DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 217: Động loạn sơ hiện


Khố Ban cũng cảm giác được có điều không ổn, rất nhanh lại có thêm khí tức của một người khác biến mất.

Lý Nhĩ liều lĩnh lao thẳng xuống phía dưới đồi núi, chỉ là mới bay được một đoạn ngắn, đã bị mấy mũi băng tiễn ngăn cản, những mũi băng tiến này tuy rằng không thể gây chút tổn thương nào đối với Lý Nhĩ, thế nhưng lại có thể làm cho tốc độ của hắn chậm đi phần nào, cho dù chỉ là thời gian mấy cái chớp mắt thì đối với mấy người Lâm Khiếu Đường đang chạy trốn cũng cực kỳ quý giá.

Khố Ban thì lại bị mấy cái đại hỏa cầu xung quanh gây nên chút khó khăn…

Từng ma pháp trận một phát động liên tiếp, nhất thời làm cho hai đại cao thủ có chút luống cuống chân tay, những ma pháp trận này không tính là ma pháp trận lợi hại gì, nhưng tính toán lại cực kỳ tinh chuẩn, vô luận là công kích hay phong thủ, hoặc là mê hoặc, đều rất khó phán đoán hóa giải, Lý Nhĩ và Khố Ban cũng không có kiên trì đi tìm trận nhãn hóa giải, trực tiếp dùng sức mạnh hủy hết tất cả mọi thứ cản đường, nhưng chính vì vậy mà tốn đi không ít thời gian.

Khi hai người chạy tới địa điểm mà khí tức vừa mới biến mất, nơi này cái gì cũng không có, ngoài trừ xung quanh có khá nhiều nham thạch rơi vãi khắp nơi.

Khố Ban ngoài cách tăng cường phạm vi tra xét và độ mạnh yếu của nguyên thức thì không còn cách tìm kiếm nào hữu hiệu hơn, Lý Nhĩ trải qua quá trình dốc sức dò xét cũng không thu được kết quả nào, cánh tay khô gầy vung lên tức thì mấy trăm con thi trùng từ trong ống tay áo bay ra, lập tức bay tứ tán triển khai công việc tìm kiếm tung tích mục tiêu.

- Những tiểu tử này dĩ nhiên có thể đem toàn bộ khí tức che giấu?

Khố Ban không giải thích được nói.

- Chỉ cần có thể chui sâu xuống dưới lòng đất là có thể.

Lý Nhĩ khà khàn trả lời.

Khố Ban tỉnh ngộ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, nguyên lực toàn thân bành trướng mạnh mẽ, nham thạch bốn phía bị nguyên khí thổi bay tán loạn, phảng phất như có một trận cuồng phong càn quét qua.

Vô số đạo kiếm khí từ cánh tay của Khố Ban liên tục bay lên, bốn năm ngọn núi xung quanh nhất thời bị phá hủy, bụi bặm bốc cao, tiếng tạc nổ nổi lên bốn phía, giống như là bị pháo kích hướng thảng vào những ngọn núi mà phá hủy.

Ở một gò núi không bắt mắt, Lâm Khiếu Đường và mấy người A Mạn Đạt đang ở trong một huyệt động rất tán loạn. Tác Cáp Đồ dĩ nhiên tìm được huyệt động do khâu nghĩ thú đào dưới lòng đất.

Khâu nghĩ thú là loại đê giai ma thú quần cư, thường sinh hoạt tại đồi núi nào đó, toàn thân của chúng có bộ áo giáp màu đen bao phủ, thân thể dài nhỏ, nếu như nhìn từ xa rất giống như những con kiến cực lớn. Mỗi một đàn thường có hơn trăm con. Trong đồi núi đào huyệt động ngầm kéo dài tới trăm dặm, về mặt tập tính sinh hoạt cũng có nhiều điểm rất giống với kiến.

Xa xa truyền đến từng đợt nổ mạnh, nhưng không hề ảnh hưởng đến đội ngũ năm người tiếp tục tiến tới. Trong huyệt động này bọn họ đã chạy vòng quanh lên tới hơn mười dặm đường.

- Ha ha, phía trước không xa lắm có cửa ra khỏi huyệt động này, chúng ta đi ra thôi, đừng nghĩ rằng chúng ta ở trong huyệt động này chạy không xa lắm nhưng thực tế đã xuyên qua vài ngọn núi rồi!

Tác Cáp Đồ hưng phấn nói.

- Không được, chúng ta không thể ra khỏi huyệt động này được, tiếp tục tìm kiếm đường đi sâu hơn!

Lâm Khiếu Đường lập tức cự tuyệt đề nghị của lão ải nhân.

Không ai đưa ra ý kiến phản đối, không biết từ lúc nào, Lâm Khiếu Đường đã trở thành người lãnh đạo của đội ngũ mấy người này, phân lượng ngôn ngữ của hắn rất nặng.

Đúng lúc này sự uể oải buồn ngủ mạnh mẽ kéo tới, Lâm Khiếu Đường căn bản không có nhiều thời gian phản ứng, ý thức bắt đầu mơ hồ không rõ, trước khi ngã xuống đất trong nháy mắt, Lâm Khiếu Đường liều mạng dốc hết toàn lực nói ra mấy câu:

- Trước khi ta tỉnh lại không được ra khỏi huyệt động, có khả năng chui sâu thì cứ chui, không thể chui thì cứ đợi…

Phía sau tựa hồ như còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng không còn kịp nữa rồi, thân thể mạnh mẽ ngã xuống đất, nặng nề hôn mê.

La Cách Tư yên lặng nâng Lâm Khiếu Đường dậy dìu đi, Ngả Tháp thì mang theo ám dạ tinh linh nữ nô, trong sáu người thì có tới hai người mất đi ý thức. Lâm Khiếu Đường ngủ say, phảng phất như dành cho đội ngũ đang chạy trốn này một tầng ám ảnh không thể đuổi đi được, ngay cả Tác Cáp Đồ cũng không có hăng hái lải nhải nhiều, nỗ lực tìm kiếm nhiều nhánh huyệt động hơn.

Dọc đường đi A Mạn Đạt còn bố trí một ít ma pháp trận tự bạo để phòng ngừa vạn nhất, phải biết rằng từ khi tiến vào trong huyệt động này thì nguy hiểm đối với bọn họ không chỉ đến từ hai lão quái vật ngoài kia, còn có những con khâu nghĩ thú, chủ nhân chân chính của huyệt động, nếu như bị coi là thức ăn thì có đôi khi khâu nghĩ thú tập trung lại giết chết được yêu thú rất lợi hại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Ba ngày trôi qua, A Mạn Đạt vẫn thường xuyên theo dõi, cảm ứng ma pháp trận được đặt bên ngoài để dò xét hành tung hai lão quái vật, liên tục dò xét lại cho kết quả phi thường kỳ quái, có đôi khi bọn họ đi rất xa, nhưng có đôi khi quay lại rất gần, phảng phất giống như là hai lão quái vật có con mắt thấu thị (nhìn xuyên vật thể), tùy thời khắc đều gắt gao theo bọn họ.

Ngày thứ tư trôi qua, đám người A Mạn Đạt phải mang theo hai người hôn mê chạy trốn chết làm cho bọn họ cảm thấy uể oải phi thường, ngồi xổm trên mặt đất trong huyệt động, đôi miêu nhĩ (tai mèo) của Ngả Tháp không ngừng rung động, tâm trạng sa sút hỏi:

- A Mạn Đạt tỷ tỷ, hiện tại chúng ta đã an toàn hay chưa?

A Mạn Đạt tập trung dò xét, sắc mặt trắng bệnh nói:

- Chuyện gì xảy ra? Hiện tại bọn họ ở ngay trên đầu chúng ta.

Nói đến đây, La Cách Tư và lão ải nhân cùng nhảy dựng lên, La Cách Tư thì đập đầu vào đỉnh huyệt động, nhất thời đau đến mụ người lập tức ngồi chồm hổm xuống dưới, độ cao của huyệt động khâu nghĩ thủ chỉ miễn cưỡng đủ cho hắn đứng thẳng lưng mà thôi.

Ngay khi tất cả mọi người còn cho rằng bị phát hiện ra, ánh mắt của a Mạn Đạt chợt lóe lên, có chút tỉnh ngộ nói:

- Huyệt động của khâu nghĩ thú bốn phía thông nhau, rất nhiều chi nhánh, chúng ta liệu có thể vô tình quay trở lại hay không?

Tác Cáp Đồ nóng nảy:

- Không có khả năng, ta lấy danh nghĩ của ải nhân ra thề, chúng ta tuyệt đối không quay lại đường cũ!

A Mạn Đạt lạnh lùng bình tĩnh nói:

- Cung không nhất định là đi lại con đường cũ, chỉ là hai con đường cách nhau rất gần cũng không chừng, cứ chạy loạn trong này biết đâu đi tới địa phương sâu hơn ngay bên dưới chẳng hạn.

Tác Cáp Đồ gật đầu nói:

- Điều này thực tế là có thể xảy ra, khâu nghĩ thú đào hang thực sự là không hề có chút quy luật nào có thể tìm ra được.

Nếu như tiếp tục ở phía bên dưới hai lão quái vật này thực sự là quá nguy hiểm, bốn người không dám nghỉ ngơi lập tức đứng dậy, hướng về một phía khác chạy đi.

Lúc này Tác Cáp Đồ không chỉ muốn tìm kiếm đường đi không mà còn muốn đi thẳng về một phương hướng, cứ như vậy lại tiếp tục qua năm ngày.

Dươi sự dò xét của A Mạn Đạt cuối cùng cũng không quỷ dị như lúc đầu, bọn họ cách hai nhân vật nguy hiểm càng ngày càng xa, tuy rằng khoảng cách kéo dài với tốc độ rất chậm. Bất quá chỉ mới hơn năm mươi dặm mà thôi

Nói đến cũng lạ, trong hang động này chạy trốn đã khá nhiều ngày, thế nhưng lại không hề gặp lấy một con khâu nghĩ thú, các ma thú khác cũng không hề gặp con nào, tựa hồ như là một hang động bị vứt bỏ.

Một đầu khác, Lý Nhĩ và Khố Ban vẫn không tiếp tục buông tha tìm kiếm, đám thi trùng mà Lý Nhĩ phóng ra lúc này đã quay trở về đầy đủ, dĩ nhiên không có đến một con mang về tin tức hữu ích.

Khố Ban thỉnh thoảng lại tập trung vào một khu vực nào đó tiến hành tìm kiếm càn quét, rất nhiều khu đất lớn đã bị hắn phá hủy thành những hố sâu.

Lại qua mười ngày, sự kiên nhẫn của hai lão quái vật cứ như vậy một chút một chút giảm đi, lấy tu vi và năng lực của bọn họ, thời gian dài đến như vậy còn chưa tìm được mục tiêu, nhất định là mục tiêu đã chạy thoát rồi, hoặc là bị Khố Ban dưới sự điên cuồng càn quét phá hủy tới hôi phi yên diệt.

Lại tiếp tục qua mười ngày, Lý Nhĩ và Khố Ban hầu như là đem toàn bộ gò núi xung quanh san thành đất bằng, nhưng mà không hề phát hiện ra tung tích vật gì còn sống, ngoại trừ thình thoảng xuất hiện một vài ma pháp trận thì toàn bộ trống không.

- Trong bọn họ có trận pháp sư lợi hại, nói không chừng ngay từ đầu đã dùng truyền tống trận chạy khỏi nơi này rồi!

Lý Nhĩ tự giễu cười nói.

Khố Ban đành phải thừa nhận chuyện này có khả năng là sự thực, nếu như không bắt được người, ước định trước đó của hai người hiển nhiên không thể thành lập, vong linh ma pháp sư và kiếm thánh tuy rằng có chút mâu thuẫn, tuy nhiên không đủ lý do để liều mạng tranh chấp, không chào hỏi cùng hướng về hai phía bay đi.

Trong một huyệt động cách vong linh ma pháp sư mà kiếm thánh ly khai hơn một trăm năm mươi dặm, A Mạn Đạt đang tiến hành dò xét bình thường như những ngày trước đó.

A Mạn Đạt bỗng nhiên thất thanh nói:

- Khí tức của bọn họ đang dần dần đi xa!

- Thực sự!

Đôi mắt mèo của Ngả Tháp trong huyệt động lòe lòe chiếu sáng.

La Cách Tư thở ra một hơi nhẹ nhõm nói:

- Chúng ta rốt cuộc cũng có thể đi lên nhìn mặt trời rồi, nếu như tiếp tục ở lại nơi tối tăm này, nhất định chúng ta sẽ phát điên mất thôi.

Tác Cáp Đồ thì chẳng hề để ý, ở trong huyệt động tối tăm hay là ở trên mặt đấy, đối với một lão ải nhân như hắn mà nói không có nhiều khác nhau quá lớn.

Ba người đang chuẩn bị tìm đường ra ngoài, A Mạn Đạt lại nói:

- Tốt nhất chúng ta nên tiếp tục ở trong này vài ngày nữa, Lâm tiên sinh cũng sắp tỉnh lại rồi, chờ tiên sinh tỉnh lại rồi tính.

Ba người không có ý kiến nào khác, còn rất xa mới có thể đi tới đầu cuối của huyệt động này, nếu như muốn ra thì phải quay trở lại đường cũ, bởi vậy chỉ có thể ở tại chỗ chờ đợi.

Ba cánh giờ sau, A Mạn Đạt dò xét xác nhận lần thứ hai, lúc đầu không hề phát hiện ra điều gì khác thường, thế nhưng ngay lúc A Mạn Đạt định thu hồi nguyên thức cảm ứng ma pháp trận, đột nhiên phát hiện ra hai điểm xa xa có hai cỗ khí tức mạnh mẽ bành trướng, nhất thời toát một trận mồ hôi lạnh. Hai cỗ khí tức cường đại vốn đã đi rất xa, lúc này dĩ nhiên xuất hiện tại điểm ban đầu, bọn họ đi rồi quay lại, hơn nữa khí tức thu liễm đến mức thấp nhất, hầu như không thể phát hiện ra.

A Mạn Đạt cảm thấy may mắn vừa rồi không mù quáng đi ra khỏi huyệt động, chỉ một trăm năm mươi dặm mà thôi, ngay cả bản thân cũng có thể phát hiện dễ dàng huống chi là hai lão quái vật cấp địa vương giai này, sợ là trong nháy mắt có thể tập trung vào mục tiêu.

Lại tiếp tục qua hai ngày, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc từ sự hôn mê cưỡng chế tỉnh lại, khi nhìn thấy tất cả mọi người đều an toàn tránh né bên trong hang động, Lâm Khiếu Đường thở ra một hơi rật dài.

Để an toàn, lai tiếp tục đợi trong hang động hơn mười ngày thời gian, lúc này Lâm Khiếu Đường mới mang theo ám dạ tinh linh và bốn người còn lại ra khỏi hang động.

Trong mấy chục ngày sinh hoạt cực kỳ buồn chán, mọi người đã sớm thảo luận qua đi con đường nào là tốt nhất, La Sát quốc hiển nhiên là không thể ở lại, khu vực thống trị của Lai Đặc giáo hội càng không thể đi, phạm vi còn lại thực sự rất nhỏ. Tại Minh Tây đại lục này ngoại trừ Long Thạch đế quốc ra, ba quốc gia khác không thể đi, cuối cùng còn có hơn mười quốc gia nhỏ nằm trong tầm thống trị của Đạt Khắc giáo hội là có thể.

Trải qua thời gian trải nghiệm vừa rồi tại Minh Tây đại lục, Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với các quốc gia lớn, cuối cùng quyết định đến một quốc gia nhỏ tại phía đông La Sát quốc.

Quay trở lại Kỳ Đông đại lục chính là mục tiêu lớn nhất của Lâm Khiếu Đường lúc này, thế nhưng cho đến bây giờ không có cách nào thực hiện được. Lâm Khiếu Đường nghĩ tới đi tìm Áo La Lạp, thế nhưng rất nhanh liền bỏ ý định này ra khỏi đầu, thực sự quá nguy hiểm. Nếu như nữ nhân giống như băng tuyết này đã bắt mình đến nơi này, tự nhiên không có khả năng để cho mình quay trở lại đường cũ.

Nơi đây gọi là Thụy Ma Nhĩ, môt tiểu quốc gia, thuộc về một nước phụ thuộc của Long Thạch đế quốc, hàng năm đều phải cống nạp một lượng cống phẩm nhất định để cầu sự bảo hộ của bọn họ.

Tại một khu biên cảnh của Thụy Ma Nhĩ quốc, mấy người Lâm Khiếu Đường thu được tin tức đối với bọn họ mà nói thực sự là rất tệ, Lai Đặc giáo đã đem bọn họ trở thành tội phạm truy nã dị giáo đồ đến toàn bộ Minh Tây đại lục, giải thưởng truy nã bọn họ tăng lên một trăm lần, Lâm Khiếu Đường là thủ phạm chính.

Trừ chuyện đó ra, bởi vì giáo chủ đại nhân Bì Da La của Lai Đặc giáo hội tại đế đô La Sát quốc bị người khác ám sát, nên đã phái binh chinh phạt La Sát quốc, chiến tranh từ một tháng trước đã bắt đầu bùng phát.

Từ cái thành nhỏ nơi biên cảnh này có thể nhìn ra được tâm tình hoảng loạn của người dân, thậm chí còn có rất nhiều tin tức khác nữa, thế nhưng mấy người Lâm Khiếu Đường không có tâm trạng nào để nhìn kỹ, liền nhanh chóng rời thành.

Tiến vào Thụy Ma Nhĩ ngày thứ chín, mấy người Lâm Khiếu Đường tiến đến khu đất cạnh một ngọn núi lửa, núi lửa tựa hồ như đã thật lâu chưa phun trào, tro bụi núi lửa quanh năm trầm tích làm cho đất đai ở đây màu mỡ phi thường, thảm thực vật cực kỳ tươi tốt, mà địa hình của nơi này cũng tương đối phức tạp…

Thánh quang độc đã được bài trừ, tạm thời không có cách nào quay trở lại Kỳ Đông đại lục, Lâm Khiếu Đường lại không muốn đến địa phương đông người gây chuyện ồn ào, mà nguyên khí nơi núi lửa này lại rất nồng hậu, rất có khả năng tồn tại nguyên nhãn.

Sẵn có điều kiện và sự cần thiết của thực lực, tiếp tục tiến hành tu luyện sâu hơn trở thành việc cấp bách hiện nay!

Tại một mảnh đồi núi nhỏ do dung nham núi lửa chồng chất nhiều năm mà thành, Lâm Khiếu Đường tìm được một huyệt động cực kỳ bí mật, hắn quyết định ở chỗ này ẩn cư tu luyện một thời gian…

Đọc truyện chữ Full