DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 284: Mỹ mạo cân tung giả


Thích Lâm khô khốc cười, lập tức tung ra túi trữ vật, Lâm Khiếu Đường đưa tay tiếp lấy, cười cười:

"Chánh án đại nhân thực sự có không ít túi trữ vật nha, cảm ơn rồi!"

Chỉ một linh vương đan mà có thể đổi được 250 trung cấp nguyên thạch cộng thêm một kiện "quang nguyên giới chỉ", bút buôn bán này thực sự lời to nha, trên mặt Lâm Khiếu Đường xuất hiện tươi cười đã lâu không nhìn thấy. Ngay từ đầu hắn đã không đem mấy người An Đức Liệt để vào trong mắt, bất quá cũng không muốn kiếm chác thứ gì đó trên người bọn họ, thế nhưng nếu như có người đến tận cửa tặng tiền thì khác nha, nếu như không lợi dụng cho thật tốt, vậy thì quá xin lỗi bản thân rồi, Lâm Khiếu Đường cười hắc hắc, đem túi trữ vật thu lại.

"Xin hỏi đại danh của các hạ?"

Thái độ của Thích Lâm rõ ràng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Lâm!"

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói, nói xong liền hướng về phía dời khỏi Quang Minh thành bước đi, Tân Tây Á lặng yên đi theo sau, một đôi mắt màu tím thỏa mãn nhìn vào đôi vai không tính rộng dày phía trước mặt.

Đối với mỗi lời nói, mỗi cử động của Tân Tây Á đều làm cho Thích Lâm sinh ra hứng thú cực lớn, ám ảnh thích khách có chủ nhân ngược lại không phải là chuyện kỳ lạ gì, thế nhưng một ám ảnh thích khách linh hồn giai đối với tu luyện giả tu vi thấp hơn hắn bản thân lại cung kính như vậy, hiển nhiên vô cùng kỳ quái.

"Lâm tiên sinh, không biết ngài có hứng thú tới Lai Đặc giáo hay không, với thực lực của Lâm tiên sinh hoàn toàn có thể đảm nhận được chức vị đại giáo chủ, đến lúc đó tài nguyên tu luyện của giáo hội có thể để cho ngài mặc sức sử dụng, càng có thể trở thành lực lượng trung kiên của giáo hội, lại có được giáo hội che chở, trong tình thế rối loạn như hiện nay, tỉ lệ an toàn hiển nhiên tăng thêm một mức lớn."

Thích Lâm mê hoặc nói.

"Tại hạ không tin giáo nghĩa, cũng không có hứng thú muốn gia nhập, phó chánh án đại nhân, ngài nhớ kỹ khi quay về thay ta gửi lời chúc sức khỏe đến Áo Phi Khắc đại nhân và Tạp Tây Lị Á điện hạ, hãy nói rằng Lâm mỗ đã từng đến Quang Minh thành, hy vọng bọn họ sống thật tốt đừng để cho hải thú nhất tộc ăn sống!"

Lâm Khiếu Đường vẫn luôn quay đầu về phía rừng núi rậm rạp xa xa, chỉ có thanh âm chung quy vang vọng bên tai Thích Lâm, Thích Lâm kinh ngạc ngẩn người đứng một chỗ, hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.

Đi sâu vào trong rừng núi, Lâm Khiếu Đường bắt đầu tăng tốc, bất quá cũng không lựa chọn phương thức phi hành mà chỉ lợi dụng cước bộ quỷ dị của vô tung quyết di động dưới mặt đất với tốc độ cực nhanh, Tân Tây Á vẫn theo sát phía sau.

Có thể miểu sát An Đức Liệt, chấn nhiếp Thích Lâm, thế nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc Lâm Khiếu Đường đã có đủ lực lượng cường đại đến nỗi thản nhiên thoải mái, sức uy hiếp của Áo Tháp Tư Đô thủy chung vẫn đè nặng làm cho hắn luôn luôn duy trì tinh thần cảnh giác, vừa mới rời khỏi tầm mắt của Thích Lâm liền lựa chọn tuyến đường không hề có quy luật đi tới.

Nửa canh giờ sau Lâm Khiêu Đường và Tân Tây Á đã xuất hiện tại một nơi cách Quang Minh thành một trăm năm mươi dặm, tiến vào sâu trong mảnh sâm lâm.

"Công tử, vì sao vẫn phải nhiễu loạn đường đi?" Tân Tây Á truyền âm nói.

"Có người theo dõi chúng ta, từ khi chúng ta rời khỏi chỗ giao dịch với Thích Lâm vẫn luôn theo sau."

Lâm Khiếu Đường truyền âm trả lời.

Tân Tây Á nhất thời cảnh giác, người nào mà có thể tránh thoát được cảm ứng của nàng? Chẳng lẽ lại là một siêu cấp cao thủ địa vương giai? Chỉ có những quái vật có tu vi bực này mới có thể tránh thoát được nguyên thức dò xét của nàng.

Lâm Khiếu Đường tựa hồ như nhận ra sự lo lắng của Tân Tây Á, lại truyền âm nói:

"Tu vi của người theo dõi chúng ta không cao lắm, chỉ là hắn dựa vào trang bị ngụy trang rất tốt và phương pháp thu liễm khí tức rất cao thâm. Nếu không phải vì thấy đối phương có tu vi rất thấp không đủ uy hiếp thì ta đã sớm bắt hắn lại. Để đối phương theo dõi chúng ta lâu như vậy cũng chỉ là vì muốn xem xem hắn muốn làm cái gì?"

Tân Tây Á khẽ gật đầu, rút nguyên thức lại chuyển sang truy tìm bằng hai mắt. Tân Tây Á đã tiến vào linh hồn giai, thế nhưng nếu xét về độ chính xác và phạm vi bao trùm nguyên thức thi nàng hoàn toàn không thể so sánh được với Lâm Khiếu Đường. Chỉ xét riêng về mặt nguyên thức, Làm Khiếu Đường hầu như có thể đạt tới mức địa vương giai, điều này cũng là vì hắn đồng thời có hai nguyên linh.

Lại tiếp tục đi thêm mười mấy dặm, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên quay người lại, một kim thủ đột nhiên xuất hiện bay đi, chộp thẳng vào phía sau một gốc cây đại thụ cách đó mười mấy trượng.

"Nha..."

Tiếng kêu rên rất nhỏ theo đó truyền đến.

Một thiếu phụ rất xinh đẹp mặc ma pháp bào màu lam đậm bị kim thủ khống chế, từ phía sau gốc đại thụ bước ra, khuôn mặt của thiếu phụ trong bộ trường bào cực kỳ gợi cảm. Trường bào hơi hơi mở ra lộ cái cổ trắng hồng tinh khiết như bạch ngọc cùng nửa đôi nhũ phong căng tròn non mềm, bên dưới trường bào bị xẻ tà cực cao, hầu như đã đến mông người đó. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, đôi chân dài thẳng tắp mê người nhất thời lộ ra ngoài không khí, không còn xót lại chút gì, nội khố bó sát người dưới mép trường bào đong đưa như ẩn như hiện, mê người đến cực điểm.

Nhìn thiếu phụ xinh đẹp, Lâm Khiếu Đường nhíu mày, đôi con ngươi đen hơi hơi nhảy lên, không nói câu gì.

Hai tay của thiếu phụ bị kim thủ vững vàng nắm chặt, nhưng nàng không hề giãy giụa, tùy ý để cho kim thủ đẩy lên phía trước, đôi con mắt màu xanh da trời không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu Đường hơi quyệt miệng nói:

"Lâm tiền bối, ngươi đối xử với một nữ tử tay trói gà không chặt như thế này hay sao?"

Lâm Khiếu Đường lạnh lùng cười nói:

"Duy Lạp tiểu thư, ngươi một đường mờ mờ ám ám theo đuôi chúng ta tới tận nơi này, ta còn chưa hỏi ngươi muốn làm cái gì? Ngươi thực tế chính là một cái đinh sắt, tâm cơ không thể không sâu a, lời ngươi nói nữ tử yếu đuối gì gì đó, cho dù là vậy thì thêm vào tâm trí mạnh yếu phải cho ra kết luận khác rồi."

Duy Lạp uyển chuyển cười, thanh âm cực kỳ mê hoặc, thần thái vô cùng trấn định tự nhiên nói:

"Hi hi, Lâm tiền bối, vãn bối nghe được những lời đó của tiền bối, thế nào cũng nghĩ ngài đối với vãn bối có điều cố kỵ, lẽ nào vãn bối đáng sợ lắm hay sao?"

Quang hoa trong mắt Lâm Khiếu Đường lòe lòe:

"Duy Lạp tiểu thư không ở trong Long Thạch đế quốc Phỉ Nhã thương hội mà lại chạy tới Quang Minh thành của Phổ Lan Tây liên minh xem náo nhiệt gì vậy?"

Thần sắc Duy Lạp buồn bã, hai mắt mông lung, thở dài nói:

"Lâm tiền bối có điều không biết rồi, Phỉ Nhã thương hội từ mười năm trước đã phải giải tán hoàn toàn."

"A?!"

Lâm Khiếu Đường chỉ đáp nhẹ một tiếng, trên mặt không hề có chút biểu tình kinh ngạc nào, tựa hồ như chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn.

Duy Lạp tiếp tục nói:

"Mười năm trước tiền hội trưởng tiến vào trong ma tháp cấm địa không hề truyền ra chút tin tức nào, một đám nữ tử yếu đuối chúng ta luôn làm cho người khác thèm thuồng, chỉ có thể lựa chọn gia nhập một chỗ dựa vững chắc mà thôi..."

"Duy Lạp tiểu thư, mười năm trước chính mắt ta nhìn thấy tiền hội trưởng của các ngươi từ trong cấm địa đi ra ngoài, hơn nữa ở trong Thiên Long thành còn gặp qua, sao lại không có tin tức đây chứ? Những lời trước đó của Duy Lạp tiểu thư là nói dối hay là tiểu thư nên giải thích tình huống một chút được không?"

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

Duy Lạp vẫn luôn duy trì khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh, lúc này không tránh khỏi hiện lên nét kinh hãi.

"Lâm tiền bối, vãn bối tuyệt đối không hề có ý lừa gạt ngài, lúc đó Duy Lạp cũng chỉ vì bị ép, bất đắc dĩ, bằng không bản thân cũng không bị hãm sâu trong vũng bùn, rất có khả năng nguy hiểm tới tính mệnh, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ chính mình mà thôi."

Lâm Khiếu Đường xuy tay nói:

"Duy Lạp tiểu thư không cần giải thích cho ta cái gì, đối với ngươi ta cũng không thù hận gì, Lâm mỗ không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi không nên đi theo ta nữa. Hiện tại An Đức Liệt đã chết rồi, ngươi nên tự lo cho bản thân mình, tìm chỗ bí mật ẩn nấp một thời gian, có lẽ cùng thế giới tu luyện giả bên ngoài hoàn toàn tách biệt cũng không tồi!"

Kim thủ nhất thời biến mất, thân thể Duy Lạp nhẹ nhàng, nhìn thấy Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á đang hướng lên trời muốn bay đi, cả kinh kêu lên:

"Lâm tiền bối, chờ một chút!"

Lâm Khiếu Đường nghi hoặc nhìn Duy Lạp, Duy Lạp nhấp hé miệng nói:

"Vãn bối biết một tin tức kinh người, không biết tiền bối có hứng thú hay không đây?"

"Nói!"

Lâm Khiếu Đường vô cùng cứng rắn nói.

Duy Lạp lấy ra phi hành khí phụ trợ, bay đến trước mặt Lâm Khiếu Đường nói:

"Mấy ngày tới, hải thú nhất tộc tấn công quy mô, Quang Minh thành chính là một trong những địa phương chủ chốt phải tấn công, toàn bộ Minh Tây đại lục đều có khả năng rơi vào trong vòng nguy hiểm cực độ."

Một hồi yên lặng...

"Chỉ như vậy thôi sao?"

Lâm Khiếu Đường lạnh nhạt nói.

Duy Lạp nhẹ nhàng gãi đầu, lại nói:

"Vãn bối còn biết một địa phương có thể tránh né được trận tai kiếp này, không biết là tiền bối có nguyện ý đi tới đó hay không?"

"Hải thú nhất tộc lợi hại như vậy hay sao?" Lâm Khiếu Đường kỳ quái nói.

Thần tình Duy Lạp vô cùng quái dị nhìn Lâm Khiếu Đường nói:

"Lâm tiền bối gần đây đi những nơi nào? Thời điểm hải thú nhất tộc xua quân tấn công quy mô, người không cảm thấy gì hay sao?"

"Cảm thấy cái gì?"

"Khí tức cùa một đế hoàng giai!"

"Cái gì?"

Lâm Khiếu Đường hơi kinh hãi.

"Không phải nói hạ giới không thể xuất hiện tu luyện giả ngoài địa vương giai hay sao chứ?"

Thần sắc Duy Lạp nghiêm trọng nói:

"Lâm tiền bối có điều không biết rồi, phân biệt giữa địa vương giai và cấp bậc cao hơn chỉ giới hạn trong đa số các chủng tộc, thế nhưng đối với ma thú hay hải thú nhất tộc lại không như vậy, bởi vì ma thú và hải thú nhất tộc không phải hoàn toàn thông qua tu luyện để đề thăng tu vi, có đôi khi là do một loại đột biến hay tiến hóa nào đó, thậm chí có thể thông qua thôn phệ để đề cao tu vi bản thân, thế nhưng thú nguyên tinh lại không biển đổi về chất tiến vào đế hoàng giai chân chính, hoàn toàn duy trì giống như địa vương giai, bởi vậy không phi thăng tiến nhập thượng giới, vẫn như cũ tồn tại trong hạ giới, chúng mới chính là loài tu luyện cường đại nhất trong toàn bộ cường giả hạ giới, chỉ bất quá tỉ lệ xuất hiện cực kỳ thấp, thông thường một vạn năm may mắn lắm mới xuất hiện một hai cá thể như vậy."

Duy Lạp rốt cuộc cũng làm cho Lãm Khiếu Đường sinh ra chút hứng thú, hiếu kỳ hỏi:

"Nếu như bản chất chưa biến đổi, vậy thì khí tức hải thú nhất tộc mới chỉ là địa vương giai thôi chứ, như thế nào lại xuất hiện khí tức của đế hoàng giai?"

Duy Lạp giải thích nói:

"Nghe nói kẻ đó thoát ra từ trong thượng cổ phong ấn của "ma tháp cấm địa", dường như là một con huyễn ly thú."

Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên nét kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống nói:

"Ngươi đã từng gặp qua huyễn ly thú?"

Duy Lạp lắc đầu:

"Không có, bất quá thời điểm hải thú nhất tộc tấn công vào Long Thạch đế quốc, ta đã từng tự thân cảm thụ khí tức đáng sợ đó, lúc đó khí tức đế hoàng giai đó cách Thiên Long thành gần phi thường."

Nếu như là một con huyễn ly thú chạy ra tù trong ma tháp cấm địa thì nhất định chính là con huyễn ly thú thủ hộ thượng cổ ma pháp trận tầng thứ năm đó rồi, chỉ là khi chính mình sấm trận nó mới chỉ là nhất cấp ma tinh, nghĩ lại tình cảnh chiến đấu kịch liệt, trong lòng Lâm Khiếu Đường vẫn còn vô cùng sợ hãi, không khỏi có chút kinh hoàng, chẳng lẽ khi mình khởi động chuyển di ma pháp trận thì đã giúp cho con súc sinh này một tay hay sao?

"Ngươi làm sao biết được hải thú nhất tộc mấy ngày tới sẽ tấn công quy mô?" Lâm Khiếu Đường cẩn thận hỏi.

Duy Lạp cúi đầu nói:

"Ta nghe được mấy người An Đức Liệt nói chuyện với nhau, thời gian vừa rồi bọn họ vẫn ở trong Quang Minh thành liều mạng thu thập tài nguyên tu luyện, cố gắng tích súc nhiều nhiều một chút rồi tìm đến một địa phương hoang vắng nào đó để bế quan tu luyện, có thể tránh thoát được đợt tấn công quy mô của hải thú nhất tộc, lại có thể làm tăng thêm thực lực, chờ khi ra ngoài, mặc kệ tình huống như thế nào đi nữa thì bản thân đã có năng lực tự bảo vệ."

Duy Lạp lo lắng Lâm Khiếu Đường không tin, lại tiếp tục nói:

"Nửa năm trước An Đức Liệt vì không muốn ở lại Quang Minh thành chờ hải thú nhất tộc tấn công, lại sợ kinh động hải thú vì vậy hắn đã chọn đường vòng, cuối cùng gặp được một con hải thú mười hai cấp tháp la thú bị thương nặng, con hải thú này đã có khả năng biến hóa, bề ngoài so với con người không sai biệt nhiều lắm, chỉ là bản thân đã trọng thương nên bị An Đức Liệt bắt giữ, cùng mang nó vào trong Quang Minh thành, dùng hết tất cả mọi phương pháp để lấy được tình báo nhưng không có kết quả gì, cuối cùng tháp la thú tự hủy thú nguyên tinh mà bỏ mình, bất quá khi An Đức Liệt hủy đi thân thể của nó thì thấy một khối nguyên quân bài, là một loại pháp bảo đặc biệt dùng để liên hệ khoảng cách lớn. Có mấy lần nguyên quân bài chớp động, An Đức Liệt cảm thấy nghi hoặc, nên đã mời La Nhĩ pháp sư đến để nghiên cứu. Thông thường ma pháp sư đều có kiến thức vô cùng uyên bác, La Nhĩ vừa nhìn thấy nguyên quân bài đã vô cùng thất kinh, đây là một loại pháp bảo mà thượng cổ tu luyện giả thường dùng để trao đổi thông tin, chỉ cần hai người có được nguyên quân bài đều có thể liên hệ được lẫn nhau với khoảng cách rất xa, bốn tháng trước rốt cuộc thì La Nhĩ pháp sư đã phá giải được bí mật trong nguyên quân bài thu được tin tức bí mật..."

Lâm Khiếu Đường vẫn dùng nguyên thức bao phủ Duy Lạp, phán đoán xem nàng nói thật hay giả, từ đầu đến cuối trên người Duy Lạp không hề sinh ra bất cứ dị động nào...

Đọc truyện chữ Full