DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 507: Rời khỏi Ma Lục (hạ)

Lâm Khiếu Đường đối với hành vi kỳ quái của nữ tử này có chút không lý giải được, huống hồ số lượng nữ tu bên cạnh chính mình đã không ít. Dù sao Uyển nhi cũng không sợ không có người chiếu cố, quan hệ giữa nữ tử này và Tiềm Long Viện không rõ ràng, giữ bên cạnh ngược lại có chút không thích hợp.

- Ngươi không trở về Tiềm Long Viện? Nơi đó tài nguyên tu luyện phong phú, rất nhiều công pháp tinh diệu, thậm chí còn có Đan Vương phụ trợ, đối với tu luyện có trợ giúp cực lớn! Ta với ngươi cũng không có nhiều quan hệ cho lắm, theo ta chỉ sợ không quá thuận tiện!

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.

- Tiềm Long Viện đối đãi với Uyển nhi tỷ tỷ như thế nào Lâm đại ca cũng thấy rồi, Thanh Nhu trở lại làm gì? Chờ làm đỉnh lô tu luyện cho người khác sao?

Triển Thanh Nhu thê lương nói.

Lâm Khiếu Đường trầm mặc không lên tiếng, Triển Thanh Nhu hầu như sắp quỳ xuống nói.

- Xin Lâm đại ca nhìn vào mặt mũi Uyển nhi tỷ tỷ, thu lưu Thanh Nhu, Thanh Nhu nguyện làm trâu làm ngựa bên cạnh, không một câu oán hận.

- Uyển nhi…

Trong lòng Lâm Khiếu Đường thở dài, lập tức thu lại tia hồn nguyên kia, nói:

- Vậy thì từ nay về sau Uyển nhi liền giao cho ngươi, nếu như có nửa điểm sai lầm, sẽ đến hỏi ngươi!

- Rõ!

Sắc mặt Triển Thanh Nhu chợt lóe tia vui mừng, tuyệt đối phục tùng trả lời.

Lâm Khiếu Đường lật tay, một tử kim thủ thật lớn hình thành. Triển Thanh Nhu ôm Uyển nhi bước lên, sau đó tử mang chợt lóe, biến mất không thấy.

Ba ngày sau, sát biên giới đại lục Phong Ma, gần cổ truyền tống trận, đang có bốn gã tu luyện giả buồn chán ngồi trên đống đá vụn tán gẫu.

Bốn người này là do Đại Hạ, liên minh thảo nguyên và Hiên Viên Tông chọn người điều đi để chuyên môn phụ trách trông coi cỏ truyền tống trận.

Bốn người chỉ có tu vi sư giai hậu kỳ, nếu như không phải bên ngoài cổ trận bố trí ba đại trận, lấy thực lực của bốn người này thì đã sớm táng sin trong bụng yêu trùng rồi.

Trong đó có một lxo giả mặt ngựa là ngoại sự trưởng lão của Thiên Đạo Tông Đại Hạ quốc, trong tay cầm một cây ngọc như ý, có vài phần khí phái tiên phong đạo cốt, chỉ là khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ không thoải mái, hắn bị phái đến đây đã hớn nửa năm rồi, mỗi ngày cơ bản không có chuyện gì làm. Bởi vì đại trận mở ra, bốn phía cũng không có bao nhiêu khí nguyên, tu luyện căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, hơn nữa mỗi một canh giờ đều phải kiểm tra cổ trận có vấn đề gì hay không. Cách đoạn thời gian kiểm tra như vậy tương đối rắc rối, chí ít cần tới thời gian hai nén hương.

- Ba vị đạo hữu, vì sao cấp trên lại muốn mở cổ truyền tống trận này? Mỗi ngày tiêu hao rất nhiều nguyên thạch không nối, ba mươi sáu vị linh hồn trận sư còn không ngưng duy trì cổ trận vận chuyển bình thường. Còn muốn mời hơn mười vị trưởng lão các phái canh gác, đây không phải là rảnh rối tìm việc hay sao?

Lão giả mặc ngựa khó chịu phát tiết nói.

Môt gã đại hán họ Hoàng, là ngoại sự trưởng lão Thượng Võ Phủ Nam Xuyên Giới, hắn là võ tu, lúc này cũng lắc đầu nói:

- Còn không phải là vì đợi tu luyện giả còn chưa có truyền tống đi ra.

- Còn chờ cái rắm a, sắp qua một năm rồi vẫn không có người nào đi ra ngoài, không ra thì chắc là đã sớm táng sinh trong bụng yêu trùng rồi.

Một gã ngoại sự trưởng lão họ Vương của Hiên Viên Tông cũng rất không thoải mái nói.

- Các vị không ai nhìn nhìn, thời gian trong ma lục so với bên ngoài chậm hơn rất nhiều, tuy nói sắp hết một năm, thế nhưng kỳ thực cũng chỉ hơn mười ngày mà thôi.

Một gã Vu sư thảo nguyên cuối cùng tên là Trát La có chút hòa nói.

Đại hán họ Hoàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, thần bí nói:

- Dường như là bởi vì còn có một cao thủ chưa ra ngoài, vì vậy không dám đóng trận, mấy lão quái cấp trên lo lắng người đó muốn đi ra nhưng không ra được, sợ là sẽ dùng thủ đoạn cực đoan phá hỏng cổ trận này.

Trương lão họ Vương cũng dường nghe thấy chút gì đó.

- Hoàng đạo hữu có tin tức thật linh thông, nghe nói vị cao thủ kia chính là đệ tam trưởng lão Thiên Hà Tông oai phong một cõi năm xưa.

- Thực sự? Không phải nói người đó hơn bảy mươi năm trước đã ngã xuống tại Đại Hạ quốc rồi sao?

Lão giả mặt ngựa có chút ngoài ý muốn nói.

- Mã đạo hữu, tin tức của ngươi thực đúng là bế tắc a. Đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông kia không những không chết, hơn nữa tu vi còn tăng lên mấy bậc, thậm chí vượt qua các đại tu sư bình thường, ngang hàng với tam đại cao thủ!

Đại hán họ Hoàng như xóa nạn mù chữ nói.

Lão giả mặt ngựa hoàn toàn thất vọng.

- Nghe đồn nhiều ít sẽ có ra vào, cho dù nổi danh ngang hàng với tam đại cao thủ cũng không nên liên lụy tới chúng ta a, lão phu một năm qua cũng chưa từng gặp!

- Mã đạo hữu, ngươi cũng quá mức không chú ý đi, dù sao ở đây một năm bên ngoài cũng chỉ có mười mấy ngày mà thôi.

Trát La khuyên giải an ủi nói.

- Ha ha, Mã đạo hữu nếu nghĩ là lãng phí thời gian, vậy thì có thể ra ngoài trận, nơi đó khí nguyên dồi sao, tu luyện so với bên ngoài tất nhiên nhanh hơn nhiều.

Đại hán họ Hoàng cười nói.

Lão giả mặt ngựa vừa nghe nói thế, nét mặt già nua hơi trầm xuống, âm thầm nói:

- Lão phu có cái năng lực đó thì còn chạy tới nơi này canh gác cổ trận.

Đúng lúc này, bỗng nhiên hai cỗ khí nguyên cường đại áp bách tới.

Sắc mặt bốn người canh gác kin hãi, lão giả mặt ngựa cảm thấy trong lòng hoảng loạn, nét mặt tận lực giữ vẻ trầm ổn nói.

- Chẳng lẽ lại là yêu trùng đột kích, có nên ra ngoài phát ra cảnh báo?

Đại hán họ Hoàng rất khó chịu, khí nguyên đang áp bách tới kia quá mức cường đại, thật vất vả mới thở dốc được nói:

- Mã đạo hữu, hai cỗ khí nguyên kia là do nhân tu phát ra, sao là yêu trùng được?

Sắc mặt của Trát La và Vương trưởng lão cũng khó coi, có chút không chịu nổi sự áp bách cường đại đang tới.

Chỉ thấy bên ngoài ba đạo kết trận, tử quang lóe lên, ba đạo kết trận được hơn mười kết trận sư tốn tâm huyết bị phá trong nháy mắt, hai đạo thân ảnh màu tím và màu lam trong nháy mắt tiến vào.

Khi bốn người nhìn thấy rõ người đến là một nam một nữ, hơi có chút thở phào, chí ít không phải là yêu trùng.

Chỉ là đôi nam nữ nhìn qua tuổi còn rất trẻ này, khí nguyên trên người quá mức cường đại, vì vậy bốn người hầu như không thể động đậy, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Lão giả mặt ngựa tràn đầy mồ hôi trên mặt, sắc mặt đại hán họ Hoàng thì đầy thống khổ, linh nguyên trong cơ thể Trát La không ổn định, Vương trưởng lão thì rối loạn nguyên thức.

- Vẫn bối cả gan, khẩn cầu nhị vị tiền bối thu hồi lại khí nguyên, ta sắp không chịu nổi rồi!

Trát La rốt cuộc gian nan nói.

Một nam một nữ đột nhiên tới chính là Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, hai người lúc phi hành tránh để cho yêu trùng quấy rầy làm lỡ lộ trình, vì vậy trên đường bay đi không hề che giấu khí nguyên, nghe được trung niên nhân mặc hoa bào nói như vậy, hai người đều thu khí nguyên lại.

Bốn vị tu luyện giả nhất thời giảm thấy nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn như trước, hai người trước mặt này chỉ phát ra khí nguyên áp bách mà đủ làm cho bọn họ không thể nhúc nhích, có thể thấy được tu vi đã đạt tới mức kinh khủng. Bốn người muốn thử dò xét nhưng lại hoàn toàn không thể nhìn thấu được tu vi của đôi nam nữ này.

Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua bốn người, mở miệng hỏi.

- Cổ truyền tống trận ở đây còn mở hay không?

Gã đại hán họ Hoàng cung kính nói:

- Vãn bối là ngoại sự trưởng lão Nam Xuyên Giới, chúng ta ở đây chờ Lâm tiền bối đã gần một năm, cổ truyền tống trận vẫn vì tiền bối mà luôn mở ra, chỉ chờ tiền bối trở về.

Gã đại hán họ Hoàng có vài phần cơ linh, nhìn cương độ khí nguyên, tuổi tác, tướng mạo, cách ăn mặc của đối phương, lập tức suy đoán được người kia hơn phân nửa là đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông, lập tức tranh công nói.

Ba người còn lại nghe thấy thế, sắc mặt nhất thời ngưng tụ, trong lòng rung động không gì sánh được, phải biết rằng tin đồn về đại danh của vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông này đã là bay lượn đầy trời, chúng tu luyện giả sau khi ra khỏi đại lục Phong Ma đều bàn luận sôi nổi nhất chuyện này.

Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu nói:

- Vậy thì làm phiền đạo hữu khởi động cổ trận, Lâm mỗ phải về Kỳ Đông.

- Tuân mệnh!

Đại hán họ hoàng so với việc nhìn thấy lão tổ môn phái mình còn cung kính hơn.

Ngay lúc cổ truyền trống trận khởi động, trong trận bay ra một đan được màu xanh, rơi vào trong tay đại hán họ Hoàng.

- Sư linh đan!

Lão giả mặt ngựa cả kinh nói, hai người khác cũng vô cùng kinh ngạc, có vẻ không thể tin được.

Đọc truyện chữ Full