DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 220: Đột phá! Đai sư giai!


Trước khi trùng quan, Lâm Khiếu Đường lợi dụng thời gian ba tháng để hút hết toàn bộ độc nguyện lực trong người Tân Tây Á. Nội anh trong cơ thể lại từ một tấc cao thêm năm thốn, trông giống như một đứa trẻ con, cực kỳ sống động. Cái đầu khả ái thậm chí còn hư huyễn sinh trưởng ra một ít tóc, cả thân hình màu xanh bóng trong suốt. Sau khi ăn xong độc nguyên lực, trong cơ thể của Lâm Khiếu Đường reo vui có vẻ hưng phấn dị thường.

Tại thời điểm hấp thu luồng nguyên lực cuối cùng trong cơ thể Tân Tây Á có chút cảm giác nuốt cả quả táo, nội anh của Lâm Khiếu Đường còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được hết độc nguyên lực, chỉ là đem chúng dung hợp vào trong nội anh, bởi vậy thể tích và chiều cao của nội anh còn có thể tiến thêm một bước.

Thánh quang độc trong cơ thể Tân Tây Á cũng làm cho Lâm Khiếu Đường đau đầu không ngớt, lại tiếp tục trải qua thời gian ba tháng, mới vất vả khu trừ được một nửa. Lâm Khiếu Đường chỉ có thể làm được đến mức này, muốn khu trừ toàn bộ, với tu vi của hắn hiện nay, hắn còn chưa thể làm được.

Khi Tân Tây Á có thể mở ra đôi mắt màu tím của mình ra, thân thể có vẻ cực kỳ suy yếu, thế nhưng nhãn thần so với trước kia lại sinh động hơn không ít. Ít nhất có sinh khí hơn nhiều.

- Cảm tạ ngươi đã cứu ta!

Tân Tây Á khiêm tốn nửa quỳ cúi đầu nói.

- Ta cũng không hoàn toàn cứu ngươi, chỉ là thuận tiện mà thôi. Đứng lên đi!

Lâm Khiếu Đường chắp hai tay phía sau, dừng lại trước người Tân Tây Á đang quỳ nhàn nhạt nói.

- Ám dạ tinh linh chưa bao giờ quan tâm đến mục đích, chỉ nhìn kết quả. Mạng của Tân Tây Á là do ngài cứu, vì vậy ngài sẽ là chủ nhân sau này của Tân Tây Á.

Tân Tây Á vẫn quỳ, vô cùng cố chấp.

- Tùy ý muốn của ngươi. Hiện tại có thể đi ra ngoài được không?

Tâm tư của Lâm Khiếu Đường đã không còn tập trung trên người Tân Tây Á, một mực suy nghĩ xem khi trùng quan có vấn đề gì sảy ra hay không.

- Dạ! Bất quá trước tiên xin chủ nhân đặt tay lên trước đầu của Tân Tây Á!

Lâm Khiếu Đường không tập trung vươn tay ra, Tân Tây Á không đợi tay của hắn đặt lên đầu của mình đã tự động vươn mình đón tiếp. Trong miệng Tân Tây Á tự lẩm nhẩm chú ngữ tinh linh, quang mang chợt lóe. Tại mi tâm của Tân Tây Á xuất hiện một đạo hoa văn dài nhỏ màu đỏ sậm, bất luận là ám dạ tinh linh nào tự chủ động nhận chủ, đều xuất hiện hoa văn giống như vậy trên mi tâm của mình.

Lâm Khiếu Đường đột nhiên sửng sốt, rốt cuộc cũng rõ ràng mọi chuyện, cười khổ, không nói thêm cái gì. Tân Tây Á lập tức lui ra ngoài.

Lại thêm ba ngày chuẩn bị, phối hợp với một khỏa "cửu hỏa nguyên đan", Lâm Khiếu Đường đã lấy ra một khỏa đại sư đan phục dụng.

"Cửu hỏa nguyên đan" tùy rằng được luyện chế từ thần khí, nhưng dù sao thì cũng không trải quan việc cẩn thận lựa chọn tài liệu và điều phối, cũng không có hỏa nguyên lực tinh thuần của người luyện đan phụ trợ chỉ dựa vào tính năng cường đại của thần khí mà luyện chế ra, vì vậy so với đại sư đan hiển nhiên kém hơn một chút, hơn nữa đại sư đan lại có tác dụng đặc biệt trợ giúp cho người phục dụng đột phá quan khẩu, tăng tỉ lệ thành công khi trùng quan.

Võ sư tu luyện chính là nội tinh, chỉ khi đem nội tinh cô đọng và thăng hoa, tạo thành nội dương mới có thể trở thành đại sư giai chân chính. Một khi nội dương của bản thân không bị phá hủy thì chung quy tính mạng không kết thúc, chỉ khi nguyên dương tiêu vong mới là tử vong chính thức, thọ mệnh cũng lần thứ hai đề thăng lên ba trăm năm.

Đại sư đan chính là loại đan dược trung cấp tối cao mà Lâm Khiếu Đường phục dụng từ trước đến nay, vừa mới tiến vào bụng thì đã có một cỗ nhiệt lưu thiêu cháy chạy dọc cơ thể, cực kỳ thoải mái. Thế nhưng dần dần lại không phù hợp với lục phủ ngũ tạng, phảng phất như dấy lên sự thống khổ không thể chịu đựng được.

Liền bảy ngày, Lâm Khiếu Đường căn bản đả tọa không thể đứng dậy, thu mình một chỗ, rõ ràng bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Một tháng sau mới chậm rãi khôi phục lại, nhưng vẫn như cũ không có cách nào áp chế dược lực của đại sư đan.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng!

Hai năm thời gian lặng lẽ trôi qua. Lâm Khiếu Đường đã có thể đem nội tinh kích phát ra quang mang chói mắt, khi hoàn toàn chuyển hóa thành năng lượng thể, nội dương trong cơ thể bống nhiên hỗn loạn, đem tất cả lực ngưng tụ tách hết ra. Ngưng tụ nội dương thất bại.

Hai năm thời gian tựu như vậy mà lãng phí, đáng tiếc vô cùng. Lâm Khiếu Đường cũng không vì thế mà nổi giận, kiên trì tổng kết kinh nghiệm thu được. Sau khi tiêu hóa toàn bộ kinh nghiệm có được, mới cầm khỏa đại sư đan khác một ngụm nuốt vào trong bụng.

Đối với khỏa đại sư đan cuối cùng này, Lâm Khiếu Đường cẩn thận dị thường, tuy rằng đã thất bại một lần, nhưng nguyên lực của bản thân lại được củng cố và tăng thêm, so vói trước kia không chỉ càng thêm khổng lồ mà còn thêm phần vững chắc.

Đối với cơ hội cuối cùng này Lâm Khiếu Đường ngược lại không phải quá toàn tâm, phân nửa thời gian mỗi ngày đều dàng cho phương diện nghiên cứu vũ kỹ…

Xuân đi thu đến, thời gian trôi đi như bay…

Không ai biết được rằng bên dưới một ngọn đồi cạnh núi nửa này đang có năm con người đang điên cuồng nghiên cứu, chỉ là hạng mục nghiên cứu của mỗi người hoàn toàn khác nhau mà thôi.

Lại thêm năm năm trôi qua!

Hôm nay, trong huyệt động đột nhiên truyền ra tiếng cười to thô lỗ, khuôn mặt của Tác Cáp Đồ đầy bụi bặm, từ trong căn phòng rèn vũ khí của mình vọt ra ngoài, trong tay cầm một thanh sắt lớn đang lòe lòe chiếu sáng. Độ dài của cây gậy sắt so với độ cao của Tác Cáp Đồ không sai biệt lắm, đường kính vượt qua mười thốn, thân gậy giống như gậy trúc thông thường, từng đốt từng đốt một, chỉ là mỗi một đốt cả trên lẫn dưới đều có kích thước bằng nhau, giống như là những ống trúc khớp lại.

- Ải nhân đại thúc, có chuyện gì mà hưng phấn như vậy?

Ngả Tháp từ trong một căn phòng rèn khác đi ra, có chút khẩn trương lại có chút hiếu kỳ hỏi.

Ngả Tháp mấy năm nay vẫn giúp đỡ lão ải nhân làm việc, một năm trước coi như là đã học thành tài xuất sư, bản thân có thể độc lập chế tạo vật thể gì đó mà không cần sự chỉ bảo của lão ải nhân. Chỉ là thẩm mĩ của Ngả Tháp so với lão ải nhân thì đúng là giống như một trời và một vực vậy, càng không thích vũ khí to lớn, chỉ thích chế tạo các loại vật phẩm trang bị trang sức, thế nhưng Ngả Tháp cũng không có nhiều thiên phú, thủy chung không thể chế tạo được vật phẩm có chứa phụ gia thuộc tính, cho dù được sự giúp đỡ của Tân Tây Á cũng rất khó tạo ra được sản phẩm tốt. Đối với điều này Ngả Tháp vẫn chỉ thở dài, cũng may lão ải nhân trong mấy năm nay không có thành tựu gì, vì vậy về mặt tâm lý coi như Ngả Tháp còn cân đối. Hôm nay nghe được tiếng cười to của lão ải nhân, Ngả Tháp có loại cảm giác khẩn trương bị vượt xa.

- "Lôi Hỏa Thần Trượng" của ta rốt cuộc đã hoàn thành rồi. Ha ha ha. Tác Cáp Đồ đã trở thành khâu lăng ải nhân cường đại nhất!

Tác Cáp Đồ không thể che giấu được tâm tình mừng rõ hưng phấn của bản thân.

- "Lôi hỏa thần trượng"? Rất lợi hại hay sao?

Ngả Tháp có chút ghen tị hỏi.

- Đó là đương nhiên. Với tay nghề của Tác Cáp Đồ coi như là tại cố hương cũng cực kỳ nổi danh. Kiện "lôi hỏa thần trượng" ta đã tốn chín năm thời gian mới hoàn thành được, thế nhưng thực tế từ hơn một trăm năm trước, trong lòng Tác Cáp Đồ đã có kế hoạch chuẩn bị, cho tới bây giờ mới có đủ điều kiện để thực hiện.

Tác Cáp Đồ quá hưng phấn, nói năng có chút lộn xộn.

- Ta hỏi ngươi rốt cuộc là lợi hại như thế nào?

Ngả Tháp nâng cao âm lượng hỏi.

- Ha ha, có khả năng phóng ra lôi hỏa, còn có thể ngưng tụ ra chiếc thuẫn ba màu, ngươi nói có lợi hại hay không?

Tác Cáp Đồ ôm lấy đại bổng bảo bối nói.

A Mạn Đạt và La Cách Tư cũng từ trong mật thất đi ra ngoài, quá trình nghiên cứu ma pháp trận cực kỳ phức tạp rắc rồi làm cho bọn họ trở thành người ra ra vào vào mật thất nhiều lần nhất. Thậm chí còn cần đi ra thế giới bên ngoài mua tài liệu, cũng may những tài liệu hiếm có đã được A Mạn Đạt chuẩn bị trước rất nhiều nên chỉ bị tiêu hao rất nhiều tài liệu bình thường mới cần phải mua.

- "Lôi hỏa thần trượng"? Nghe nói đó chính là vũ khí chuyên dụng của ải nhân vương.

La Cách Tư quan sát thanh đại bổng trong tay Tác Cáp Đồ nói.

- Hiện tại Tác Cáp Đồ chính là ải nhân vương!

Tác Cáp Đồ khoác lác nói.

- Không tin! Có người nói rằng ải nhân vương cần có ngoại trừ "lôi hỏa thần trượng" ra, còn cần phải có tu vi địa vương giai tiêu chuẩn, ta xem ngươi nhiều nhất cũng chỉ có sư giai mà thôi.

Ngả Tháp nhìn từ trên xuống dưới Tác Cáp Đồ trào phúng nói.

- Ai nói? Trong bộ lạc ải nhân, vô luận là vị ải nhân nào đi nữa, chỉ cần có thể chế tạo ra "lôi hỏa thần trượng" thì người đó chính là ải nhân vương.

Tác Cáp Đồ cãi cọ.

- Nói như vậy, nếu như có mười người tạo ra được "lôi hỏa thần trượng", vậy thì không phải là ải nhân bộ lạc có đến mười ải nhân vương hay sao? Điều này làm sao có khả năng? Bất luận là bộ lạc nào đi nữa cũng chỉ có thể có một vua mà thôi!

Ngả Tháp phản bác theo lý lẽ.

- Hừ! Tiểu nha đầu ngươi thì biết cái gì! Ải nhân vương chỉ là danh hiệu chức nghiệp, không phải là thân phận và địa vị, cho dù đồng thời xuất hiện mười người thì có gì cổ quái cơ chứ!

Tác Cáp Đồ thổi bay râu mép trừng lớn con mắt nói.

A Mạn Đạt và La Cách Tư nhìn hai người một già một trẻ dùng ngôn ngũ xung đột lẫn nhau, chuyện này sớm đã thành thói quen, đối với cuộc sống sinh hoạt coi như thêm chút vị đạo, thực tế sảy ra không ít.

Tân Tây Á đứng trong một góc phòng tối vô thanh vô tức quan sát tất cả mọi chuyện xung quanh, nếu như không có chuyện gì đặc biệt cần thiết, Tân Tây Á sẽ không xuất hiện, thế nhưng ngươi lại có thể cảm giác được rõ ràng nàng ngay bên cạnh ngươi.

- Chúng ta qua đây thử hai chiêu xem!

Ngả Tháp nói xong, "phong bạo" quyền sáo đã được đeo lên, dưới chân vẫn đeo một đôi "lưu thủy ngoa" do chính nàng chế tạo. Đối với mặt tốc độ có thêm ba phần trăm tăng thêm.

Thân ảnh của Ngả Tháp hơi nhoáng lên rồi biến mất không thấy đâu. Tác Cáp Đồ không nhanh không chậm giơ "lôi hỏa thần trượng" lên, nhẹ nhành vung tay bắn ra một đạo thiểm điện.

Ngả Tháp đang biến mất bởi vì đột nhiên xuất hiện thiểm điện, nhanh chóng chuyển hướng hiện ra thân hình, nếu như vừa rồi không mang "lưu thủy ngoa" thì sợ rằng nàng đã bị đánh trúng. Dưới chân mạnh mẽ phát lực, đánh về phía lão ải nhân. Tác Cáp Đồ lại vung bổng tức thì hiện lên đóa hoa lửa bắn ra, lúc này Ngả Tháp đã không thể né tránh, bị kích trúng, cũng may "phong bạo" quyền sáo cũng không phải đồ chơi, chống đỡ hoa lửa, nàng cũng không bị thương.

Ngay khi một già một trẻ còn đang đấu nhau thì đột nhiên huyệt động dường như lay động, giống như là đang động đất.

Sau đó, một luồng gió xoáy thẳng hướng vào trong huyệt động, nguyên khí từ bốn phương tám hướng tuôn trào, hướng về phía một gian mật thất sâu trong huyệt động.

A Mạn Đạt chạy ra ngoài, chỉ thấy núi lửa xa xa dĩ nhiên phun hỏa diễm cao vạn trượng, bất quả chỉ là trong nháy mắt, đối với mọi vật thể xung quanh không có nhiều ảnh hưởng. Đoàn hỏa diễm tại không trung kia không ngừng tụ tập cuồn cuộn vào một chỗ, cuối cùng mạnh mẽ chảy vào trong huyệt động, lập tức biến mất không thấy.

Khi A Mạn Đạt bước vào trong huyệt động, mấy người La Cách Tư ngơ ngác nhìn cánh cửa thật lớn ngoài gian mật thất, ngay cả Tân Tây Á cũng nhẹ nhàng đi ra, tất cả mọi người tựa hồ như đang chờ đón một ai đó xuất hiện.

Thế nhưng, hơn nửa canh giờ trôi qua, gian mật thất kia vẫn không có chút động tĩnh nào, hiển nhiên người bên trong không có ý định muốn đi ra ngoài.

- Dị tượng vừa rồi là chuyện gì sảy ra?

Tác Cáp Đồ kinh ngạc hỏi. Lão ải nhân chỉ cảm thấy có luồng nguyên lực trời đất đột nhiên cuồng loạn bạo phát, nhưng không hề biết tình hình ra sao.

- Đây là kỳ cảnh tất nhiên khi có người bước vào đại sư giai!

A Mạn Đạt nhìn như trầm ổn trả lời, nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được. Lâm tiên sinh còn trẻ như vậy, thế mà đã tiến vào đại sư giai, điều này cần loại thiên phú như thế nào?

- Ải nhân khi trở thành đại chiến sư chỉ gặp phải cảnh không gian trước mặt đột nhiên mở ra, xạ ra khí tràng khổng lồ, so với vừa rồi không giống.

Tác Cáp Đồ lại nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

A Mạn Đạt cười cười giải thích:

- Chức nghiệp khác nhau thì có hiện tượng khác nhau, nhưng đạo lý đều là "đại đồng tiểu dị". Đều là kết quả nguyên lực bên ngoài tập trung thành khí tràng tích cực đáp lại mà thành.

- Nói như vậy, Lâm tiên sinh đã trở thành một người có tu vi đại sư giai?

Trong mắt La Cách Tư lóe ra kính nể nồng đậm nói.

- Lâm tiên sinh làm thế nào mà được?

Vẻ mặt của Ngả Tháp chờ mong hỏi.

Không ai trả lời, tất cả mọi người cũng không biết vì sao!

Dị tượng đã trôi qua một tháng thời gian. Gian mật thật vẫn như cũ không hề động đậy, phảng phất giống như trong căn phòng không có ai.

Nhưng mà, gian mật thất này có an trí một bộ ma pháp trận cắt đứt liên hệ không gian, nhưng vẫn khí thế ngất trời. Trường thương hoa mỹ, kim thủ, nguyên sa tùy ý hình thành vật thể khác nhau, bay tán loạn trong không trung. Một thân ảnh đang khéo léo làm thực hiện rất nhiều động tác, trong cặp mắt kia không ngừng hiện lên nét suy nghĩ tự hỏi, đấu luyện tầng thứ năm rốt cuộc cũng tự động vận chuyển…

Đọc truyện chữ Full