DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 260: Truy tra


Khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường không có biểu tình gì hỏi:

- Lan Nhã hội trưởng có ở đây hay không?

Mặt Lạc Phỉ hơi hơi ngừng lại, trong nháy mắt liền khôi phục lại, cười nói:

- Tiền bối đã tới chậm một bước, ngày hôm qua Lan Nhã hội trường vừa rồi Thiên Long Thành, đi phương bắc.

- A?

Lâm Khiếu Đường đáp nhẹ một tiếng, trong lòng thầm kỳ quái, Nạp Lan U sao lại đi phương bắc đây? Nàng ta ra khỏi cấm địa, cho dù không đợi bên ngoài, hơn phân nửa sẽ quyết định về Thiên Long thành chờ đợi.

Lạc Phỉ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Lâm Khiếu Đường, giải thích nói:

- Lan Nhã hội trưởng đi tới phương bắc để thu mua một nhóm hàng hóa, gần đây vật phẩm trong bản thương hội rất khan hiếm, không ít tu luyện giả tới đây trao đổi, chúng ta không thể đưa ra được thứ mà họ cần, dẫn tới việc sinh ý càng dần càng kém hơn.

- Lúc nào nàng trở về?

- Tiền bối người cũng biết rồi đấy, càng là thứ cao cấp thì càng khó thu mua, lần này Lan Nhã hội trưởng ra đi chắc phải hơn nửa năm mới có thể quay về.

Thần sắc Lạc Phỉ bất định trả lời.

Lâm Khiếu Đường nhíu đầu lông mày lại:

- Vậy thì đã quấy rầy rồi!

Nói xong liền quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng xa xa Lạc Phỉ thầm buông một hơi, không bao lâu phòng trong có một lão giả uy nghiêm bước ra, vóc người lực lưỡng, nguyên khí lực nồng đậm nhất thời tràn ra ngoài, một thân tu vi đã đạt tới linh hòn giai hậu kỳ.

- Người này là ai?

Lão giả vừa mới bước ra ngoài liền hỏi, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú.

- Ta cũng không rõ lắm, dường như hắn cùng với Lan Nhã hội trưởng có giao tình!

Lạc Phỉ lắc đầu nói.

- Tu vi của người này hẳn là đã đạt tới linh hồn giai, thế nhưng tại sao trước đây lão phu chưa từng găp qua?

Lão giả kỳ quái hỏi.

- Lần trước vị tiền bối đó đến nơi này trao đổi vật phẩm, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, sau đó phái người thẩm tra nhưng không hề tìm được tu liệt về người này. Hầu như là trống rỗng xuất hiện, chỉ tìm thấy một chút thông tin đó là hơn mười năm trước Lai Đặc giáo hội có phát lệnh truy nã người này cùng với một lão ải nhân khác.

Lạc Phỉ mê man trả lời.

- Mười năm trước phát lệnh truy nã? Có ý tứ. Bất quá Lai Đặc giáo từ lúc nào lại phải truy đuổi cao thủ cấp bậc linh hồn giai cơ chứ?

Lão giả không rõ tiếp tục nói. Đôi mắt già nua như có mà như không nhìn về hướng đôi nhũ phong cao ngất của Lạc Phỉ.

- Quản bọn họ đuổi bắt ai làm gì, chỉ cần không đề phòng chúng ta là được rồi.

Lạc Phỉ không e dè ánh mắt của lão giả, lập tức đem thân thể đầy đặn mềm mại dính sát vào người lão giả.

- Mỹ nhân nói là hơn hết. Đến. Ngồi ở đây!

Lão giả ngồi trên ghế, vỗ vỗ đôi đùi to lớn của mình nói.

Lạc Phỉ e thẹn trắng mắt liếc nhìn, bất quá thân thể đã sớm tiến đến, đặt mông ngồi lên trên đùi lão giả, đối diện chính là chiếc mũi của lão giả.

Bàn tay lão giả cũng không hề yên tĩnh, mạnh mẽ ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Lạc Phỉ nói:

- Trận ôn dịch này làm cho cả Minh Tây đại lục rung chuyển bất an, mỗi một ngày đều có ngàn vạn bình dân chết đi, cơ sở của tất cả các quốc gia đều bị ảnh hưởng, hiện tại cũng chính là thời cơ tốt của chúng ta, chỉ cần có đủ tài nguyên, không bao lâu nữa lão phu có thể đột phá quan ải, tiến nhập vào địa vương giai, đến lúc đó ta sẽ đem toàn bộ Long Thạch đế quốc trở thành hoa viên phía sau của chúng ta, ngươi sẽ trở thành hoàng hậu độc nhất vô nhị.

Lạc Phỉ tươi cười một chút, lại lo lắng nói:

- Long Thạch đế quốc dù sao cũng có long tộc làm chỗ dựa, chỉ sợ không dễ dàng suy sụp như vậy.

Lão giả coi thường nói:

- Mấy con bò sát sao đủ gây sợ hãi, lão phu ngoại trừ giáo hoàng của hai đại giáo hội ra, tuyệt đối không có đối thủ, chỉ cần không phát sinh xung đột với hai đại giáo hội, lão phu có thể thoải mái không thế một phương. Không có tài nguyên cường đại làm hậu thuẫn cho lão phu tu luyện, lão phu phải chờ đến năm tháng nào mới có thể đột phá được quan khẩu tiến vào địa vương giai. Long Thạch đế quốc nhất định phải đoạt lấy, về phần đám rắn mối đó mỹ nhận không cần quá lo lắng, lão phu tự nhiên có biện pháp đối phó với chúng.

Lạc Phỉ đối với lời nói của lão giả tin tưởng không ngớt, Đặng Cổ Tháp làm một long sư của Long Thạch đế quốc. Tại toàn bộ Minh Tây đại lục đều có thể đứng vào hàng ngũ đầu tiên, nếu như không phải như vậy. Lạc Phỉ sao có thể ủy nhân làm tình nhân của lão nhân này.

Bàn tay to lớn của lão giả tham lam nắn bóp kiều đồn non mềm của Lạc Phỉ, dùng sức bóp, chà xát hai cái, nhất thời lòng ham muốn nổi lên, đang muốn thâm nhập thăm dò sâu hơn, Lạc Phỉ lại nhăn nhó một chút, lo lắng nói:

- Chúng ta nên xử trí Lan Nhã như thế nào đây? Nếu như không có lời của nàng ta thì rất khó khống chế được toàn bộ thương hội, trong thượng hội có một số lão giả chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lan Nhã, đối với ta từ trước đến giờ vẫn luôn hờ hững.

Đôi mắt Đặng Cổ Tháp híp lại tàn nhẫn nói:

- Ai dám phản kháng, vậy thì giết hắn.

Trong mắt Lạc Phỉ đồng thời hiện lên hung quang:

- Không bằng chúng ta đem Lan Nhã giết chết trước, đỡ phải đêm dài lắm mộng. Mấy năm nay Lan Nhã vẫn luôn hối hả ngược xuôi bên ngoài, nhận thức không ít cao nhân, ta chỉ sợ vạn nhất để lộ phong thanh gì đó, có người đem nàng cứu ra ngoài. Một khi Lan Nhã thoát được, đối với sự khống chế thương hội của chúng ta phi thường bất lợi.

Đặng Cổ Tháp không đồng ý nói:

- Có lão phu trông coi, ai có thể cứu được nàng, hiện tại vẫn nên giữ lại có chỗ sử dụng, mỹ nhân, chúng ta không nên tiếp tục bàn bạc những chuyện không quan hệ này, điều cần làm bây giờ là chúng ta nhanh nhanh tiến vào chuyện quan trọng!

Lạc Phỉ làm bộ cả giận nói:

- Ngươi có phải là trúng ý Lan Nhã rồi hay không?

Đặng Cổ Tháp biện luận:

- Sao có thể chứ? Có một đại mỹ nhân như ngươi ở đây, những nữ nhân khác nhất định lão phu không nhìn liếc mắt.

- Vậy thì tại sao ngươi chậm chạp không chịu giết nàng ta?

Đặng Cổ Tháp có chút không nhịn được nói:

- Không phải đã nói rồi hay sao, giữ lại còn có chỗ sử dụng, nữ nhân này đã từng tiến vào tầng trong "ma tháp cấm địa" hơn nữa có thể an toàn đi ra ngoài, trước khi nàng ta vẽ địa đồ hoàn chỉnh tuyệt đối không thể giết chết.

- Thực sự?

Lạc Phỉ nửa tin nửa không nói, trong lòng sớm đã tước vũ khí đầu hàng rồi, chọc giận Đặng Cổ Tháp nàng không có chỗ nào tốt.

- Đương nhiên là thật rồi!

Đặng Cổ Tháp hiển nhiên không có thành ý nói.

- Thế nhưng đem nàng giam cầm tại nơi nào, an toàn hay không?

Lạc Phỉ cực lực kéo dài thời gian, một bàn tay to thô ráp đã bò lên bộ ngực của nàng, vô luận là chán ghét đến cỡ nàng, Lạc Phỉ cũng không biểu hiện ra ngoài đến nửa phần. Muốn lùi lại nhưng gió mưa vẫn tiến tới.

- An toàn, tuyệt đối an toàn, chính là hai đại giáo hoàng đích thân đến đây cũng đừng mong dễ dàng cứu được nàng ra ngoài.

Đặng Cổ Tháp mạnh mẽ đem Lạc Phỉ tiến vào phòng trong…

Một cây nhị hoa chậm rãi từ bên cạnh cánh cửa rụt trở lại, trong một góc phòng tại Phỉ Nhã giao dịch sở, Lâm Khiếu Đường cầm bạch ngọc đàm hoa trong tay, trên mặt âm tình bất định, một sợi nhị hoa nhanh chóng tiến vào trong bạch ngọc đàm hoa. Những lời đối thoại tại tầng thứ năm vừa rồi, Lâm Khiếu Đường một chữ cũng không thiếu đã thu hết vào trong tai.

Lạc Phỉ làm phản, Nạp Lan U hiển nhiên đã bị bắt giam, Lâm Khiếu Đường suy tư một hồi, bóng người lặng lẽ biến mất trong hư không, vô tung quyết vận chuyển tới tầng cao nhất, Lâm Khiếu Đường có thể dưới ánh sáng ban ngày biến mất không còn tăm hơi, trừ phi gặp phải siêu cấp cao thủ mạnh hơn hắn rất nhiều, bằng không tuyệt đối không tồn tại khả năng bản thân bị bại lộ.

Đem toàn bộ Phỉ Nhã giao dịch hội tra xét kỹ càng một lần, Lâm Khiếu Đường không tìm ra được chỗ nào giam giữ, suy nghĩ chắc là Nạp Lan U bị nhốt tại một địa phương khác, không phải ở nơi này, Lâm Khiếu Đường chưa ly khai, vẫn bí mật ẩn nấp tại một chỗ tối, quan sát tất cả.

Màn đêm buông xuống, trong khu giao dịch vắng vẻ phi thường, bầu trời mông lung, ánh trắng khuất sau tầng mâu mờ ảo, có vẻ cực kỳ thần bí. Ánh trăng bị chặn lại làm cho tầm nhìn không được cao cho lắm.

Một đạo thân ảnh từ trong tầng thứ năm của Phỉ Nhã giao dịch sở trực tiếp bay vọt ra ngoài, tốc độ cực nhanh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Lâm Khiếu Đường không chút hoang mang chờ đợi một hồi, sau đó mới lần theo khí tức nguyên khí theo sau, thế nhưng chưa bay được xa, khí tức nguyên khí phía trước đột nhiên dừng lại, tựa hồ như đã phát giác có người theo dõi.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co rụt lại, lần thứ hai rơi vào trong bóng tối, đem vô tung quyết vận chuyện tới đỉnh cao, thân hình hoàn toàn biến mất, rơi vào trạng thái hư không.

Qua một hồi lâu, khí tức nguyên khí phía trước lại bắt đầu di động, Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi. Độ nhạy cảm của cao thủ linh hồn giai quả thực là đáng sợ, bản thân đã cẩn thận đến như vậy, lại có thêm vô tung quyết hộ thể, cư nhiên để cho đối phương cảm giác được một tia không thích hợp, cũng may trước đó đã được Hoa Tiên Tử trợ giúp, tu vi tiến bộ hơn không ít, mới không để cho đối phương phát hiện, nếu là tu vi đại sư giai trung kỳ như trước sợ là hắn đã bị phát hiện rồi.

Lâm Khiếu Đường không dám phi hành quá gần, lại kéo dài khoảng cách theo dõi, tốc độ khí tức nguyên khí phía trước di động so với lúc trước chậm hơn rất nhiều, hơn nữa tựa hồ như không có dự định bay ra khỏi Thiên Long thành.

Lâm Khiếu Đường hạ xuống đất đi bộ theo dõi, khí tức phía trước trên không trung quỷ dị vòng vèo mấy vòng quanh Thiên Long thành, cuối cùng dừng lại tại vị trí trung tâm Thiên Long thành, tuy vẫn còn di động thế nhưng thong thả dị thường, hiển nhiên đã không thể phi hành bắt đầu hạ xuống đi bộ.

Đối phương cư nhiên đi vào hoàng cung Thiên Long, tu luyện giới tại Minh Tây đại lục và Kỳ Đông đại lục không giống nhau ở chỗ, tu luyện giới tại Minh Tây đại lục trực tiếp tham dự vào trong quốc sự. Dưới hoàng quyền bình thường cao thủ như mây, còn tu luyện giới tại Kỳ Đông đại lục thường không hỏi đến thế sự, chỉ cần thao túng người lãnh đạo, làm một khôi lỗi, chỉ cần thu được tài nguyên tu luyện là được.

Bởi vậy hiện tại bên trong hoàng cung ngọa hổ tàng long, có người nói còn có cự long bảo vệ.

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mạo hiểm tiến vào, nội dương vận chuyển cao tốc, nội linh một bên bảo vệ nội dương,, vô tung quyết trực tiếp vận chuyển đến tầng thứ chín, lắc mình một cái đã bay vào hoàng cung Thiên Long.

Tiến nhập hoàng cung, không có sự trợ giúp nào, một đương đi tới, Lâm Khiếu Đường cẩn cẩn dực dực, khi đi vào sâu trong hoàng cung, cố khí tức vẫn rõ ràng ở phía trước đột nhiến biến mất không thấy, tựa hồ như đã tiến nhập vào một mật thất nào đó có bố trí ma pháp trận phong bế.

Lâm Khiếu Đường ghi nhớ vị trí khí tức nguyên lực vừa rồi biến mất, thân hình mạnh mẽ nhoáng lên, lập tức lướt qua mấy bức tường cao. Ngay khi đến gần mục tiêu đột nhiên có một hơi thở thô kệch truyền đến.

- Ngươi là ai?

Thanh âm thô lỗ cũng theo đó mà truyền tới, bất quá chủ nhân của thanh âm tựa hồ như có ý định thu liễm, thanh âm không lớn lắm, hơn nữa còn mang theo một tia sợ hãi.

Vừa mới vượt qua bức tường cuối cùng, Lâm Khiếu Đường thầm tự trách bản thân quá mức sơ ý, bởi vì quá nóng lòng truy tung, vừa rồi đã không phát hiện ra trên bức tường có bố trí một ma pháp trận báo hiệu và phong bế, thế nên đã làm cho hắn không dò xét được trong bức tường này có một con lục long chiều cao vượt quá ba mươi trượng.

Lâm Khiếu Đương không trả lời, lẳng lặng đứng nguyên một chỗ, gắt gao tập trung vào mấy chỗ yếu hại của lục long, nguyên thức phát ra hết, tùy thời chuẩn bị phát ra một kích trí mạng.

Lục long trong cự long tộc thuộc về một loại cự long cấp bậc tương đối thấp, thế nhưng khi trưởng thành ít nhất nó cũng có tu vi tương đương đại sư giai, tu luyện giả chưa tới linh hồn giai cực kỳ khó khăn khi muốn đánh bại chúng. Lục long linh mẫn dị thường, hầu như là loại linh mẫn nhất trong cự long tộc. Lâm Khiếu Đường mặc dù vẫn đang vận chuyển vô tung quyết, thế nhưng lục long vẫn có thể phát hiện ra được tung tích của hắn.

Theo nguyên thức của Lâm Khiếu Đường bao phủ toàn diện, thân thể thật lớn của lục long cư nhiên không tự chủ được run rẩy một chút.

- Hắc ám long tộc, ngài chính là chí ao hắc ám long tộc hay sao? Thỉnh tiếp thu kính ý chân thành nhất của lục long tộc dũng sĩ Tác Tư Na Ngõa!

Thanh âm thô lỗ lại một lần nữa vang lên, lúc này thanh âm tựa hồ như đã đè xuống thấp hơn không ít, hơn nữa trong thanh âm rõ ràng tràn ngập vẻ sợ hãi.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghĩ lại hơn mười con địa long lần trước quỳ xuống trước mặt mình, còn có một số lời nói mạc danh kỳ diệu của Áo La Lạp khi bắn bản thân tới Minh Tây đại lục này, lại thêm hiện tại có một con lục long hướng về chính mình thần phục, tất cả những điều này tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ lóe lên một tia tinh quang, là dịch thể đó, chính là dịch thể đã đem thể chất của hắn cải biến triệt để, dịch thể màu tím khi Kỳ Áo sinh ra đã xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, tất cả mọi chuyện nhất định có ẩn dấu một bí mật nào đó.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường còn đan suy tư miên man, lục long lần thứ hai trầm thấp nói:

- Tôn quý hắc ám long tộc, Tác Tư Na Ngõa nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực.

Lâm Khiếu Đường thuận nước đẩy thuyền nói:

- Vừa rồi đúng là có người tiến vào trong một gian mật thất hay không?

Đọc truyện chữ Full