DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 300: Nghe trộm


Bách Thảo trấn là tòa tiểu trấn duy nhất bên trong Bách Thảo sơn, lúc đầu bất quá chỉ là mấy gian nhà gỗ nghỉ chân, nhưng về sau được những đệ tử của tứ đại phái đóng giữ ở đây dần dần xây dựng nên.

Sau đó, một số đệ tử cảm thấy khu vực Bách Thảo sơn quá mức thưa thớt liền kéo một số hộ gia đình săn bắn phổ thông đến đây. Cộng thêm tứ đại phái cũng thường xuyên hoán đổi đệ tử, số đệ tử đi khai thác cây cỏ lại càng ra vào không ngớt, bởi vậy tu luyện giả qua lại nơi đây cực kỳ nhiều.

Những người bình thường từ trước tới nay đối với tu luyện giả vẫn luôn kính ngưỡng vạn phần, càng muốn đi theo bên người tu luyện giả kiếm chỗ tốt. Mà khiến cho mình trở thành tu luyện giả thì tự nhiên là càng tốt hơn.

Bởi vậy, Bách Thảo trấn rất nhanh đã được phát triển lên. Nhân khẩu đạt tới hơn năm nghìn người. Tân nhân đại hội mỗi năm một lần càng làm cho nơi này trở nên phồn thịnh.

Địa điểm Lâm Khiếu Đường tìm được bạch sắc linh chi kỳ thực cách Bách Thảo trấn không xa, ở trong một mảnh sơn lâm cách thị trấn hơn mười dặm, nơi đó ngoại trừ có chút bẩn thỉu lộn xộn ra, cũng không có gì đặc biệt, nguyên khí so với địa phương khác thậm chí còn yếu hơn rất nhiều, cây cối sinh trưởng ở đây so với nơi khác cũng ít hơn. Đều chỉ là những loại cây như hoàng lương thảo hay tiểu la cốt gì gì đó, đây là những cây thảo dược thông thường nhất, hiệu quả trị liệu cũng không được tốt cho lắm, loại thân cây thì chủ yếu phơi khô, loại lá cây thì cũng đồng dạng không có gì thu hút.

Lâm Khiếu Đường bất chấp nguy hiểm bị Mộ Dung San phát hiện, lại một lần nữa đi tới sơn lâm không biết tên ở lưng núi, dò xét cả nửa ngày cũng không tra ra được thứ gì, cũng không tìm thấy thêm một cọng bạch sắc linh chi nào nữa.

Lâm Khiếu Đường vẫn chưa buông tha ngay, liền xuất nội linh chui sâu vài trượng xuống dưới nền đất điều tra, đem phương viên trong vòng mấy trăm trượng tra xét nhưng vẫn như cũ không có kết quả. Ngay khi muốn bỏ qua, bỗng nhiên có một cỗ từ nguyên thu hút sự chú ý của hắn.

Cỗ từ nguyên này nằm sâu dưới đất hơn trăm trượng, bốn phía đều là đất đá cũng không có chút gì đặc biệt. Một khối đá lớn màu đen dài rộng đến vài trượng nằm ở trong đó, tản mát ra một cỗ từ nguyên lực nồng đậm. Nội linh phát ra nguyên thức chạm vào hắc thạch, trong khoảnh khắc khi tiếp xúc, trước mắt Lâm Khiếu Đường đột nhiên chợt lóe lên, một loạt những hình ảnh như một cuốn phim lập thể áp tới trước mặt hắn.

Ở giữa thiên địa là hai nhóm nhân mã đông đến mấy vạn người, hai bên giao chiến với nhau, tu vi của mỗi người đều vô cùng cường đại, hình dạng của bọn họ so với tất cả những chủng tộc trên Kỳ Minh Phong mà Lâm Khiếu Đường biết hơi có chút bất đồng, chính thể toàn bộ so với con người không khác là mấy, thế nhưng vóc dáng của họ thon dài, trong đó một bên có làn da màu ngân bạch, hai mắt thuần một màu trắng không hề pha chút tạp chất, một bên thì có làn da bánh mật, hai mắt lại là một màu đen tinh khiết.

Song phương vật lộn sống chết, cạn kiệt toàn bộ sức lực, tựa hồ không đem bên kia đuổi tận giết tuyệt thì sẽ không dừng lại. Tất cả đều giết đến đỏ cả mắt, chiến hỏa kịch liệt không gì sánh nổi. Tràng cảnh như thế này ngoại trừ bề ngoài có phần chấn động ra, có lẽ cũng không có gì đặc biệt, dù sao bất luận là một chủng tộc nào đều cũng từng xuất hiện qua tràng cảnh chiến tranh như vậy. Khác biệt duy nhất chính là mỗi một cá thể ở đây đều có khả năng hủy thiên diệt địa, toàn bộ mọi thứ xung quanh trận chiến của bọn họ đều lung lay sắp sụp đổ, phảng phất như là tận thế.

Lâm Khiếu Đường muốn bước tới để quan sát xem tu vi của bọn họ sâu cạn như thế nào nhưng không thu được kết quả. Những gì hắn thấy chẳng qua chỉ là những hình ảnh lưu động mà thôi, cũng không phải là thực thể.

Trong thời gian một nén hương, Lâm Khiếu Đường đã được chứng kiến tràng chiến đấu hùng vĩ từ trước đến nay chưa từng có. Mặt đất bên dưới chân hắn không biết đã chất đống bao nhiêu thi thể, có lẽ cũng phải đến vài nghìn, kết cục vô cùng thảm liệt. Lẽ nào thi thể của những sinh vật cường đại này lại chính là căn nguyên sản sinh ra bạch sắc linh chi hay sao? Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Khiếu Đường, rồi ngay sau đó lại cảm thấy không hề có căn cứ.

Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng tất cả những gì hắn nhìn thấy bất quá chỉ là được chiếu lại từ bên trong khối hắc thạch.

Thượng cổ tu luyện giả? Thượng cổ văn minh? Những ý niệm mới không ngừng sinh ra trong đầu Lâm Khiếu Đường, bất quá chỉ dựa vào một hình ảnh ghi lại trong một khối từ nguyên thạch không đủ để nói lên bất cứ điều gì, có lẽ đây là thiên thạch trên trời, hoặc nói không chừng lại là vật xuyên qua vết nứt không gian, đến từ một vị diện khác.

Lâm Khiếu Đường cũng không muốn tiếp tục theo đuổi tìm hiểu nữa, cũng cảm thấy không cần thiết, một điểm phát hiện này, chí ít cũng có thể coi như một chút giải thích về xuất xứ của bạch sắc linh chi, cho dù không quá chắc chắn nhưng như vậy cũng là đủ rồi.

Lâm Khiếu Đường nghĩ thế gánh nặng trong lòng liền được hạ xuống, thu hồi nội linh, vừa muốn quay trở về, bỗng nhiên có một âm thanh rất nhỏ truyền vào trong tai, hơn nữa lại ở ngay sát chỗ của mình.

Lâm Khiếu Đường vô cùng quyết đoán nhảy ngay vào trong tán lá của một cây đại thụ, chỉ chốc lát sau, hai gã nam tử bước tới, một người trong đó chính là Hầu Tử Kiện, tên còn lại là một thanh niên mặc hắc bào dáng vẻ xanh xao vàng vọt, trong ánh mắt của đôi con ngươi màu nâu thỉnh thoảng lại phóng ra những âm mang quỷ dị, thoạt nhìn như một người đã chết.

Chân mày Lâm Khiếu Đường hơi nhíu lại, nguyên lực tản mát ra từ trên người của tên áo đen này có khí tức tử vong cực kỳ nồng đậm, nguợc lại cùng với tử linh pháp sư ở Minh Tây đại lục có vài phần tương tự nhưng cũng có điểm bất đồng, tu vi của người này ắt hẳn phải đạt tới đại sư giai sơ kỳ.

"Hầu lão đệ, "mê hồn tán" của ta đây là sản phẩm đắc ý của gia sư, người dưới đại sư giai một khi phục dụng liền lập tức hôn mê, sau khi thi triển mê hồn thuật, vô luận là ý chí kiên định cỡ nào cũng đều trở thành tù binh của ngươi, đối với ngươi nói gì đều nghe nấy."

Gã mặc hắc bào đắc ý "chào hàng" nói.

Hầu Tử Kiện do dự một hồi, cuối cùng cũng cung kính hỏi:

"Hoàng tiền bối, "mê hồn tán" này giá bao nhiêu nguyên thạch?"

Gã thanh niên mặc hắc bào cười cười vỗ vai Hầu Tử Kiện nói:

"Hầu lão đệ, ta và ngươi quen biết cũng không phải mới chỉ một hai ngày, ta sẽ thu của ngươi giá cả thấp nhất: một trăm nguyên thạch, mê hồn thuật coi như là ta tặng không cho ngươi, nếu như vào người khác mà nói, giá cả đưa ra chí ít cũng phải ngoài ba trăm, mê hồn thuật còn chưa tính."

Trên mặt Hầu Tử Kiện hơi biến sắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, nghiến răng lôi từ trong ngực ra một cái túi trữ vật, đưa tới trước nói:

"Tiền tích góp của vãn bối tất cả đều ở đây, vừa vặn một trăm nguyên thạch!"

Hắc bào thanh niên nhận lấy túi áng chừng một chút, gật đầu thỏa mãn, rồi lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, nói:

"Hầu lão đệ là một người sảng khoái, ta đây liền tặng thêm số lượng cho ngươi, có thể sử dụng nhiều lần, ở đây còn phải kể đến mê hồn thuật cũng có công dụng nhiều lần, có hai thứ đồ này, Hầu lão đệ ở trong môn phái muốn nữ tử nào đều có thể nắm tới tay rồi. Ha ha ha!"

Hầu Tử Kiện thu hồi hai loại đồ vật, trên mặt cũng không hề thoải mái, nói tiếp:

"Hoàng tiền bối, vãn bối còn có một chuyện cần tiền bối hỗ trợ!"

Con mắt của hắc bào thanh niên hơi nheo lại, nói:

"Nói!"

Hầu Tử Kiện lén lút nhìn bốn phía xung quanh, xác định phía sau không có người, mới quyết tâm nói:

"Vãn bối muốn bắt một người, tu vi không kém, một mình vãn bối sợ là không chế phục được, muốn mời Hoàng tiền bối ra tay viện thủ!"

"À!"

Hắc bào thanh niên tỏ ra bộ dáng giật mình, nói:

"Hầu lão đệ anh minh thần võ, một thân tu vi có thể coi là rất cao, còn có người nào lão đệ không chế phục được sao?"

Nghe xong lời này, thiếu chút nữa Lâm Khiếu Đường không nhịn được mà cười ra thành tiếng, gã hắc bào thanh niên này rõ ràng là đang moi tiền của gã Hầu Tử Kiện.

Hầu Tử Kiện lắc đầu thở dài nói:

"Cũng là liệt nữ của Mộ Dung gia kia, gia tộc và môn phái đều đã đồng ý hôn sự của ta cùng với nàng, nhưng nữ nhân kia dĩ nhiên lại không nghe theo, còn nói nếu tu vi của ta không đạt được đại sư giai thì đừng nghĩ động đến một cọng tóc của nàng!"

Hắc bào thanh niên cười nói:

"Hầu lão đệ, đây chẳng qua là người ta muốn tốt cho ngươi thôi. Cũng muốn cho phu quân của mình càng mạnh, về sau bản thân lại có thêm một chỗ dựa vững chắc không phải sao?"

Hầu Tử Kiện bất đắc dĩ nói:

"Hoàng tiền bối, đấy là ngài chưa biết thôi, nữ nhân này rõ ràng là xem thường vãn bối, ta chính là hôn phu của nàng ta a, cục tức này ta nuốt không trôi!"

Hắc bào thanh niên lần thử hai vỗ vỗ vai Hầu Tử Kiện, nhẹ giọng nói:

"Lão đệ không nên lo nghĩ nữa, đến lúc nửa đêm, Hoàng mỗ sẽ tự thân tới phòng ngươi cùng ngươi hội họp. Đến lúc đó sẽ trợ giúp ngươi hàng phục liệt nữ, để cho liệt nữ kia bắt đầu từ ngày mai sẽ trở thành tiểu tức phụ ngoan ngoãn vâng lời lão đệ!"

Vừa nghe thấy lời này, Hầu Tử Kiện đại hỉ, lập tức thi lễ nói:

"Đa tạ Hoàng tiền bối, sau khi vãn bối trở thành trưởng lão của gia tộc, chắc chắn sẽ báo đáp ân tình mai mối của Hoàng tiền bối!"

"Ha ha ha, Hầu lão đệ, ta và ngươi vừa gặp đã như bạn cũ, không cần phải khách sáo!"

Hắc bào thanh niên ngửa mặt cười to nói.

Sau đó hai người lại thì thầm thêm một trận nữa rồi đều tự thi triển tài nghệ phi hành, bay về hướng Bách Thảo trấn.

Một lát sau, Lâm Khiếu Đường mới từ trên cây đáp xuống, nhìn lên trời cao lắc lắc đầu.

Liệt nữ trong miệng hai người này tự nhiên chính là Mộ Dung San, cô gái này Lâm Khiếu Đường cảm thấy rất ư là vô vị, lúc nào cũng có cảm giác người khác thiếu tiền nàng vậy, sự lạnh lùng của Tân Tây Á như sinh ra từ ngọc, mà sự lạnh lùng của Mộ Dung San đó là hết sức giả bộ.

Lâm Khiếu Đường duỗi lưng một cái, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Bên trong sơn lâm đột nhiên nổi lên một trận gió to, chỗ Lâm Khiếu Đường vừa đứng trước đó trống không, bóng người chẳng biết đã biến đi đâu.

Trở lại khách sạn, Lâm Khiếu Đường đầu tiên là quan sát một phen, trên mặt nhất thời trầm xuống. Trở lại gian phòng, Mộ Dung San vẻ mặt lạnh như băng ngồi ở bên cạnh bàn nhắm mắt nhập định. Lúc này mới chậm rãi trừng mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Khiếu Đường vừa bước vào phòng.

"Ngươi lại ra ngoài?"

"Sư thúc, đệ tử chỉ là đi ra ngoài thay đổi không khí một chút, đã nhiều ngày không có rời khỏi khách sạn nửa bước rồi."

"Thật không biết sư phụ coi trọng ngươi ở điểm nào. Ngay cả năng lực tự kiềm chế cơ bản nhất cũng không có, khó thành đại khí. Cầm!"

Mộ Dung San tức giận bất bình nói. Không biết từ đâu lôi ra một khối ngọc bội màu lam.

Lâm Khiếu Đường khó hiểu tiếp nhận ngọc bội, nói:

"Đây là vật gì?"

Mộ Dung San đã đứng dậy đi hướng ra phía bên ngoài, cũng không quay đầu lại nói:

"Là do sư phụ hôm nay phái người đưa tới, ngọc bội này do ký ức Lam Ma Thạch chế tạo nên, sư phụ lão nhân gia vội vàng bế quan tu luyện, nội trong mười năm sợ là sẽ không xuất quan, liền đem một ít bí thuật chế phù ghi chép vào trong ngọc bội này để cho ngươi hảo hảo nghiên cứu, chờ sau khi nàng xuất quan sẽ đích thân kiểm tra tình trạng tu tập của ngươi, ngươi cũng không nên phụ nỗi khổ tâm của lão nhân gia!"

Nhìn ngọc bội tinh xảo trong tay, trong nội tâm Lâm Khiếu Đường bắt đầu xuất hiện một dòng chảy ấm áp. Vị Linh Nguyệt tiên tử này quả thực là dụng tâm lương khổ, nghiễm nhiên đem mình trở thành ái đồ mà đối đãi, chỉ là ngoài miệng không có nói rõ, tựa hồ có nỗi khổ nào đó, bằng không vị tiên tử tỷ tỷ này chắc chắn sẽ đặc biệt thu bản thân mình làm đệ tử quan môn rồi.

Một tay cầm lam ngọc quải bội, Lâm Khiếu Đường nhìn bóng lưng Mộ Dung San đã tiêu thất ở cạnh cửa, trong ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng, tựa hồ ở trong lòng đã đưa ra lựa chọn cho quyết định còn đang lưỡng lự.

Trận đấu bán kết hôm nay mãi cho đến gần tối mới kết thúc, đám đệ tử tham gia đấu đều đã mệt mỏi, mà đám đệ tử đứng xem lại càng mệt mỏi hơn.

Đại hội vừa kết thúc, tất cả mọi người vội vã quay trở lại tiểu trấn, bắt đầu ăn lớn uống lớn, những đệ tử này đều là sĩ giai nhất lưu, vẫn chưa thể ích cốc, tuy một chân đã bước vào cánh cửa lớn của tu luyện giới, nhưng vẫn còn là những người bình thường. Chỉ khi nào đạt được tới sư giai coi như là có thể ích cốc, đại sư giai mới hoàn toàn ích cốc, sư giai nhất lưu thỉnh thoảng vẫn còn phải ăn một chút thực vật.

Ăn uống xong xuôi, Bách Thảo trấn náo nhiệt liền rơi vào yên tĩnh, đệ tử các phái làm việc cả ngày rất nhanh đã tiến nhập vào mộng đẹp, ngáy vang như sấm, nói mơ liên thiên.

Một canh giờ sau đó, bên ngoài một khách sạn phía nam Bách Thảo trấn có một bóng đen chợt ẩn chợt hiện, cánh cửa sổ của gian phòng trên lầu ba không một tiếng động hé mở ra.

Sa sa sa...

Đôi mất đẹp của Mộ Dung San đang nhập định đột nhiên rung động một trận, ánh sáng lờ mờ đối với tầm mắt của nàng tịnh không có bao nhiêu trở ngại, chỉ thấy trong góc của gian phòng có một lam ảnh nho nhỏ nhúc nhích, vừa nhìn về phía trước, ở đó là một con quái vật nhỏ tướng mạo xấu xí toàn thân trải đầy lân phiến màu lam, phía sau vẫn còn một đôi cánh dài màu lam giống như là cánh dơi.

Đọc truyện chữ Full