịu đả kích không nhỏ, cả một khu vực lớn cần một người nàng chống đỡ, thể lực tiêu hao thực sự rất lớn.

Phốc…

Uyển nhi rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu, té ngã trên mặt đất, Nam Cung Phỉ Phỉ cả kinh kêu lên:

- Quận chúa!

- Đừng chạm vào ta!

Lâm Uyển Nhi lau đi vết máu nơi khóe miệng lại một lần nữa đứng lên, chỉ là tử long khí diễm đã biến mất, muốn lập tức triệu hoán thêm một lần nữa thực sự không có khả năng.

Bên kia, Lâm Ngật Nhiên gặp phải năm tên dã man nhân đại chiến sư được gia trì hộ thể cương tráo và nộ khí chú vây công, cho dù đã tiến vào linh hồn giai sơ kỳ, lại thêm võ kỹ vô cùng lợi hại thì Lâm Ngật Nhiên cũng có cảm giác ăn không tiêu, bị hợp lực vây công cũng đã bị nội thương.

- Lão tổ, chúng ta rút lui đi thôi!

Lúc này, ba vị trưởng lão hầu như đồng thời kêu lên, điều này làm cho Lm Ngật Nhiên có chút phân thần.

Nói còn chưa xong, một gã dã man nhân đại chiến sư tung một quyền đánh trúng bụng Lâm Ngật Nhiên, nàng bay ngược lại đến mấy trượng, xô ngã bảy tám người, cuối cùng Lâm Bình tiếp được, mới không bị triệt để ngã xuống đất.

- Phốc…

Lâm Ngật Nhiên không thể ức chế được khí huyết đang bốc lên, phun ra một ngụm máu, những ngày gần đây liên tục phải chiến đấu lại vừa mới thụ thương lúc này đồng thời nổi lên tác dụng, coi như là linh hồn giai cũng ăn không tiêu.

- Lão tổ, chúng ta lui đi thôi!

Lâm Bình thấy tình cảnh như vậy cũng nổi lên tâm lí muốn thối lui.

Còn núi, không sợ không có củi đốt, nếu như toàn bộ đã chết hết vậy thì không còn gì nữa.

- Ba ngày trước trận chiến, ta đã phát ra lời cầu cứu đến ba đại môn phái, hôm qua đã có hồi âm, ngày hôm nay nhất định bọn họ sẽ đến, chỉ cần viện quân của chúng ta đến, sẽ không còn chuyện gì nữa!

Cho dù bị thương thì Lâm Ngật Nhiên vẫn suy trì một loại ung dung của cao thủ như trước.

Lâm Bình liếc mắt nhìn tường thành phía sau có hơn ba nghìn người bị thương, thần sắc tối sầm lại, hai ba nghìn người, tu luyện giả còn đang chiến đấu nhiều nhất không vượt qua bảy nghìn người, đã có mấy nghìn người ngã xuống mãi mãi rồi.

Bẩy nghìn đấu với năm nghìn, còn có một nghìn dã man kỵ sĩ sắp gia nhập vào vòng chiến.

Đánh? Đánh thế nào a? Chỉ có thể đánh bạc tính mệnh mà thôi.

Lâm Bình có chút hối hận khi đem phá thương quyết trước đó tán đi, nắm tay mạnh mẽ co lại.

- Lâm Khiếu Đường, đều là tiểu tử thối ngươi làm hại, làm lại lão tử hiện tại không có năng lực đấu với đám dã man nhân này.

- Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú a!

Lâm Bình mạnh mẽ xoay người lại, chỉ thấy Lâm Khiếu Đường quỷ mỵ xuất hiện phía sau hắn.

- Ngươi… ngươi đến đây lúc nào?

Lâm Bình dường như thấy quỷ nhìn Lâm Khiếu Đường.

Phanh, quang hoa trong mắt Lâm Khiếu Đường đột nhiên lóe lên, một đạo hỏa quyền đã đánh bay một gã dã man nhân chiến sĩ muốn đánh lén, lúc này mới nói:

- Hiện tại không cần quản đến đây như thế nào, trước hết đem đan dược này giao cho lão tổ, để nàng phục dụng vào, tuy rằng đối với nàng tác dụng không được nhiều lắm, nhưng chung quy so với không có vẫn tốt hơn.

- Ai!

Lâm Bình còn muốn nói cái gì đó, Lâm Khiếu Đường lại lắc mình một cái biến mất khỏi chiến trường loạn lạc.

Nam Cung Phỉ Phỉ liều mạng bảo hộ Lâm Uyển Nhi, thế nhưng người cùng phe xung quanh càng lúc càng ít đi, liếc mắt nhìn lại hầu như chỉ thấy toàn dã man nhân.

Bỗng nhiên, ba thanh cự kiếm đồng thời bổ tới, Nam Cung Phỉ Phỉ đã kiệt lực không còn sức chống đỡ, chỉ là vẫn đứng che trước người Uyển nhi chặt chẽ nhắm hai mắt lại.

Đương đương đương...

Ba tiếng vang lên.

- Công tử!

Nam Cung Phỉ Phỉ mở mắt ra, nhất thời kinh hỉ kêu lên, Lâm Uyển Nhi càng trừng đôi mắt to giống như nằm mơ nhìn người mới đến.

Lâm Khiếu Đường cầm trên tay một thanh cự kiếm không biết từ nơi nào có được, đánh lui ba gã da man nhân chiến sĩ, vứt đi đại kiếm, nhanh chóng ôm lấy hai nàng, hóa thành một mũi tên lửa hướng về phía khu vựa có khá nhiều người Lâm gia tập trung, ở chỗ này chiến cuộc tương đối hòa hoãn.

Buông hai nàng, Lâm Khiếu Đường lấy ra hai khỏa đan được.

- Cầm lấy kim dương đan này phục dụng vào, có thể chống đỡ được một hồi.

Hai nàng không kịp hỏi rõ tình huống, Lâm Khiếu Đường đã nhanh chóng phóng đi.

Lúc này chiến cuộc thoáng có chút biến đổi, trên tường thành có một nghìn gã tu luyện giả nhảy xuống, lại gia nhập vào chiến trường, có thêm một nghìn tu luyện giả đồng thời gia nhập vào trận chiến, các tu luyện giả khác nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, tinh thần cũng dâng lên, tuy rằng không biết những người bị thương này làm sao có thể thoáng cái đã khôi phục lại, nhưng đây tuyệt đối là tin tốt.

Kim dương đan chỉ còn lại hai viên cuối cùng, phải dùng tiết kiệm một chút, Lâm Khiếu Đường nhìn phía dưới tường thành có năm sáu nghìn người bị thương âm thầm suy nghĩ, tiếp theo chỉ có thể dùng kim dương đan để chống đỡ việc tiêu hao thể lực mà thôi.

Lâm Khiếu Đường lại dùng trò cũ, lúc này lại phóng nhiều tiểu kim thủ hơn, chừng hơn một trăm cái, đấu luyện tầng thứ năm đã đem hai loại cao giai vũ kỹ dung hợp cùng một chỗ, không hề nghĩ đến dưới loại tình huống như thế này cư nhiên có điều lĩnh ngộ, tạo ra một hệ phụ trợ, cũng không có công dụng tấn công quá lớn, thế nhưng đây mới chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, những tầng phía sau tựa hồ khiến cho người ta cực kỳ chờ mong.

Lâm Khiếu Đường đứng tại chỗ vũ lộng, tốc độ càng lúc càng nhanh, phảng phất như đang đánh một bộ quyền pháp, quanh thân tràn ra một tàng kim quang nhàn nhạt cùng với hồng sắc cực kỳ uy phong, những người bị thương nằm dưới tường thành toàn bộ được bao phủ bên trong phạm vi nguyên thức của Lâm Khiếu Đường.

Tiểu kim thủ không ngừng trị liệu cho những người bị thương, nếu như gặp phải thương thế cực kỳ nghiêm trọng, tiểu kim thủ sẽ hóa thành một cỗ lực lượng nhỏ bé rót vào cơ thể từ vết thương, dần dần đồng hóa.

Cảm giác cạn kiệt sức lực, Lâm Khiếu Đường lập tức nuốt vào một viên kim dương đan…

- Chuyện gì sảy ra?

Vu đại sư cảm giác thấy không ổn nhìn về phía đoàn quang mang chớp động bên dưới Tân La thành.

Những Vu sư khác đều nghi hoặc quan sát, không hề có người nào trả lời, bởi vì bọn họ cũng không biết rốt cuộc đang phát sinh chuyện gì.

Đám vu sư càng nhìn càng kinh hãi, những kẻ bị thương đặt dưới tường thành cư nhiên từng đám từng đám đứng lên, lại có thêm hai ba nghìn người tiếp tục gia nhập vào vòng chiến, những người bị thương còn lại đứng ngay ngắn xếp hàng tại chỗ.

Khỏa kim dương đan cuối cùng, Lâm Khiếu Đường không luyến tiếc nuốt vào, rốt cuộc trước khi cạn kiệt sức lực đã trị liệu xong cho tất cả mọi người, mười một trị liệu sư đang đứng bên ngoài tiếp tục tiến hành trị liệu khôi phục cho những người bị thương nặng, những vết khâu nếu như không có trị liệu sư phụ trợ, khó có thể trong một thời gian ngắn hoàn toàn khép lại.

Vô luận là trên tường thành hay bên dưới tường thành, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vị thanh niên có thể đồng thời trị liệu cho mấy nghìn người dưới kia, thực sự là quá thần kỳ rồi.

Trên thực tế, Lâm Khiếu Đường cũng hiểu được bản thân rất thần kì, bằng vào một chút tài nghệ và kiến thức kiếp trước của hắn, cư nhiên có thể sáng tạo ra một loại phương pháp gia trì trị liệu như vậy, chỉ là loại phương pháp này đối với sự tiêu hao của cơ thể thực sự quá lớn, bởi vì rất nhiều trường hợp dựa vào nguyên lực trực tiếp hóa thành một loại năng lượng tinh thuần chui vào trong cơ thể người bị thương làm cho vết thương đỡ hơn hoặc có thể trực tiếp biến mất, điểm này có chút giống với phương thức trị liệu của mục sư, nhưng lại có điều bất đồng rất lớn, điểm giống nhau nhiều nhất chính là khi thi pháp sẽ tiêu hao nguyên lực cực kỳ lớn.

Người bị thương khôi phục hoàn toàn, chỉ hướng cái nhìn cảm kích về phía Lâm Khiếu Đường rồi lại trực tiếp gia nhập vào vòng chiến đấu, bọn họ còn phải bảo vệ gia viên của chính mình.

Mà những người bị thương nặng không thể lập tức gia nhập chiến đấu vẻ mặt không biết phải làm sao.

Lâm Khiếu Đường ổn định hô hấp, lớn tiếng nói:

- Người thuộc đạo tông, toàn bộ đứng về phía cửa thành, võ tông thì khởi động hộ thể cương khí đứng phía trước đạo tông mười trượng.

Những tu luyện giả này khuyết thiếu chính là một người có thể đứng đầu, mấy tháng qua, vẫn đều là chém giết một cách toán loạn, căn bản không hề có một tổ chức nào hữu hiệu, hiệu suất như vậy mà có thể chống đỡ được đến năm tháng đã là rất không tồi.

Nghe được vị thanh niên thần kì chỉ huy, những tu luyện giả bị thương này thống nhất đến thần kì, có thể chính là sự cảm kich đối với người đã trị thương cho bản thân, hoặc cũng có thể là sự tôn kính đối với một cường giả.

Không nhất định phải có tu vi cao có thể đánh có thể giết mới là mạnh, thực sự đến khi chiến tranh bạo phát, những tu luyện giả này mới ý thức được, bất luận là chức nghiệp gì đều có thể có chỗ thiếu sót của nó.

Rốt cuộc đều là tu luyện giả, chỉ trong chốc lát mọi người đã đứng vào vị trí của mình, Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn về phía đám dã man kỵ sĩ đang chạy chồm mà đến, còn cách hơn mười trượng cuối cùng bọn họ sẽ đi vào phạm vi chiến trường.

- Những người thuộc đạo tông chuẩn bị cho tốt đạo phù, một lúc nữa nghe rõ mệnh lệnh của ta, chỉ cần ta kêu một tiếng, mọi người đồng thời phóng ra đạo phù, vô luận là hình thức gì cũng được, chỉ cần có thể đánh ngã được đám dã man nhân này là được, nghe hiểu chưa?

Lâm Khiếu Đường xúc động mạnh mẽ hét lên.

- Nghe rõ rồi!

Âm thanh đáp lại điếc tai.

Không ít người trên tường thành đã lĩnh ngộ được ý tứ, cũng đều chuẩn bị thỏa đáng!

Năm gã luyện dược sư trước đó còn muốn ly khai giờ khắc này đều đứng tại chỗ kinh ngạc quan sát tất cả mọi chuyện phát sinh.

- Giết…

Dã man nhân kỵ sĩ rống to, khí thế như hồng, bài sơn đảo hải.

- Phóng!

Lâm Khiếu Đường cũng hét lên một tiếng.

Toa toa toa…

Vô số đạo phù hóa thành các loại hình quang mang công kích khác nhau, trong nháy mắt bắn về phía đám dã man nhân kỵ sĩ đang lao tới.

Đám vu sư đột nhiên giác ngộ, vội vàng thi triển pháp thuật chống đỡ, thế nhưng chính là chỉ có hơn mười người làm sao có thể đối kháng lại hơn một nghìn người, cho dù chỉnh thể thực lực của đối phương không hề mạnh, thế nhưng lại có số lượng lớn bù vào.

Bang bang bang bang…

Cơn mưa đạo phù phảng phất giống như đạn pháo hưng phấn bạo tạc trong đội hình của những dã man nhân kỵ sĩ đang xung kích, nhất thời những tiếng kêu thảm thiết vang lên…

Đọc truyện chữ Full