DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 307: Trước nghi thức xác nhận


Cảm nhận được ánh dương quang đầu tiên sau ba mươi lăm năm, Lâm Khiếu Đường có một loại cảm giác như được gặp lại vị huynh đệ cách thế, hít sâu vào một hơi, đột nhiên muốn phát tiết một phen.

Lâm Khiếu Đường nhìn bầu trời màu lam nhạt, huýt dài một tiếng, thanh âm vang vọng trong trèo, trong phạm vi phương viên hơn trăm dặm đều có thể nghe thấy.

Lần này Lâm Khiếu Đường không chỉ ngưng luyện ra được song chân linh, hơn nữa còn nhất cử đột phá sơ kỳ trực tiếp đạt được trình độ linh hồn giai trung kỳ, điều này ngay cả bản thân hắn cũng thật sự không ngờ được, chắc có lẽ là do lúc trước nguyên lực của bản thân đã cực kỳ kết đọng, khi vượt qua được cửa ải liền nhảy một bước lớn.

Nghe thấy tiếng huýt vang hết sức khinh cuồng kia, Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân sắc mặt chợt thay đổi, tu vi của người này dĩ nhiên đã đạt tới linh hồn giai trung kì. Cả hai nhìn người thanh niên trước mắt bất quá mới chỉ hai lăm hai sáu tuổi có vẻ cực kỳ không thích ứng.

Hai vị nguyên lão vẫn cho rằng cao nhân ở đây bế quan chắc phải là một tán nhân niên kỷ không nhỏ, không nghĩ tới lại là một người trẻ tuổi như vậy, hẳn không phải người này chính là kỳ tài ngút trời, có được cửu ngũ nguyên môi đấy chứ?

Trẻ tuổi như vậy đã tiến được vào linh hồn giai, hiển nhiên là một đường tu luyện cực kỳ thuận lợi, thời gian tốn kém không nhiều lắm, bằng không mà nói không có khả năng vẫn duy trì được dung mạo thanh niên.

Thế nhưng sau khi thăm dò qua, hai vị nguyên lão lại có điểm nghi hoặc, người này tư chất tầm thường, thậm chí có thể nói là tương đối kém, ngay cả giáp ngũ nguyên môi cũng không phải, như vậy nhất định là phải có kỳ ngộ gì đó kinh người rồi.

Bất quá lúc này không phải là lúc truy tìm nguồn gốc, Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân nhìn về phía người ở phía trước nói:

- Tại hạ Lạc Trần Tử, vị này chính là sư huynh Thiên Kiều Lão Nhân, xin hỏi danh hào của đạo huynh?

- Lâm Khiếu Đường ra mắt nhị vị tiền bối!

Lâm Khiếu Đường lễ phép trả lời.

Lạc Trần Tử vội hỏi:

- Lâm đ*o huynh nghiêm trọng rồi, sư huynh đệ hai người chúng ta cùng với Lâm đ*o huynh tu vi tương đương, sao dám xưng là tiền bối, Lâm đ*o huynh nếu như nguyện ý mà nói, liền cùng sư huynh đệ chúng ta xưng hô ngang hàng là được!

Lâm Khiếu Đường cũng không khách khi, nói thẳng:

- Ra mắt nhị vị sư huynh!

Thiên Kiều Lão Nhân thận trọng đánh giá Lâm Khiếu Đường, nói:

- Lâm sư đệ, ngươi gia nhập bản phái từ khi nào?

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chắc là một ngày nào đó của bốn mươi năm trước! Còn là ngày nào thì nhớ không rõ lắm!

Lạc Trần Tử cùng với Thiên Kiều Lão Nhân lại một lần nữa kinh ngạc, thời gian này so với tưởng tượng của họ còn ngắn hơn nhiều lắm.

- Ấn tượng của Lâm sư đệ với phái ta như thế nào ?

Thiên Kiều Lão Nhân rất cẩn thận hỏi.

- Chốn tiên cảnh!

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn trả lời.

Ánh mắt Thiên Kiều Lão Nhân hơi thả lỏng, trong lòng đã có chút an tâm, lại hỏi:

- Không biết Lâm sư đệ có nguyện ý trở thành nguyên lão của bản phái hay không?

Lâm Khiếu Đường đối với lời mời đột ngột này có chút ngoài ý muốn, tuy là hợp tình hợp lý, nhưng cũng có chút ngoài dự liệu, khiến cho hắn trở nên có phần do dự.

Thiên Kiều Lão Nhân thấy bộ dạng chưa có chủ ý chắc chắn của Lâm Khiếu Đường, liền nói tiếp:

- Lâm sư đệ, chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành nguyên lão của Thiên Hà tông, sư huynh nguyện ý nhường lại chức vụ thủ tọa nguyên lão, lại thêm cả chí bảo tối cường của Thiên Hà tông, Nộ Hải Bôn Lôi Kiếm!

Nghe xong lời sư huynh nói, Lạc Trần Tử có phần không tin được vào lỗ tai của mình!

Đối với lợi ích hậu hĩnh như vậy, nếu nói Lâm Khiếu Đường không động tâm chính là nói dối, bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không phải là người tham lam, ngày hôm nay bảo bối trên người cũng đã đủ rồi, huống chi cho tới bây giờ mình vẫn còn chưa nghiên cứu thấu triệt hết được, có thêm bảo bối nữa cũng không cần thiết, bảo bối quý ở tinh chứ không phải ở đa, có nhiều thêm nữa cũng chỉ là thêm một phế vật thôi!

Càng trọng yếu hơn chính là, lý do mà bản thân trở về của Lâm Khiếu Đường chưa từng bị dao động, đó là tìm được Uyển Nhi!

- Thiên Kiều sư huynh, Lâm mỗ chưa được phép mà đã trộm dùng nơi tu luyện của quý phái, lại càng ẩn núp lừa gạt mà gia nhập quý phái, hôm nay có chút thành tựu rồi, vốn nên báo đáp, nhưng Lâm mỗ vẫn có chút chuyện tình cần phải làm, cũng không thể trường kỳ lưu lại ở trong tông phái, chức vụ nguyên lão chỉ sợ không đảm đương nổi!

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.

Thiên Kiều lão nhân vội hỏi:

- Sư đệ không cần phải lo lắng nhiều, chức vụ nguyên lão chỉ là một loại tượng trưng cùng tiêu chí của môn phái, địa vị cao thượng không gì sánh được, thế nhưng cũng không cần phải quản đến những việc lặt vặt của môn phái, chỉ cần hết ra thực hiện trách nhiệm bảo hộ là đủ, lại còn có thể sử dụng không hạn chế tất cả tài nguyên của môn phái, điều khiển được toàn bộ đệ tử môn phái, về phần lúc bình thường Lâm sư đệ muốn làm gì, đó là tuyệt đối không ai dám hỏi đến!

Lâm Khiếu Đường còn muốn từ chối, Lạc Trần Tử lại thành khẩn nói:

- Lâm sư đệ, ngươi tuổi còn trẻ mà đã có được tu vi như thế, thật sự khiến cho người khác ước ao, nhưng con đường tu luyện từ xưa tới nay luôn dài đằng đẵng, có được môn phái là đảm bảo, về sau này tu luyện chỉ có trăm lợi mà không một hại! Ta và sư huynh cùng với Lâm sư đệ vừa gặp mà đã như quen, cực kỳ hy vọng có thể cùng Lâm sư đệ chấp chưởng Thiên Hà tông!

Câu từ chối đã đến bên miệng rồi, Lâm Khiếu Đường nhìn Lạc Trần Tử gần như sắp hướng về phía mình mà quỳ xuống thì lời lại phải nuốt trở vào, hơi suy nghĩ một chút, trở thành nguyên lão Thiên Hà tông cũng không có chỗ hại gì, lại nói với tu vi hôm nay của bản thân cũng không thực sự bị ràng buộc. Sau khi nghĩ như vậy liền nói:

- Nếu nhị vị sư huynh đã để mắt đến Lâm mỗ như thế, nếu Lâm mỗ còn tiếp tục từ chối thì lại thành ra không biết điều rồi!

Trong mắt Thiên Kiều Lão Nhân sáng ngời, nói:

- Làm sư đệ đồng ý rồi sao?

Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu nói:

- Lâm mỗ liền bạo gan đảm đương chức vụ nguyên lão Thiên Hà tông vậy!

- Ha ha ha!

Lạc Trần Tử cười to nói:

- Sư đệ tiền đồ vô lượng, tuổi còn trẻ mà tu vi đã được như vậy, tại sao lại nói là bạo gan, phải là danh tiếng phù hợp với thực lực mới phải!

- Kể từ hôm nay, Lâm sư đệ chính là thủ tọa nguyên lão của Thiên Hà tông ta!

Âm thanh già nua sang sảng của Thiên Kiều lão nhân vang lên.

Lâm Khiếu Đường lại đưa tay ra ngăn lại:

- Thiên Kiều sư huynh cứ giữ chức thủ tọa nguyên lão này đi thôi, sư đệ tùy tiện làm một nguyên lão là được rồi, không cần nhiều hơn nữa, sư đệ nếu đã đáp ứng liền sẽ không đổi ý, chắc chắn sẽ coi Thiên Hà tông là cơ nghiệp của bản thân mà đối đãi!

Lạc Trần Tử cùng với Thiên Kiều Lão Nhân chân thành hành lễ. Tuy rằng không nói lời nào nhưng phần chân tâm này Lâm Khiếu Đường có thể nhìn ra được. Nếu như không gặp phải việc gì phiền phức tất nhiên sẽ không như vậy, linh hồn giai vô luận là thiện hay ác tất cả đều là người cao ngạo, hướng về người khác cúi đầu là việc cực kỳ hi hữu.

Mấy ngày sau đó, trên dưới Thiên Hà tông khắp nơi đều đón mừng, mấy vạn đệ tử bận rộn nhưng trông rất vui vẻ, thu xếp chuẩn bị tổ chức nghi thức xác nhận vị nguyên lão thứ ba của Thiên Hà tông.

Vô luận là ở môn phái nào, nghi thức xác nhận nguyên lão đều là đại sự, có thể lên làm nguyên lão tất nhiên là người có đại năng lực. Không phải là tu vi linh hồn giai tuyệt đối không có khả năng được lên làm nguyên lão.

Vị nguyên lão vẫn chưa lộ diện này đã trở thành tiêu điểm thảo luận từ trên xuống dưới của Thiên Hà tông, có người nói đó là một người trong số rất nhiều các trưởng lão, lại có người nói đó là đệ tử quan môn mà Thiên Kiều Lão Nhân thu nhận từ ba trăm năm trước, có người nói đó là hậu nhân của một vị cao nhân nào đó đã mất đi.

Nói chung là có rất nhiều giả thuyết, chẳng cái nào giống cái nào!

Bởi vì nguyên cớ nghi thức xác nhận nguyên lão, nên tất cả những việc khác đều tạm thời bị gác lại một bên. Mộ Dung San thật khó có được một chút thoải mái, nhưng đoạn thời gian thoải mái này cũng không có khả năng duy trì được lâu.

Mộ Dung San lưỡng lự chần chừ ở Bán Nguyệt Nhai bên Linh Nguyệt Phong, từ năm ngày trước Linh Nguyệt Phong đã bỏ đi lệnh cấm, các đệ tử ào ào trở về, có người nói vị nguyên lão thần bi kia đã được Lạc Trần sư tổ cùng Thiên Kiều sư tổ tự mình mời đi Thiên Kiều Phong, Thiên Kiều sư tổ lại còn muốn nhượng Xuất Phong Đỉnh cho vị nguyên lão thần bí kia cư trú.

- San nhi, đang suy nghĩ gì vậy?

Một âm thanh nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến.

Mộ Dung San đang ngồi bên vách núi miên man suy nghĩ đột nhiên hồi thần, vội vàng đứng lên nói:

- Sư phụ, đồ nhi không biết người đã ở đây!

Linh Nguyệt Tiên Tử vẻ mặt mang tiếu ý, thương tiếc nhìn đồ đệ bảo bối của mình những năm gần đây đang dần dần trở nên tiều tụy, nói:

- San nhi, có một số việc nếu như con vô lực phản kháng thì phải học cách chịu đựng. Cũng chỉ tại sư phụ tu vi kém cỏi, nếu không cũng không đến mức bị Hầu gia áp đảo như vậy, Hầu gia gia chủ cũng đã có được tu vi đại sư giai hậu kỳ, hắn còn là trưởng lão Phi Tiên môn, phái ta không muốn cùng với Phi Tiên môn vì việc này mà sinh ra mâu thuẫn, chỉ sợ lần này con phải thực hiện hôn ước rồi!

- Sư phụ, người đừng nói như vậy, đều là đồ nhi bất hiếu, đã khiến người phải bận tâm, đồ nhi đã thông suốt rồi. Nếu như cần phải ẩn nhẫn, đồ nhi liền gả cho người kia là được, chỉ cần đồ nhi chuyên tâm tu luyện, đến một ngày có thể đột phá được quan khẩu liên có thể rũ bỏ được ràng buộc rồi!

Mộ Dung San hai mắt rưng rưng nói.

- Sư muội hà tất phải tiêu cực như vậy, phái ta lúc này không phải lại có thêm một vị nguyên lão rồi sao! Thực lực của môn phái tăng mạnh, hôm nay Phi Tiên môn kia cũng phải hảo hảo mà cân nhắc nặng nhẹ, ta xem vị nguyên lão thứ ba này chắc chắn là bước ngoặt cho hôn sự của muội. Sư muội nếu thực sự không muốn gả cho nam nhân xấu xa kia thì hà tất phải ủy khuất bản thân, ta thấy chẳng bằng ngươi đi phụng dưỡng vị nguyên lão thứ ba, trở thành thị tỳ trong phòng của nguyên lão, để xem lúc đó Hầu gia còn dám động tâm tư với ngươi hay không!

Một vị nữ tử có khuôn mặt cổ điển mỹ mạo từ trong một gian thạch thất đi ra, chính là sư phụ trên danh nghĩa của Lâm Khiếu Đường - Mục Tình.

- Tình nhi, không được nói bậy!

Linh Nguyệt Tiên Tử quay đầu lại trách mắng.

Mục Tình cung kính hướng Linh Nguyệt Tiên Tử thi lễ, ngoài miệng nói:

- Sư phụ, đồ nhi chỉ là nói lời thực, cũng không có ý mạo phạm! Cũng chỉ là muốn giúp cho Mộ Dung sư muội tìm một lối ra!

- Dù vậy con cũng không thể đem nguyên lão của bản phái mà đùa giỡn. Nếu còn có lần sau, đừng trách sư phụ trách tội con!

Linh Nguyệt Tiên Tử cực kỳ nghiêm túc khiển trách.

- Vâng. Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi!

Mục Tình thấy sư phụ thật sự có phần tức giận liền cúi đầu nói.

Linh Nguyệt Tiên Tử lúc này mới thu hồi lại vẻ giận dữ, Mục Tình ánh mắt khẽ động, nói:

- Sư phụ, đồ nhi đã chuẩn bị một ít Hối Linh thảo sinh trưởng hai trăm năm, đến lúc đó muốn làm lễ vật để tặng cho nguyên lão tân nhậm, không biết có được không?

- A? Trong dược viên của Linh Nguyệt Phong cũng có Hối Linh thảo sinh trưởng hai trăm năm sao?

Linh Nguyệt Tiên Tử có phần hiếu kỳ hỏi.

- Đúng vậy sư phụ, bốn mươi năm trước chưởng môn sư huynh đã phái cho đệ tử một gã đồ đệ họ Lâm, đối với tập tính sinh trưởng của thảo dược có chút quen thuộc, mấy năm gần đây quản lý dược viên khá tốt. Vài ngày trước đồ nhi đi một chuyến đến dược viên, phát hiện có hai gốc Hối Linh thảo bình yên vượt qua được thời kì sinh trưởng nguy hiểm, đạt trưởng thành rồi!

Mục Tình kể lại.

Linh Nguyệt Tiên Tử như có điều gì suy nghĩ, nói:

- Đệ tử họ Lâm? Hắn không phải là Lâm Khiếu Đường đấy chứ?

- Sư phụ còn nhớ rõ như vậy sao?

Mục Tình có chút ngoài ý muốn nói.

Linh Nguyệt Tiên Tử khẽ mỉm cười nói:

- Tiểu nhi này ngược lại rất thú vị, ở phương diện chế phù tương đối có thiên phú, năm đó bản thân ta muốn thu hắn làm quan môn đệ tử, bất quá sau này mọi việc cứ quấn lấy thân nên cũng đành thôi. Hắn gần đây có tốt không, có đột phá được cánh cửa sĩ giai hay không?

Mục Tình cẩn thận nhớ lại rồi nói:

- Hẳn là có tiến bộ, đồ nhi sẽ bảo hắn lát nữa đem thuốc trở lại!

Nhắc tới cái tên Lâm Khiếu Đường này, trên mặt Mộ Dung San nhẹ dâng lên một trận rung động. Hết thảy mọi việc phát sinh trong Vạn Sơn tân nhân đại hội đều rõ ràng ở trước mắt, thời gian như bay, hôm nay cũng đã trải qua hơn ba mươi năm rồi, không biết cao nhân đã cứu mình hôm nay đang ở chốn nào.

Lúc này, một đạo thân ảnh từ bên dưới sườn dốc chạy đến như bay, chỉ chốc lát đã đến trước mặt tam nữ!

- Đệ tử ra mắt sư tổ, sư thúc, sư phụ!

Thái Quang Hằng cung kính nói liền một mạch!

- Ngươi tới làm gì?

Mục Tình nhìn Thái Quang Hằng nghi hoặc nói.

- Đệ tử vốn đến mời sư tổ, sư thúc cùng sư phụ đi đại điện, nghi thức xác nhận sắp bắt đầu rồi. Trên đường đệ tử gặp phải Lâm sư đệ, sư đệ nói hắn có một số việc muốn làm, bảo con tiện đường đem hai gốc Hối Linh thảo này mang tới đây!

Thái Quang Hằng thành thật trả lời.

- Tiểu tử thối càng ngày càng lười biếng rồi!

Mục Tình giận dữ nói, làm bộ dạng biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Khiếu Đường.

Đọc truyện chữ Full